Trời Sao Lấp Lánh - Chương 1
01
Mọi người đều nói, tôi và Phó Như Nguyệt chẳng giống chị em ruột chút nào.
Chị ấy xinh đẹp, thông minh, thành thạo cầm kỳ thi họa, luôn đứng nhất trong các kỳ thi, là niềm tự hào của bố mẹ.
Còn tôi thì ngược lại hoàn toàn: béo, vụng về, không làm được gì ra hồn.
Bố mẹ luôn nhìn tôi với ánh mắt đầy thất vọng.
“Nếu con có được một nửa sự xuất sắc của chị gái thì tốt biết bao.”
Mỗi khi nghe thế, Phó Như Nguyệt lại ngăn bố mẹ, rồi bước đến trước mặt tôi, dịu dàng khích lệ: “Như Tinh, chỉ cần em cố gắng, chắc chắn sẽ xuất sắc như chị.”
Mỗi lần nói điều đó, trong mắt chị ấy luôn ánh lên một nụ cười khó hiểu.
02
Thật ra, tôi cũng nghĩ rằng chỉ cần mình đủ cố gắng thì có thể thu hẹp khoảng cách với chị.
Vì muốn học giỏi hơn, tôi thường làm bài tập và ôn lại đến tận nửa đêm. Để có ngoại hình đẹp hơn, mỗi ngày sau khi tan học, tôi đều chạy bộ và nhảy dây, bữa tối chỉ dám ăn một chút.
Nhưng tất cả đều vô ích.
Thành tích của tôi vẫn luôn đứng cuối lớp, và thân hình tôi ngày càng béo lên.
Bố mẹ vốn từng rất cưng chiều tôi, giờ đây lại nhìn tôi với ánh mắt đầy thất vọng: “Như Tinh thật là chuyện gì cũng làm không nên hồn.”
“Thật hối hận, giá mà khi xưa chỉ sinh một mình Như Nguyệt, có lẽ giờ đã đỡ phải bận tâm nhiều.”
Mỗi dịp lễ tết, bố mẹ mua quà về cũng chỉ có phần cho chị. Khi đó tôi còn nhỏ, ngây ngốc chạy lại, nắm lấy tay áo bố: “Bố ơi, còn con đâu? Có phải bố quên con rồi không?”
Bố hất tay tôi ra, khó chịu nói: “Đây là phần thưởng cho sự xuất sắc của Như Nguyệt, nó đứng nhất, đạt giải lớn, còn con thì sao?”
Khi tôi bị sốt cao, bố mẹ bỏ tôi ở nhà một mình để đến buổi họp phụ huynh cho chị. Thật ra buổi họp đó chẳng có gì quan trọng, nhưng họ thích làm phụ huynh của Phó Như Nguyệt, vì được nhận nhiều lời khen ngợi.
Bạn bè cũng dần dần ghét tôi, bất kể tôi nỗ lực cứu vãn thế nào, họ đều bỏ tôi mà không hề do dự để tìm đến Như Nguyệt.
Toàn thế giới chỉ còn mỗi Phó Như Nguyệt là đối xử tốt với tôi. Chị ấy luôn đến bên cạnh khi tôi cảm thấy thất bại và muốn bỏ cuộc, hết lòng động viên tôi.
“Có lẽ là em chưa đủ cố gắng, hoặc cách em cố gắng chưa đúng,” chị nhẹ nhàng nói, “Hay thử cách khác xem sao?”
Mọi người xung quanh đều tán thưởng: “Như Nguyệt thật quá tốt bụng, cả thế giới chắc chỉ có cô ấy không bỏ rơi em gái mình.”
“Đúng thế, nếu là tôi mà là đồ phế phẩm trời sinh như Phó Như Tinh, chắc tôi đã t//ự s//át để chơi lại từ đầu rồi.”
“Không được nói em gái mình như thế!” Chị cau mày trách móc, rồi nắm lấy tay tôi: “Như Tinh, hứa với chị là em sẽ không bao giờ bỏ cuộc nhé, được không?”
Tôi gật đầu thật mạnh, chị mỉm cười.
Tôi vẫn luôn nghĩ rằng, nụ cười của chị rất đẹp.
Cho đến khi tôi biết được bí mật đó.
03
Tôi biết chuyện chị gái mình liên kết với hệ thống vào một đêm yên tĩnh trong năm cuối cấp ba.
Tôi nấp ngoài ban công, vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa chị và hệ thống.
[Phó Như Tinh ngu ngốc kia vẫn còn học đến tận khuya, để rồi đến lúc thi lại đứng bét lớp thôi, buồn cười chế•et mất.]
