Trời Sao Lấp Lánh - Chương 3
07
Cứ như vậy, lần đầu tiên tôi thực sự hòa nhập vào tập thể.
Sau khi thi xong, trong khoảng thời gian chờ chấm bài, các bạn trong lớp bàn nhau đi ăn đồ nướng để thư giãn, tôi cũng đi cùng.
Khi Phó Như Nguyệt đến nơi, chị ta thấy tôi ngồi bên cạnh Hứa Tiểu Nhiễm, cười nói vui vẻ với các bạn nữ khác. Đôi mắt chị ta khẽ co lại, không giấu nổi sự ngạc nhiên.
Trước đây, tôi chưa từng có bạn bè. Hình ảnh cô độc và không được yêu thích của tôi từng làm nền hoàn hảo để tôn lên sự được yêu mến của chị ta. Nhưng giờ đây, tôi đang cùng mọi người nướng cánh gà và uống cola, không còn một chút nào là “không hòa đồng” nữa.
“… Như Tinh.” Phó Như Nguyệt nhìn tôi, cau mày: “Sao em cũng đi ăn đồ nướng thế này?”
Chưa kịp để tôi trả lời, Hứa Tiểu Nhiễm đã ngước lên với vẻ ngờ vực: “Đây là hoạt động của lớp mà, chẳng lẽ Như Tinh không phải bạn cùng lớp của bọn mình sao?”
Sắc mặt Phó Như Nguyệt khẽ cứng lại, nhưng rồi chị ta nhanh chóng nở nụ cười dịu dàng: “Không phải là tôi không muốn em ấy tham gia, chỉ là Như Tinh học không tốt, nên đáng lẽ nên ở nhà chăm chỉ ôn tập thay vì đi chơi thế này. Tôi là chị gái, chỉ muốn tốt cho em ấy thôi mà…”
Phó Như Nguyệt còn định nói thêm, thì một bạn nữ bên cạnh bỗng cất tiếng: “Này, Như Nguyệt, cậu hình như mập ra đấy?”
Vừa dứt lời, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Phó Như Nguyệt.
Đúng vậy.
Từ khi hệ thống biến mất, Phó Như Nguyệt vẫn giữ thói quen ăn uống vô độ của mình. Trước đây mọi người mặc đồng phục rộng rãi nên cũng không để ý, nhưng lúc này khi đã thay đồ riêng, ai nấy đều có thể thấy rõ lớp mỡ thừa ở vòng eo và bụng của Phó Như Nguyệt đã hiện lên rõ rệt.
Sắc mặt chị ta biến đổi, không còn chú ý đến việc vì sao tôi đột nhiên trở nên thân thiết với mọi người nữa, chỉ cúi đầu nhìn phần bụng của mình.
“Không thể nào.” Chị ta lẩm bẩm: “Mình không thể nào mập lên, chắc là tại cái áo này thôi…”
Cùng lúc đó, cô bạn ban đầu lên tiếng lại nhìn về phía tôi.
“A, Như Tinh thì lại gầy đi nhiều đấy!”
Phó Như Nguyệt giật mình ngẩng lên, không thể tin nổi nhìn về phía tôi.
Tôi quả thật đã gầy đi. Nhờ kiên trì chạy bộ mỗi sáng cùng chế độ ăn uống lành mạnh, trong hơn một tháng qua, tôi đã có sự thay đổi rõ rệt.
Sau khi lớp mỡ biến mất, gương mặt tôi trở nên nhỏ nhắn hơn, sống mũi cao hơn, mắt cũng to hơn nhiều, thậm chí mí mắt cũng hiện lên rõ ràng hơn.
Xung quanh bắt đầu có tiếng thì thầm bàn tán.
“Lần đầu tiên mới thấy Như Tinh đẹp như thế đấy.”
“Thật cậu cô ấy và Như Nguyệt là chị em sinh đôi, Như Nguyệt là hoa khôi của trường, nên Như Tinh chắc chắn cũng không thể nào kém được.”
“Tôi còn thấy ngũ quan của Như Tinh còn tinh tế hơn cả Như Nguyệt nữa kìa, nếu cậu ấy giảm cân thành công, chắc cậu ấy mới thực sự là hoa khôi nhỉ…”
Ngoài ánh mắt dán chặt vào tôi của Phó Như Nguyệt, ở phía bên kia còn một ánh mắt nóng rực khác cũng không rời khỏi tôi.
Là Cố Gia Tư.
