Trời Sao Lấp Lánh - Chương 4
09
Phó Như Nguyệt ngất xỉu và được đưa gấp đến bệnh viện.
Ngoài phòng bệnh, bác sĩ đang trách mắng bố mẹ tôi: “Gần đây, tỷ lệ mắc bệnh tiểu đường đang có xu hướng trẻ hóa, thanh thiếu niên cũng có nguy cơ mắc bệnh rất cao. Là phụ huynh, các anh chị cần giám sát chế độ ăn uống của con cái…”
Phó Như Nguyệt luôn có thói quen ăn uống rất đáng sợ. Chị ta không bao giờ uống nước lọc, chỉ uống trà sữa, cola và nước trái cây.
Chị ta ghét đồ ăn ở căng tin, thường dùng đồ chiên và bánh ngọt thay cơm. Như chị ta từng nói với hệ thống: [Dù sao cũng không béo lên, vậy thì cứ ăn những gì mình thích thôi.]
Nhưng lúc này, trong phòng bệnh, Phó Như Nguyệt chẳng có chút nào gọi là hối lỗi.
Chị ta đ//iên cuồng gọi hệ thống, nhưng hệ thống biết không thể che giấu thêm nữa, nên giả chet, hoàn toàn không đáp lại.
Đến ngày thứ ba không liên lạc được với hệ thống, Phó Như Nguyệt bắt đầu hoảng sợ.
Chị ta vội vàng xuất viện, quyết định học hành chăm chỉ. Dù lần thi vừa rồi chị ta bị tụt hạng đáng kể, nhưng đã lấy lý do là do vấn đề sức khỏe. Vì chị ta thực sự đã ngất xỉu và nhập viện, nên nhiều người vẫn tin vào lời biện minh của chị ta.
Ngày thi đại học càng lúc càng đến gần, bây giờ hệ thống không giúp được chị ta nữa, chị ta buộc phải tự duy trì thành tích của mình.
Tôi lạnh lùng quan sát Phó Như Nguyệt lật những quyển sách bài tập còn trống, cố gắng học chăm chỉ.
Nhưng một thói quen 18 năm không dễ gì thay đổi.
Một người đã quen với việc không phải lao động mà vẫn được hưởng thụ sẽ không thể chịu nổi sự vất vả của việc “cày cuốc” để đạt được kết quả. Chị ta không thể dậy sớm chạy bộ, cũng không thể thức đêm làm bài tập.
Trong suốt thời gian dài trước đó, trong khi tôi học hành, chị ta chỉ mải mê lướt xem các video ngắn một cách vô tâm. Cách tiếp nhận thông tin vụn vặt ấy đã ăn mòn sự kiên nhẫn của chị, đến mức chị ta không thể tập trung lâu dài.
Trước kỳ thi đại học, mỗi lần thi thử, thành tích của Phó Như Nguyệt lại càng tệ hơn. Còn tôi thì không ngừng tiến bộ, xếp hạng càng lúc càng cao.
Cuối cùng, ngày trước kỳ thi đại học cũng đến.
Bố mẹ đã chuẩn bị bữa sáng cho cả hai chúng tôi. Như thường lệ, bữa sáng của tôi là hai lát bánh mì phết mứt, một cốc sữa và một quả trứng.
Khi ăn bánh mì, tôi dường như cảm thấy vị ngọt có gì đó không ổn. Nhưng vì đang tập trung vào kỳ thi sắp tới, nên khi nhận ra điều gì đó kỳ lạ, tôi đã ăn gần hết miếng bánh.
Tôi và Phó Như Nguyệt cùng nhau đến địa điểm thi.
Gần đây, hai chị em hầu như không trò chuyện. Chị ta chẳng muốn nói chuyện với tôi, mà tôi cũng chẳng buồn đáp lại chị. Nhưng có lẽ như một trò đùa của số phận, chúng tôi lại bị phân vào cùng một phòng thi.
Ngồi vào chỗ, tôi chuẩn bị đồ dùng và thẻ dự thi, căng thẳng chờ đợi kỳ thi bắt đầu.
Bất chợt, tôi cảm thấy ngứa râm ran ở cổ, đưa tay lên gãi.
Nhưng càng gãi lại càng ngứa hơn, tôi dùng lực mạnh hơn, và khi hạ tay xuống, đầu ngón tay tôi đã dính đầy m//áu đỏ.
Tôi vừa định giơ tay lên thì cô gái bên cạnh kêu lên kinh hãi: “Thầy ơi, cậu ấy…”
Tôi không nghe rõ lời cậu ấy.
Bởi ngay giây tiếp theo, tôi cảm thấy cổ họng sưng phồng lên, việc hít thở trở nên vô cùng khó khăn.
