Trời Sinh Mệnh Nha Hoàn - Chương 4: Ngoại truyện của Tỷ Tỷ
1
Ta thật hết nói nổi, không hiểu sao chỉ vừa chợp mắt, ta đã bị muội muội ngốc kia liên lụy đến mức bị đánh chết.
Cũng trách ta quá ngây thơ, tưởng rằng tiểu thư của nhà quyền quý thì có thể sống một đời đơn giản và vui vẻ.
Nên khi trọng sinh, ta đã để nó làm nha hoàn.
Ta nghĩ rằng nó sẽ phản kháng, không ngờ nó lại biểu hiện tốt, thậm chí còn tận hưởng cuộc sống thoải mái này.
Thật lòng mà nói, mỗi khi thấy nó sống qua ngày như thế, ta đều muốn đạp cho nó hai cái.
Giao tiếp với những kẻ giả dối này thật mệt mỏi.
Mỗi lời nói đều ẩn chứa tám trăm ý, chẳng trách đầu óc của nó không theo kịp.
Giờ ta đã bắt đầu hiểu vì sao khi vừa trọng sinh, nó lại muốn tiếp tục sống lang thang mà không muốn quay về Tướng phủ.
Nhưng không sao, đầu óc ta nhanh nhạy hơn nó, ta có thể chịu đựng được.
Có lẽ vì ta đã trở thành tiểu thư của Tướng phủ, nên ta nhận ra nhiều chuyện đã khác xa so với kiếp trước.
Tể tướng cũng nhìn trúng đầu óc ta, để ta vào cung làm phi, giúp Tướng phủ thăng tiến.
Ông ta còn đưa ra lựa chọn khác, là để ta thành hôn với vị thân vương đã qua tuổi năm mươi bên cạnh.
Nghĩ lại cảnh ta và muội muội vì một miếng ăn mà bước vào gia đình quyền quý, rơi vào hang sói, để bảo vệ mình thì buộc phải tiến thêm bước nữa, bước vào hang hổ.
Hơn nữa, chúng ta vốn dĩ là mạo danh, một khi bị phát hiện, hậu quả sẽ còn tệ hơn kiếp trước.
Trong chốn kinh thành đầy rẫy kẻ ti tiện, không có quyền thế thì chỉ đợi bị người ta chà đạp.
Vì vậy, ta quyết định vào cung.
Cùng là nam nhân đã qua tuổi năm mươi, sao ta lại không chọn người cao quý nhất?
2
Phủ tể tướng toàn là mưu tính lợi ích, hoàng cung càng phức tạp hơn.
Nghĩ đi nghĩ lại, ta quyết định mang theo muội muội.
Khi còn nhỏ, nó bị sốt cao mà tổn thương đầu óc, ngây ngốc như vậy, để nó ở đâu ta cũng không yên tâm.
Huống chi, nó từ lâu đã bị người khác dòm ngó.
Ta có thể tưởng tượng ra cảnh, ta vừa bước chân vào cung, tên Chu Tri Lễ kia sẽ lập tức thu nhận nó vào phòng.
Muội muội không có thân phận, chỉ là một nha hoàn, nếu thật sự phải tìm người để gửi gắm cả đời, thì tuyệt đối không thể là nhị công tử của phủ Tể tướng.
Cửa không xứng, nhà không hợp, muội muội ngốc nghếch của ta sẽ phải chịu đủ loại ấm ức.
Cũng may là trong mắt nó chỉ có đồ ăn, tâm trí không đặt vào chuyện tình cảm.
Chỉ cần vài ba câu là nó đã vui vẻ theo ta vào cung.
Dù ngốc nhưng muội muội lại có quan hệ rất tốt với mọi người, đặc biệt là những chuyện bát quái khắp các cung.
Trong cả trăm câu chuyện tán gẫu, luôn có một câu là thông tin quan trọng.
Ta có thể sống yên ổn trong cung, một nửa là nhờ công lao của nó.
Còn nửa kia…
Là ta đành phải hy sinh nhan sắc, tìm cách nắm lấy trái tim hoàng đế.
Phủ Tể tướng đã là chỗ dựa của ta, dù hoàng đế có bao nhiêu thật tâm, cũng sẽ vì phủ Tể tướng mà sủng ái ta thêm vài phần.
Chẳng mấy chốc, ta có thai.