[Giờ nghĩ lại, cái tên bố mẹ đặt thật hay, tôi là ‘Như Nguyệt,’ còn nó là ‘Như Tinh.’ Sao nhỉ? Sao chỉ để làm nền cho trăng, để tôn ánh trăng mà thôi.]
[Cảm ơn mày, hệ thống, cảm ơn vì đã đồng hành cùng tao suốt mười hai năm qua.]
Như thể có tiếng sét đánh ngay trên đầu tôi.
Những ký ức xa xưa dồn dập hiện về. Mười hai năm trước, tôi và Phó Như Nguyệt mới sáu tuổi. Khi ấy tôi vừa xinh đẹp, vừa thông minh, trong lớp học mẫu giáo, tôi vừa học hát, học nhảy, còn phụ giáo viên dọn dẹp sau giờ học.
Còn Phó Như Nguyệt thì lười biếng, không thích hát, nhảy thì than tập luyện khổ cực, chẳng chịu học gì cả.
Khi nhà có khách, mọi người luôn vây quanh tôi, yêu cầu tôi biểu diễn tài nghệ, khen tôi đáng yêu và lanh lợi. Họ còn quay sang Phó Như Nguyệt đang đứng bên cạnh, chẳng biết làm gì mà nói: “Em gái giỏi thế này, chị phải cố gắng lên nhé.”
Có lẽ chính lúc đó, Phó Như Nguyệt đã bắt đầu căm ghét từ “cố gắng.”
Khi hệ thống xuất hiện, chị ta chọn [Càng bỏ bê, càng may mắn] cho mình và chọn [Càng nỗ lực, càng bất hạnh] cho tôi.
Thế là, trong mười hai năm dài đằng đẵng sau đó, chúng tôi dần dần kéo giãn khoảng cách, đúng như mong muốn của chị ta.
Chị ta không phải bỏ ra chút công sức nào nhưng ngày càng tốt đẹp hơn, còn tôi dù nỗ lực hết mình nhưng càng lúc càng sa sút.
Đêm đó, sau khi biết được bí mật này, tôi lặng lẽ rời khỏi ban công.
Tôi chỉ mặc áo mỏng, ngồi lặng trong đêm lạnh buốt suốt ba tiếng, đến khi cả người tê cóng, trong đầu chỉ hiện lên nụ cười của chị ta mỗi lần khích lệ tôi từ bé đến giờ.
Khi còn nhỏ, tôi không biết ánh sáng trong mắt chị ta khi mỉm cười với tôi là gì. Giờ tôi biết rồi, thứ đó gọi là—
Độc ác.
Chị gái mà tôi tin tưởng nhất. Chị gái luôn bảo tôi đừng bao giờ bỏ cuộc, hóa ra chỉ muốn tôi đổ hết m//áu và nước mắt của mình để xây dựng nên cuộc sống hào nhoáng cho chị ta.
Chị ta là nhân vật chính của thế giới này, còn tôi chỉ là cái bóng mãi mãi đứng trong bóng tối, để tôn vinh cho hào quang của chị ta.
—Nhưng tôi không muốn thế.
Tôi nhất định phải thay đổi số phận của mình.
Mang theo quyết tâm liều lĩnh, tôi suy nghĩ một hồi rồi đi đến đài phát thanh của trường. Đặt tay lên công tắc phát thanh, tôi bắt đầu lặng lẽ lẩm nhẩm trong đầu.
[Gọi hệ thống, gọi hệ thống.]
Không có tiếng đáp lại.
Dù sao đó cũng là hệ thống của chị, không phải của tôi.
Nhưng tôi biết, nếu nó là sức mạnh vượt ngoài thế giới này, thì chắc chắn có thể nghe thấy tiếng lòng của tôi.
[Gọi hệ thống—mày không trả lời cũng không sao, mày thấy cái loa này không? Sự tồn tại của mày có lẽ cần phải được giữ bí mật, phải không? Thế này nhé, nếu trong vòng 60 giây mày không đáp lời, tao sẽ cho phát thanh công khai sự tồn tại của mày lặp đi lặp lại, còn sẽ đăng lên mọi nền tảng mạng xã hội, viết thư đến viện nghiên cứu khoa học, bảo họ mang Phó Như Nguyệt đi nghiên cứu.]
[60, 59, 58…]
Mới đếm đến 50, trong đầu tôi đã vang lên tiếng rè rè, sau đó là một giọng nói yếu ớt cất lên.
[… Đừng làm vậy, sẽ không ai tin cô đâu.]
[Sao không thử xem?]
[… Cô muốn gì?]
[Đổi hệ thống của tao với chị tao.]
[Chuyện đó không được, chức năng của tôi một khi đã thiết lập là không thể thay đổi.]
Tôi liền đưa tay bấm công tắc phát thanh.
[… Được rồi! Tổ tông của tôi! Được chưa? Đừng làm vậy, tôi có thể không làm gì cả, có được không?]