Khoảnh khắc gục ngã khỏi ghế, trong tầm nhìn cuối cùng của tôi là hình ảnh Phó Như Nguyệt ngoảnh đầu lại, lặng lẽ nhìn tôi.
Ánh mắt đó đầy độc ác và điên cuồng.
Tôi hiểu ra ngay lập tức.
Trong ánh mắt của chị ta, tôi có thể đọc được dòng chữ: “Tao không tốt, mày cũng đừng hòng được yên.”
Ý thức dần tan biến, tôi ngất đi.
10
Tôi nằm viện hai ngày.
Đúng hai ngày thi đại học.
Sự kiện quan trọng được cả nước chú ý, cuộc chiến định mệnh mà tôi đã cố gắng suốt mười hai năm, đã vuột khỏi tay tôi nhẹ bẫng như thế.
Sau kỳ thi, Hứa Tiểu Nhiễm và các bạn đến thăm tôi, đầy tiếc nuối: “Sao cậu lại đột ngột bị dị ứng trong phòng thi vậy chứ?”
Thật ra, sự thật vô cùng đơn giản.
Tôi bị dị ứng nặng với xoài, và ngày hôm đó, Phó Như Nguyệt đã cố tình trộn xoài vào mứt dâu của tôi.
Chị ta biết rằng chỉ cần tôi bước vào phòng thi, chắc chắn tôi sẽ đạt thành tích tốt. Các bạn sẽ ngưỡng mộ tôi, giáo viên sẽ khen ngợi tôi, và có lẽ hiệu trưởng còn tổ chức họp báo để kể về câu chuyện một học sinh yếu kém đã lội ngược dòng thành công nhờ vào nỗ lực của mình trong ba tháng ngắn ngủi.
Và đó là điều mà chị ta tuyệt đối không thể chịu đựng nổi.
Kết quả đã có, Phó Như Nguyệt cũng thi rất tệ. Từ một người từng nhiều lần đứng đầu thành phố, điểm số của chị ta lần này chỉ đủ vào một trường đại học hạng ba.
Tôi nghe thấy chị ta đứng ngoài phòng bệnh, rơm rớm nước mắt giải thích với người thân: “Em với Như Tinh thi chung một phòng, đột nhiên em ấy phát bệnh và bị đưa đi. Em hoàn toàn không còn tâm trí để làm bài, chỉ nghĩ về tình hình của Như Tinh, không đọc được gì cả…”
Đa số họ hàng thân thích không biết rằng Phó Như Nguyệt đã tụt hạng nghiêm trọng trong ba tháng cuối, nghe vậy liền tỏ ra đồng cảm: “Phải rồi, Như Nguyệt từ nhỏ đến lớn học đều rất tốt, lần này chắc chắn là vì ảnh hưởng bởi chuyện đó.”
“Như Nguyệt quả là một người chị tốt, luôn lo lắng cho em gái.”
Tôi nằm trong phòng bệnh, lặng lẽ siết chặt mép chăn, ngón tay tái xanh vì dùng lực quá mạnh.
…
Cả nhà chìm vào cuộc bàn bạc.
Về con đường của tôi, không có gì phải bàn cãi — học lại một năm, năm sau thi lại.
Nhưng về phần Phó Như Nguyệt, ý kiến có sự bất đồng.
Bố mẹ đề nghị chị ta cũng nên học lại một năm, dù sao trước đây chị ta luôn học rất giỏi, từng có tiềm năng vào các trường top đầu như Thanh Hoa hay Bắc Đại, giờ mà vào một trường hạng ba thì quá đáng tiếc.
Chỉ có Phó Như Nguyệt kiên quyết không muốn học lại, bày tỏ rằng sẽ đi học trường hiện tại.
Bố mẹ không hiểu vì sao chị ta lại chọn như vậy, nhưng tôi thì hiểu rất rõ.
Phó Như Nguyệt không chịu nổi cái khổ của việc học lại. Năm sau, nếu thi lại, có khi thành tích của chị ta còn tệ hơn.
Bố mẹ khuyên nhủ mấy lần, thấy Phó Như Nguyệt không chịu thay đổi ý định, cũng đành thở dài đồng ý.
Nhưng đến ngày hôm sau, khi mọi người tưởng mọi chuyện đã kết thúc, Phó Như Nguyệt bất ngờ tìm đến bố mẹ.
“Con nghĩ kỹ rồi, con sẽ cùng em gái đi học lại.”
Bố mẹ không hiểu tại sao chỉ sau một đêm chị ta lại thay đổi quyết định, nhưng thấy chị ta cuối cùng cũng chịu học lại và trông đầy sức sống, họ liên tục tán thành.
Thế là bố mẹ lái xe, đưa tôi và Phó Như Nguyệt đến trường luyện thi.
Trên đường đi, Phó Như Nguyệt nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, khe khẽ hát.
“Chị có vẻ vui nhỉ.” Tôi nhỏ giọng nói.