Cậu ta nhìn tôi ngây ngẩn, đôi mắt dường như phủ một màn sương mờ.
…
Hôm đó, Phó Như Nguyệt rời khỏi buổi tiệc đồ nướng từ rất sớm.
Còn Cố Gia Tư thì chờ đến khi buổi tiệc tàn, đã chặn tôi lại.
“Như Tinh…” Giọng cậu ta nghe có chút nghẹn ngào: “Những chuyện trước đây, xin lỗi em.”
Thật ra, tôi rất muốn nói với Cố Gia Tư rằng đừng cản đường tôi, tôi còn phải về nhà học bài.
Nhưng khi hình ảnh Phó Như Nguyệt ở nhà cứ nhìn vào ảnh của Cố Gia Tư mà say mê hiện lên trong đầu, tôi không thể nào ngăn được một ý nghĩ đầy độc ác đang dâng trào.
Tôi mỉm cười với Cố Gia Tư, nhẹ nhàng đáp: “Không sao đâu.”
08
Khi tôi về đến nhà, Phó Như Nguyệt đang tức tối hét lên với hệ thống của mình.
[Sao có thể như thế này? Sao tao lại béo lên, còn Phó Như Tinh thì gầy đi, lại còn kết bạn nữa?!]
Ồ, chị gái của tôi, chỉ những thay đổi nhỏ như vậy đã khiến chị đau khổ rồi sao? Vậy nếu chị biết rằng vừa rồi, Cố Gia Tư, người chị luôn si mê, đã không còn ghét bỏ vị hôn thê “bám đuôi đến chet” là tôi, mà còn mời tôi đi xem phim, chị sẽ suy sụp đến mức nào đây?
Nhưng tôi không muốn Phó Như Nguyệt phát đ//iên quá sớm.
Vì thế, tôi đứng ngoài chờ, đợi đến khi chị ta nói chuyện xong với hệ thống.
Hệ thống có vẻ rụt rè: [Gần đây có lẽ đã xảy ra một số lỗi, chúng tôi đang kiểm tra…]
Phó Như Nguyệt hét lên: [Ngoại hình và mối quan hệ xã hội thì thôi đi, nhưng còn kết quả học tập thì không thể có vấn đề chứ?]
Thật ra, có lẽ hệ thống rất muốn nói với Phó Như Nguyệt rằng, có vấn đề. Nhưng nó nhớ đến lời hứa giữa tôi và nó.
Để tránh bị tiết lộ, hệ thống tội nghiệp chỉ có thể ậm ừ: [Hiện tại chưa phát hiện ra vấn đề gì.]
Phó Như Nguyệt thở phào nhẹ nhõm: [Thế thì tốt, chỉ cần thành tích tốt là được, những chuyện khác để sau kỳ thi đại học rồi tính.]
Rất nhanh sau đó, ngày công bố điểm thi cũng đến.
Giáo viên bước vào lớp với nụ cười: “Lần này, người đứng đầu thành phố vẫn là học sinh lớp chúng ta.”
Cả lớp đều dồn ánh mắt về phía Phó Như Nguyệt. Chị ta tựa lưng vào ghế, ung dung gõ nhẹ vào móng tay, chờ đợi tên mình được xướng lên.
“Chúng ta hãy cùng chúc mừng người đứng nhất—”
“—Hứa Tiểu Nhiễm!”
Phó Như Nguyệt chet lặng.
Hứa Tiểu Nhiễm thì mở to mắt đầy ngạc nhiên và vui mừng. Tôi ngồi bên cạnh cậu ấy, nhiệt liệt vỗ tay.
Tôi biết, Hứa Tiểu Nhiễm có gia đình không mấy tốt đẹp. Mẹ cậu ấy tái hôn, còn ba dượng thì nổi tiếng xấu xa. Cậu ấy vừa viết lách kiếm tiền học phí, vừa chăm chỉ học tập. Kết quả này hoàn toàn là nhờ sự nỗ lực của bản thân cậu.
Mỗi người cố gắng đều xứng đáng được tán thưởng.
“Lớp chúng ta lần này còn có một bạn đạt được tiến bộ vượt bậc, đó là — bạn Phó Như Tinh!”
Nghe tên mình được xướng lên, tôi ngây người trong giây lát.
Dù có linh cảm rằng kết quả lần này sẽ tốt, tôi vẫn không dám mong đợi quá nhiều.