[Không làm gì cả?]
[Đúng, mặc dù chức năng không thể thay đổi, nhưng tôi có thể bị vô hiệu hóa…]
Tôi ngẫm nghĩ.
Điều đó có nghĩa là, từ hôm nay, tôi sẽ càng nỗ lực càng may mắn, còn chị gái tôi sẽ càng bỏ bê càng gặp xui xẻo.
Tôi trầm ngâm một chút rồi nói: [Thêm một điều kiện nữa.]
[Điều gì?]
[Giữ bí mật với chị tao.]
[Để chị ta nghĩ rằng thế giới vẫn đang vận hành theo ý muốn của chị ta.]
04
Ngày hôm sau, tôi vẫn như thường lệ đến trường từ rất sớm.
Để duy trì thể lực, mỗi sáng tôi đều chạy hai vòng quanh sân. Khi chạy ngang qua sân, tôi thấy Phó Như Nguyệt ngồi trên khán đài với hai người bạn của chị ta ăn sáng.
“Như Nguyệt, em gái cậu lại đang chạy bộ kìa.”
“Cậu nhìn cái thân hình béo ú của nó, chạy mà thịt cũng rung lên từng đợt, buồn cười chet đi được.”
Phó Như Nguyệt hờ hững đáp: “Em gái mình là dạng thể chất khó giảm cân mà.”
Hai người bạn của chị vừa gật gù vừa trầm trồ ngưỡng mộ.
“Trời ơi, thật ghen tị với Như Nguyệt, ăn cả ngày, hết chocolate lại đến khoai tây chiên, chẳng cần vận động gì mà vẫn ngực lớn, eo thon, chân dài, còn có cả cơ bụng!”
“Đúng là như trúng xổ số gene, người ta là thể chất ăn mãi không béo.”
“Em gái cậu sao lại không được như vậy nhỉ, chạy bao nhiêu cũng chẳng gầy nổi.”
Tôi phớt lờ những lời trêu chọc, tiếp tục cúi đầu chạy. Từ hôm nay trở đi, mỗi bước chạy của tôi sẽ không còn vô ích nữa.
Khác với những lần trước đây khi chỉ cảm thấy mệt mỏi, lần này tôi cảm nhận được hơi nóng và mồ hôi trên trán. Calo đang được đốt cháy, và mỡ thừa cũng đang tiêu hao.
Tôi sẽ gầy đi.
Chạy xong, tôi khoác cặp lên vai, đi về lớp. Như chợt nhớ ra điều gì, tôi quay lại, nhìn về phía khán đài nơi Phó Như Nguyệt đang thoải mái ngồi.
“Chị ơi, đừng để trễ giờ học nhé.”
Trên khán đài, im lặng vài giây rồi vang lên tiếng cười rộ.
“Như Nguyệt, em gái cậu nhắc cậu đi học kìa.”
“Đến cả giám thị cũng không quản chuyện đó, mà nó lại dám lên tiếng?”
“Cút đi, đồ học dốt, thế giới của học bá đâu phải để mày hiểu!”
Đúng vậy, chuyện Phó Như Nguyệt không đi học là điều mà tất cả giáo viên trong trường đều làm ngơ. Lý do rất đơn giản, dù chị ta không đến lớp, không làm bài tập, không học hành gì cả, nhưng mỗi kỳ thi lớn, chị ta luôn đứng đầu thành phố.
Nhưng về sau… chị ta sẽ không còn may mắn như thế nữa.
Tôi nhún vai, tự mình đi vào lớp.
Tôi gần như không thể chờ đợi thêm để bắt đầu tiết học đầu tiên. Cảm giác kiến thức dễ dàng thấm vào đầu thật tuyệt!
Tôi học một cách say mê, và định về nhà tiếp tục ôn tập. Trên đường về, tôi bắt gặp chị gái và nam thần của trường, Cố Gia Tư, đang giằng co.
Chiếc xe sang của Cố Gia Tư đỗ bên cạnh, trông có vẻ như đang mời chị tôi đi dự tiệc với cậu ta.
Chị tôi thấy tôi đi ngang qua liền lập tức nắm lấy tay tôi: “Mình không đi đâu, mình phải về nhà với em gái mình.”
Cố Gia Tư giận dữ nhìn về phía tôi: “Phó Như Tinh, là cô cản không cho Như Nguyệt đi đúng không?
“Vì bản hợp đồng hôn ước đó, cô còn định cản đường cậu ấy đến mức nào nữa?”
À, suýt nữa thì quên, vị thiếu gia nhà họ Cố này — người mà Phó Như Nguyệt yêu sâu sắc nhưng chưa từng thổ lộ, lại chính là vị hôn phu của tôi.