Phó Như Nguyệt mỉm cười vui vẻ: “Ừ, chị thật sự rất vui.”
Làm sao mà không vui được chứ? Lý do chị ta nói với bố mẹ rằng sẽ học lại là vì tìm thấy một tờ giấy ghi chú trên bàn học.
[Hệ thống đang trong thời gian bảo trì, sẽ khôi phục lại vào tháng 6 năm sau.]
Nói cách khác, trước kỳ thi đại học năm tới, hệ thống sẽ quay lại.
11
Phó Như Nguyệt và tôi cùng vào lớp ôn thi lại.
Do tính tình lạnh lùng và kiêu ngạo, lại thêm cái gọi là “bệnh công chúa,” những người xung quanh đều không thích chị ta. Những người bạn trước kia cũng dần dần cắt đứt liên lạc với chị.
Ngược lại, Hứa Tiểu Nhiễm và các bạn thường xuyên đến thăm tôi, mang theo đồ ăn và chia sẻ những chuyện vui về cuộc sống đại học.
Tôi vẫn duy trì nỗ lực của mình, mỗi ngày học tập, rèn luyện, nghỉ ngơi theo một lối sống rất đều đặn. Nhờ vậy, thành tích của tôi càng ngày càng tốt, thân hình cũng ngày càng cân đối hơn.
Khi nhắc đến tôi, các bạn đều khen ngợi tôi thông minh, xinh đẹp, được nhiều người yêu mến – những từ ngữ từng là độc quyền của Phó Như Nguyệt giờ đây lại thuộc về tôi.
Ở một khía cạnh nào đó, tôi cảm thấy mình nên cảm ơn Phó Như Nguyệt. Năm ngoái, thành tích của tôi chỉ đủ vào các trường tốt, nhưng năm nay, khi có nhiều thời gian hơn, tôi đã vượt qua giới hạn của chính mình và trở thành một ứng cử viên tiềm năng cho các trường top đầu như Thanh Hoa hay Bắc Đại.
Về phần Phó Như Nguyệt, chị ta nghiến răng đầy căm phẫn, nhưng vẫn tự tin lắm.
“Không sao cả, Như Tinh, em cứ tiếp tục cố gắng đi,” chị cười nhếch mép, “có lẽ đây sẽ là khoảng thời gian tươi đẹp nhất trong đời em.”
Có lẽ vì hệ thống sắp trở lại nên Phó Như Nguyệt không buồn che đậy sự ác ý trong lời nói nữa.
Tôi không tranh cãi với chị ta, tiếp tục chăm chỉ ôn luyện.
Cuối cùng, kỳ thi đại học mới cũng đến.
Lần này, tôi và Phó Như Nguyệt được phân vào hai địa điểm thi khác nhau. Bố mẹ đưa chị ta đi, còn tôi tự bắt taxi.
Ngồi trong xe, tôi nhắm mắt lại và khẽ mỉm cười.
Lúc này chắc hẳn Phó Như Nguyệt đang rất vui sướng, rất háo hức chờ đợi hệ thống sẽ giúp chị ta, phải không?
Dù sao thì chị ta cũng lại “thả lỏng” thêm một năm nữa. Theo nguyên tắc “càng lười biếng càng may mắn,” lần này chị ta thậm chí có thể đỗ thủ khoa.
Tôi mở điện thoại, gọi một cuộc video cho chị.
Phó Như Nguyệt bắt máy với giọng điệu khó chịu: “Gọi làm gì?”
Nhìn vào khuôn mặt chị ta trên màn hình, một khuôn mặt giờ đây đã rất xấu xí, béo ú và đầy mụn, không còn chút gì của vẻ đẹp trước kia, tôi khẽ cười.
“Chị à, em muốn nói với chị một bí mật.”
“Ngày 29 tháng 7 năm ngoái, em đã để lại một tờ giấy trên bàn học của chị.”
Phó Như Nguyệt nhíu mày khó chịu: “Giấy gì cơ…?”
Ngay giây tiếp theo, chị ta sững sờ.
Tôi tận hưởng khoảnh khắc đôi mắt của chị ta đầy sự hoang mang và kinh ngạc.
Trước khi chị ta kịp hét lên, tôi nhanh chóng ngắt cuộc gọi. Ngồi lại trong ghế sau của xe, tôi khẽ mỉm cười.
Bác tài nhìn thấy nụ cười của tôi qua gương chiếu hậu, cũng mỉm cười bảo: “Cô bé, bác họ Mã, đây là một điềm lành đấy, chúc cháu mã đáo thành công!”
Tôi vui vẻ cảm ơn bác: “Cảm ơn bác!”
Đồng thời, tôi nhìn vào chiếc điện thoại vẫn đang rung lên vì cuộc gọi đến, bình thản nhấn nút tắt máy.