Trời sáng rồi! - Chương 4
12.
Nghe nói Đại Cường còn là nhân vật trọng tâm.
Theo manh mối này của hắn, cảnh sát kịp thời phá hủy vài ổ buôn người.
Bên trong ngoại trừ trẻ con, còn có không ít phụ nữ trẻ tuổi.
Có lẽ đây chính là hiệu ứng bươm bướm, tôi đã cứu vãn vận mệnh của mình, cũng gián tiếp thay đổi kết cục của rất nhiều người.
Sau khi bà nội biết chú họ bị bắt, gấp gáp như kiến bò trên chảo nóng.
Bà nội không biết từ đâu nghe được cách, lại tìm tới cửa, yêu cầu ba mẹ tôi ký thư thông cảm.
Không chỉ như thế, bà còn lục lọi trong nhà, thức ăn có thể mang đi liền cất vào trong tay của bà nội, tất cả thức ăn không thể lấy đi thì đều bị hỏng.
“Các người là người giám hộ của A Đăng, ký cái này đi, A Đăng sẽ ổn thôi!”
Chúng tôi không đồng ý, bà nội liền lấy bài vị của ông nội từ trong ngực ra, hung hăng tát vào mặt ba.
“Mày là thằng súc sinh vong ân phụ nghĩa! Là đã quên bác cả mày năm đó làm sao ngã xuống núi sao? Nếu không phải bác ấy cứu mày một phen, hiện giờ mày đã nằm dưới đất không biết sống chet, dưới gối bác ấy chỉ có một đứa con là A Đăng, mày cũng không muốn che chở.”
Ba ngẩng đầu, lửa giận tràn đầy nói: “Vâng, bác cả năm đó kéo tôi một phen, cho nên tôi dùng mười mấy năm qua đền bù, cái gì cũng có thể nhường cho nó, nhưng nó ngàn vạn lần không nên hại con tôi!”
Mẹ an ủi vỗ vai ba. Tôi và chị gái nhìn nhau, ăn ý giữ chặt lòng bàn tay ba.
“Bà nội.” Tôi thân thiết gọi, đón nhận là ánh mắt oán độc của bà.
“Con rất tò mò, rõ ràng bà là mẹ của ba, nhưng tại sao bà lại giúp người khác làm tổn thương con của mình?”
“Mẹ rất yêu Châu Châu, nhưng bà nội lại không hề yêu ba.”
Trong mắt bà ta hiện lên một tia chột dạ, bình thường miệng lưỡi sắc bén nhưng bà ta không giải thích, ngược lại chỉ nặng nề ấn thư thông cảm lên bàn, uy hiếp nói:
“Hừ, đừng nói những thứ vô dụng, trong vòng ba ngày nếu không ký, tao sẽ chạy đến nhà máy của tụi bây náo loạn, đến trường học náo loạn, để người khác phỉ nhổ đám con cháu bất tài tụi bây.”
Nói xong, bà ta đóng cửa rời đi. Nhưng phản ứng này đang nói rõ là có điều không thích hợp.
Để làm rõ nghi ngờ trong lòng, cuối tuần chúng tôi lại về quê một chuyến. Chẳng qua lúc này sẽ không có chỗ ở, phòng ốc đã bị đ ập n át b ét.
Cũng may có bà lão lớn tuổi trong thôn thật đúng là biết một chút chân tướng sự tình.
Bà Trương nhà hàng xóm bên cạnh, năm ngoái có một cháu gái nhỏ cũng đi lạc, bởi vậy bà hận chú họ, hận không thể vạch trần gốc gác.
Chúng tôi vừa hỏi liền nói hết tất cả những gì biết ra.
Vừa mở miệng đã là nói : “Tất Đăng, là con của mẹ và bác cậu!”
Ba mẹ đều trợn tròn mắt. Tôi cũng vậy, nghĩ là chuyện lớn nhưng không nghĩ lại lớn tới như vậy.
Bà Trương sờ sờ kính lão, lại chỉ vào ba nói: “Số con cũng thật khổ…… Năm đó vì cha con không được, không sinh được con, trời mưa to bà ấy không biết từ đâu ôm con về.”
“Nói là được cho nuôi, có phải hay không ai biết được.”
Ba tôi ngây ngẩn cả người hồi lâu, thổn thức không thôi: ” Không có gì ngạc nhiên khi mẹ vẫn luôn thiên vị nó…”
Câu hỏi từ thời thơ ấu đến nhiều năm sau ba mới giải được.