Dù nói rằng các hoàng tử lớn tuổi nhất đã bắt đầu tranh ngôi, nhưng con ta còn chưa ra đời!
Nhưng sau này ai biết trước được điều gì, ta cũng không muốn nghĩ nhiều, chỉ muốn tìm một nơi an toàn sinh con trước đã.
Trên đường đi, muội muội ngốc của ta lại lọt vào mắt xanh của người khác.
Lần này là một vị thống lĩnh thị vệ, chức vụ không lớn lắm, nhưng được cái là người trung hậu, thật thà.
Với thân phận và trí óc của muội ấy bây giờ, thì cũng có phần xứng đôi với hắn.
Ta cũng không vội, phải tìm hiểu rõ gia cảnh của vị thống lĩnh này, xem trong nhà có bao nhiêu người, mẫu thân hắn có còn sống không.
Gia đình đông người dễ sinh chuyện thị phi, mà nếu còn bà mẫu thì e rằng nàng dâu mới sẽ khó tránh khỏi bị đè ép.
Người ta thường nói “Trưởng tỷ như mẹ” giờ thì ta thực sự thấu hiểu điều này.
Đời này ta đã không còn cơ hội thành thân, chỉ mong có thể chọn cho muội muội ngốc của mình một phu quân tốt, một gia đình tử tế.
3
Thực tế chứng minh rằng, quyết định khi xưa của ta là đúng đắn khi đưa con chạy trốn.
Cuộc tranh đấu giữa hai phe ngày càng khốc liệt, suýt chút nữa dẫn đến việc mất nước.
Ta sợ hãi mà vội vã bán đi vài món trang sức, tích trữ thêm ít vàng bạc, luôn sẵn sàng chuẩn bị để chạy trốn một lần nữa.
May mà nước chưa bị phá hủy, nếu không thì đứa con của ta chưa học nói đã trở thành hoàng tử mất nước, thật quá đáng thương.
Hoàng đế đã sớm nản lòng với sự tranh đoạt tàn khốc của các huynh đệ, khi về già càng khát khao tình cảm thuần khiết.
Điều này lại thuận lợi cho ta, ta cố nén ghê tởm mà thể hiện lòng trung thành với hoàng đế, còn ra vẻ tình cảm sâu đậm, chẳng mấy chốc mà hoàng đế càng thêm thiên vị ta.
Khi Nhị công tử phủ Tể tướng đến tìm ta, ta cũng hiểu rõ ý đồ của bọn họ.
Ta tặng cho hoàng đế chiếc túi thơm, hoàng đế cũng biết ý ta là gì.
Việc ta dễ dàng xin được thánh chỉ, chẳng qua là vì hoàng đế không nghĩ rằng con ta có cơ hội lớn.
Rốt cuộc, nếu muốn ngồi lên vị trí đó, nó phải vượt qua được Thái tử và Tam hoàng tử.
Thế lực gia tộc của hai phe đó rất lớn, lại gặp lúc biên cương rối ren, đây là cơ hội để lập công, chiếm được lòng dân. Đáng tiếc là con ta vẫn còn đang học đọc chữ…
May mắn là những người thông minh trong phủ Tể tướng biết phải làm gì.
Đại công tử bỏ bút cầm binh, còn Nhị công tử thì gia nhập triều đình.
Hai vị cữu cữu hờ của nó thật sự đã mở ra một con đường bằng máu.
Danh tiếng của con ta vang xa, thu hút vô số người theo.
Việc ai người nấy làm, đấu đá trong hậu cung ta còn hiểu sơ sơ, nhưng mưu quyền vẫn phải dựa vào bọn cáo già của phủ Tể tướng.
Ta nhìn thấy thời cơ, liền đưa con trở lại kinh thành một cách phô trương.
Nhưng dù tính toán đủ mọi đường, ta cũng không ngờ Thái tử lại cùng đường muốn ám sát con ta.
Ta vừa định khen con mình mạng lớn, liền thấy muội muội ngốc của mình toàn thân đầy máu được khiêng về.
Ta biết, ta không nên phản ứng mạnh như vậy, nhưng thực sự không thể chịu nổi khi thấy nó thành ra thế này.
Bình thường, nó sợ đau nhất, lần này lại bị một vết thương lớn như vậy, chắc chắn là rất đau.