Tôi đã quen với những thất bại, quen với nỗi thất vọng, quen với việc không có thành quả.
Giáo viên nhìn tôi, giơ bảng xếp hạng lên: “Trong kỳ thi lần này, bạn Phó Như Tinh đã từ vị trí ngoài một nghìn của toàn khối tiến lên vị trí 36!”
“Thầy đã từng nói gì với các em? Đừng từ bỏ, đừng buông tay, nỗ lực có thể tạo nên điều kỳ diệu.”
“Hãy cùng nhau vỗ tay cho điều kỳ diệu mà bạn Phó Như Tinh đã tạo ra!”
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm dậy, thậm chí còn nồng nhiệt hơn cả khi chúc mừng Hứa Tiểu Nhiễm.
Hứa Tiểu Nhiễm cười, lay tôi: “Này, này, sao lại khóc thế?”
Tôi không muốn khóc, cắn chặt môi, nhưng đôi mắt vẫn đỏ hoe.
Mười hai năm trời.
Cuối cùng, những thất bại và thất vọng đã trở thành quá khứ. Tôi đã dùng sự cố gắng để tạo nên điều kỳ diệu.
Giữa bầu không khí tưng bừng ấy, đôi môi Phó Như Nguyệt run rẩy.
Chị ta không thể tin nổi.
Điều này không thể xảy ra.
Phó Như Tinh không thể đạt kết quả tốt như vậy, cô ấy là người càng cố gắng càng gặp xui xẻo cơ mà.
Chắc chắn là cô ấy đã gian lận.
Chị ta quay sang nhìn tôi, nói với giọng có vẻ cố ý hạ thấp, nhưng thực tế ai cũng nghe thấy: “Như Tinh, chị cũng muốn em có thành tích tốt, nhưng điều kiện là…”
Đôi môi đỏ mọng của chị mấp máy, tuôn ra tám chữ đầy ám chỉ: “Thành tích này phải là thật.”
Xung quanh lập tức lặng như tờ.
Ngay cả giáo viên đứng trên bục cũng nghe thấy, sắc mặt trầm xuống.
“Phó Như Nguyệt, em đang nói là Phó Như Tinh có khả năng gian lận sao?”
Phó Như Nguyệt ngồi im tại chỗ, cúi đầu như thể đã suy nghĩ rất lâu, rồi ngẩng lên nhìn tôi với đôi mắt đầy nước: “Như Tinh, chị là chị gái của em, chị không thể nhìn em đi sai đường.”
Hứa Tiểu Nhiễm đứng lên trước tiên: “Phó Như Nguyệt, nếu cậu nói em gái cậu gian lận, thì đưa bằng chứng ra đi, đừng úp mở thế chứ?”
Phó Như Nguyệt đầy oan ức nói: “Kỳ thi đã qua lâu rồi, còn có thể tìm được bằng chứng gì nữa…”
Phía sau lớp, một bóng người bất ngờ đứng dậy.
Là Cố Gia Tư.
Mọi người đều nghĩ rằng Cố Gia Tư sẽ đứng ra bênh vực Phó Như Nguyệt.
Dù sao ai cũng biết, Phó Như Nguyệt là “nữ thần ánh trăng” trong lòng cậu ta, còn tôi chỉ là kẻ đeo bám mà cậu ta khinh ghét.
Phó Như Nguyệt cũng nghĩ vậy.
Chị ta nhìn Cố Gia Tư bằng đôi mắt rưng rưng, nhẹ giọng nói: “Gia Tư, em nhớ rằng chỗ ngồi trong phòng thi, anh ngồi ngay sau lưng em gái em, nếu anh thấy gì thì có thể nói ra.”
Cố Gia Tư liếc nhìn Phó Như Nguyệt, rồi nghiêm túc nhìn giáo viên: “Đúng vậy, em ngồi ngay sau bạn Phó Như Tinh, và không thấy bất kỳ hành động gian lận nào. Nếu thầy không tin thì có thể kiểm tra camera giám sát.”
Đôi mắt Phó Như Nguyệt trợn trừng, không tin nổi.
Chưa kịp nói thêm gì, tiếng giáo viên đầy thất vọng vang lên từ bục giảng: “Phó Như Nguyệt, gần đây em có vấn đề gì sao? Em biết lần này em đã tụt bao nhiêu hạng không? Là 600 hạng đấy!”
“Rầm!”
Phó Như Nguyệt ngã xuống khỏi ghế, ngây người không nói nên lời.