13.
Bà nội này thuộc loại trộm gà không được còn mất nắm gạo, không chỉ không đổi được thư thông cảm, còn mất đi một tia thân tình cuối cùng của ba đối với bà.
Bà vừa đi náo loạn, còn chưa vào cửa đã bị bảo vệ nhận được tin tức đuổi ra ngoài.
Lần thứ hai nhìn thấy chú họ là ở trên tòa án, hắn ngồi ở bàn bị cáo, tôi ngồi ở bàn dự thính.
Sau khi nghe mình bị kết án chung thân, hắn bắt đầu khóc lóc hối hận không thôi, lớn tiếng la hét: “Tôi rõ ràng là tuổi còn trẻ không hiểu chuyện mới phạm sai lầm, dựa vào cái gì phán tôi nặng như vậy, những quỷ nghèo kia nuôi không nổi con cái, tôi giúp bọn họ đưa đến trong tay kẻ có tiền nuôi không được sao?”
Đỗ Quyên tội nhẹ hơn một chút, khuôn mặt tái nhợt, giọng nói lại đặc biệt vang dội: “Tôi chỉ muốn một bé trai thì có gì sai, ngồi t ù mười năm chồng tôi cũng không cần tôi nữa.”
Các phần tử hàng đầu như Đại Cường đều bị phán t ử h ình, ở trên tòa trèo lên c ắn x é lẫn nhau, nói ra đối phương đã làm chuyện trời giận người oán nào.
Có không ít người nhà nạn nhân nghe xong bắt đầu khóc rống. Họ cảm thấy mình vô tội, nhưng những đứa trẻ bị bắt cóc thì sao? Còn cha mẹ mất con thì sao?
Tôi mặt không chút thay đổi, trong lòng cũng không có sự sảng khoái khi báo được thù lớn như trong tưởng tượng, mà là cảm thấy may mắn, may mắn mình vẫn còn có một gia đình hoàn chỉnh.
Không có mua bán thì không có tội ác, và những người muốn đạt được lợi ích từ những việc làm trái pháp luật thì xứng đáng bị trừng phạt bởi luật pháp!
14.
Không có ảnh hưởng xấu của chú họ và chuyện tôi bị lạc, việc làm ăn của ba mở nhà máy điện tử rất nhanh đi vào quỹ đạo.
Thu nhập thu được sẽ có một phần dùng để làm bản vẽ dán lên sản phẩm.
Trên bản vẽ có hình ảnh hoặc tin nhắn của những đứa trẻ khác nhau và lời tuyên truyền viết: 【 Giúp thêm nhiều đứa trẻ được trở về nhà. 】
Theo nhiệt độ tăng lên, vụ án lừa bán này tạo thành ảnh hưởng càng lúc càng lớn bay khắp các nơi trong cả nước.
Lúc này người nhà Tiểu Bảo cũng tới huyện Ngô Đồng. Đó là một đôi ông bà lão đầu đầy tóc bạc, tinh thần kiên cường.
Bọn họ nhìn thấy cháu ngoại mở miệng nói chuyện từng chữ rõ ràng trong nháy mắt kích động đến rơi lệ.
“Bé ngoan cuối cùng cũng biết nói rồi!”
Nhưng trí nhớ của đứa bé có hạn, Tiểu Bảo đã không còn nhận ra họ nữa, nhìn thấy người vừa đến với vẻ mặt sợ hãi trốn sau lưng tôi.
Từ từ tiếp xúc một thời gian, dưới sự giúp đỡ của tôi, Tiểu Bảo mới dần dần mở cửa trái tim, bắt đầu tiếp nhận hai ông bà.
Cũng là lúc này tôi mới biết, gia cảnh Tiểu Bảo vô cùng giàu có, nhưng mẹ nó đã không còn trên thế gian.
Ba cậu bé là một đại tổng giám đốc, trong lúc mẹ Tiểu Bảo mang thai, đã ngoại tình cùng với tình cũ bạch nguyệt quang.
Năm Tiểu Bảo ba tuổi, mẹ cậu không chịu nổi đả kích nữa, nhảy từ trên mái nhà xuống.
Tiểu Bảo tận mắt thấy mẹ rời đi cũng bởi vậy mà mắc bệnh hen suyễn và tự kỷ, không muốn mở miệng nói chuyện nữa.