Ta phát điên lên, muốn giết Thái tử, nhưng con trai lại ngăn ta.
Nó bảo ta đừng lo, rằng nó sẽ giúp ta báo thù cho muội muội.
Một đứa trẻ nhỏ, trong mắt lại đầy sát ý, ta đột nhiên nhận ra, con ta đã trưởng thành.
4
Khi mọi việc đã ngã ngũ, ta vẫn còn chút bàng hoàng.
Nhưng ta càng mong muốn muội muội của ta tỉnh lại.
Nhớ lại cả kiếp này, vì bảo vệ nó, ta luôn sắp xếp để nó làm nha hoàn, lúc nào cũng phải cúi đầu, quỳ lạy, chịu biết bao uất ức.
Ngay cả chuyện hôn nhân của nó, ta cũng không dám nâng cao.
Thế mà nó lại ngốc nghếch vui vẻ, chỉ cần được ở bên ta là mãn nguyện.
Giờ ta đã là Thái hậu, cũng nên cho nó một thân phận xứng đáng.
Dường như con trai ta sớm biết thân phận của nó, liền trước tiên xin ý kiến ta.
“Nha hoàn Tiểu Bỉnh có công hộ giá, lại trung thành với mẫu hậu, dù lưu lạc dân gian cũng không rời không bỏ. Trẫm nhớ công lao của nàng, muốn ban cho nàng một thân phận.”
Ta nhìn con với ánh mắt đầy ẩn ý, còn nó thì thản nhiên, như thể thực sự chỉ vì nhớ công lao của Tiểu Bỉnh nên mới muốn ban cho nó một địa vị cao.
Khi muội muội tỉnh lại, việc phong chức diễn ra rất thuận lợi.
Dù sao cũng chỉ là một Quận chúa không thực quyền, chẳng đe dọa ai.
Nhưng ta, dù đã cho muội muội một thân phận, có ta và con ta làm chỗ dựa, nhưng ta vẫn đau đầu về chuyện hôn sự của nó.
Từ xưa, chẳng có nam nhân nào lại không tam thê tứ thiếp, các gia đình quyền quý lại càng nhiều.
Còn gia đình bình dân thì ta lại chẳng vừa mắt.
Huống hồ, người bình thường mà có chút tiền tài cũng sẽ tam thê tứ thiếp, nếu vậy, chi bằng chọn một người nhìn thuận mắt còn hơn.
Tên cáo già Chu Tri Lễ kia, như ong thấy mật, liền mặt dày xông đến.
“Hạ thần cả đời này chỉ mong có Tiểu Bỉnh làm thê tử, một đời một kiếp một đôi người, tuyệt không phản bội.”
Chàng trai tuấn tú mặc quan phục, ngay ngắn quỳ trước mặt ta.
Phải nói rằng, tên này quả thật rất đẹp, xứng đôi với Tiểu Bỉnh nhà ta.
Chu Tri Lễ cũng đoán được mối lo của ta, bày tỏ rằng hắn sẽ dùng hành động để chứng minh.
Cáo già bày tỏ chân tình, có thể là giả dối, cũng có thể là thật lòng.
Ta thấy hắn nhường nhịn muội muội từng chút, chăm sóc từng li từng tí.
Hắn cố ý đợi nó ra vào cung, thậm chí còn tự tay nấu ăn cho nó.
Người quân tử tránh xa bếp núc, Chu Tri Lễ làm được những điều này, thực lòng mà nói, đã vượt xa hầu hết nam nhân trên đời.
Dù sao cũng phải gả cho một nam nhân, chi bằng chọn người vừa đẹp vừa biết yêu thương.
Ta gật đầu, Chu Tri Lễ lộ rõ vẻ vui mừng, thực sự vui sướng như một người ngốc.
So với thống lĩnh thị vệ mà ta nhắm trước đó, hắn vì mẹ già mà không dám cưới Tiểu Bỉnh, thì Chu Tri Lễ đã vượt qua vô số thử thách và thuyết phục được cả phủ Tể tướng, quả là đáng khen.
Thôi, dù sao cũng có ta làm chỗ dựa cho muội muội ngốc, nếu Chu Tri Lễ thật sự đối xử không tốt với nó, thì cứ hòa ly là xong.
Tiểu Bỉnh nhà chúng ta, phải được sống vui vẻ cả đời.
Hết.