Ba cậu rất nhanh đã cưới bạch nguyệt quang, chẳng quan tâm đến Tiểu Bảo, ông bà ngoại chỉ có thể đón cậu về nuôi.
Cho đến đoạn thời gian trước, ba tổng giám đốc đột nhiên nói muốn dẫn Tiểu Bảo ra ngoài chơi, kết quả nửa đường nhận được điện thoại của bạch nguyệt quang ở bệnh viện, liền để Tiểu Bảo ở công viên trò chơi rồi lái xe rời đi.
Trẻ em lạc đường là mục tiêu tốt nhất của bọn buôn người. Ký ức kiếp trước của tôi đã dần dần mơ hồ không ít, cũng không nhớ nổi kết cục của Tiểu Bảo.
Nhưng chú họ trong tù, lại bởi vậy mà nhận được không ít “chiếu cố”.
Đêm Tiểu Bảo và người nhà rời đi, nửa đêm chị tôi đột nhiên đến giường tôi ôm tôi khóc lớn thành tiếng.
Chị ấy nói chị ấy đã có một giấc mơ khủng khiếp.
Trong mơ tôi không về nhà, tất cả mọi người đều trách cứ chị ấy, ba mẹ nghe lời chú họ và bà nội, đem tất cả tiền giao ra ngoài, còn thiếu rất nhiều nợ, nhưng không đổi lại một chút tin tức của tôi.
Sau đó ba mẹ bị đả kích nặng nề qua đời, chỉ để lại một mình chị ấy lẻ loi hiu quạnh, nhà cửa cũng bị chú họ chiếm lấy.
Mà lúc tìm được tôi trong núi sâu, tôi đã bị bỏ vào một cái bình nho nhỏ. Chị ấy không còn gia đình nữa.
“Tất cả đều ngược lại với ác mộng.”
Tôi vỗ lưng nhẹ giọng an ủi chị: “Châu Châu đã trở lại, mọi chuyện trong mộng cũng sẽ không phát sinh nữa.”
Ký ức mơ hồ lại trở nên rõ ràng. Đúng vậy, vận mệnh của chúng ta đã hoàn toàn khác.
15.
Nhiều năm sau, tôi và chị gái đều thi đậu vào trường đại học mong muốn.
Chị ấy học điều tra hình sự, còn tôi chọn ngành tin tức truyền thông. Mà Tiểu Bảo đã đi ra thế giới, trở thành một nghệ sĩ dương cầm thiên tài.
Vào cái ngày mười tám tuổi vốn đã chet này, tôi bỏ ra một số tiền lớn thuê người theo tôi vào thâm sơn, nói với bên ngoài là muốn quay tư liệu thực tế, trên thực tế là đi thực hiện kế hoạch báo thù.
Trong sơn thôn quen mắt kia cách một khoảng thời gian sẽ cử hành lễ tế.
Họ lạc hậu, nghèo khổ và ngu muội, vợ của mỗi gia đình đều được mua từ tay bọn buôn người.
Nếu không gom đủ vật hiến tế, bọn họ sẽ đem phụ nữ không sinh con đi góp cho đủ số. Kiếp trước tôi cũng là một trong số đó.
Thừa dịp bọn họ đều trầm mê trong tế lễ, tôi cứu hết những phụ nữ bị nhốt trong hầm ra.
“Các người là ai?! Muốn làm gì?”
Không muốn nói nhảm với bọn họ, tôi yêu cầu những người được thuê tới đưa những thôn dân kia cùng với phụ nữ bày ở trên tế đàn trao đổi.
Nếu sùng bái thần, vậy không bằng các người hãy tự mình nếm trải hương vị hiến tế cho thần linh đi.
Bọn họ ở trong ngọn lửa thống khổ tru lên, mắng chửi, rồi lập tức hóa thành từng luồng khói đen.
Trời sáng rồi.
Tôi dắt một thiếu nữ trong đó với ánh mắt ngây thơ, ôn hòa nói với những người được cứu còn lại: “Có thể về nhà rồi.”
Hy vọng mỗi đứa trẻ lạc đường đều có thể tìm được nhà.
Cũng hy vọng trong tương lai, chúng ta đều có thể có lý tưởng của riêng mình, rực rỡ như hướng dương sinh trưởng.
16. Ngoại truyện kiếp trước:
Tôi tên Tất Minh Ngữ, tôi có một em gái ngoan ngoãn đáng yêu, tên là Tất Minh Châu.
Nhưng khi tôi lên 8 tuổi, khi đang chơi đùa tôi đã buông tay em gái ra để vào nhà lấy trái cây, khi tôi đi ra đã không thấy em gái đâu nữa.
Ngày nào mẹ cũng khóc, khóc đến mức mắt không còn nhìn thấy gì nữa, cũng không còn nhìn thấy tôi nữa.
Ba đến chet vẫn oán giận tôi, nắm tay bảo tôi nhất định phải mang em gái về nhà.
Tôi nói được, vì thế tôi dùng cả đời đi tìm kiếm.
Ba mẹ qua đời không bao lâu, tôi đã bị đuổi ra khỏi Tất gia.
Lúc này tôi mới biết được rằng chú họ là một con sói đội lớp cừu, dưới khuôn mặt giả nhân giả nghĩa là sự dơ bẩn thối rữa.
Tôi mang theo số tiền tiết kiệm không nhiều lắm bỏ học đi làm thêm, bởi vì tuổi còn nhỏ, một số nhà máy lòng dạ hiểm đ ộc trả lương chỉ bằng một nửa công nhân bình thường.
Nhưng tôi không có lựa chọn nào khác, tôi cần tiền nuôi sống chính mình, cũng cần tiền đi tìm em gái.
Chỉ cần có manh mối liên quan, tôi đều sẽ tới đó, nhưng mỗi lần đều là thất vọng mà về. Sau đó tôi gặp một người bạn trai tốt.
Anh đưa tôi về nhà trong núi sâu, trong tầng hầm này, tôi nhìn thấy thứ thuộc về em gái.
Khi còn nhỏ mẹ đã mua cho tôi và em gái một chiếc vòng tay bằng đá.
Tôi bất động thanh sắc hỏi thăm, bạn trai nói, lúc trước nơi này nhốt người.
Vợ mà thôn bọn họ mua được, chỉ cần là không nghe lời muốn chạy trốn, đều sẽ bị nhốt trong xiềng xích, ngày nào đó thuần hoá xong lại thả ra.
Một mực không nghe lời, sẽ bị trở thành súc vật, bị tế tự cho các vị thần linh trên bàn thờ bằng đá, phóng hỏa th iêu sống.
Không lẽ… em gái tôi cũng vậy sao?
Tôi kiềm nén lửa giận cùng đau đớn, tìm thấy hũ tr o c ốt bằng đá chứa em gái , thu thập tất cả chứng cứ phạm tội, thừa dịp bọn họ làm lễ tế nghiền đ ộc thảo thành bột rồi đổ vào trong vại nước dùng để nấu ăn, dùng một mồi lửa đ ốt ngọn núi trước khi rời đi.
Tôi ch ôn hũ tr o c ốt bằng đá bên cạnh bia mộ của ba mẹ.
“Chị có lỗi với em, đợi chị một khoảng thời gian nữa thôi, sau khi chị tống hết bọn người xấu vào địa ngục, cả nhà chúng ta có thể đoàn tụ.”
Chú họ và bọn buôn người năm đó đều bị bắt.
Bọn họ quỳ xuống muốn cầu xin thương xót: “Đều là lúc còn trẻ không hiểu chuyện mới phạm phải sai lầm, hãy tha thứ cho chúng ta đi.”
“Vậy em gái của tôi thì sao?”
Tôi hỏi ngược lại: “Em ấy có sai sao, em ấy thậm chí còn không có cơ hội lớn lên.”
“Chú nói chú còn trẻ không hiểu chuyện, vậy ba mẹ tôi đã làm sai cái gì? Mới hơn 30 tuổi đã nằm xuống đất lạnh.”
Mọi người phạm tội đều bị kết án t ử hình.
Làm xong tất cả những việc cần làm, tôi trở về căn phòng trống rỗng, nằm vào bồn tắm chứa đầy nước lạnh, rót hết một chai th uốc ngủ vào cổ họng.
Lúc ý thức sắp tan biến, tôi dường như thấy được một bóng hình hư ảo đang lao về phía tôi.
Là em gái tới đón tôi sao?
Nếu như thời gian có thể làm lại thì tốt rồi, chị nguyện ý dùng tất cả để đổi lấy em về nhà.
[HẾT]