Trời sáng rồi! - Chương 3
9.
Cách đó vài mét có một cô gái xấp xỉ tuổi tôi.
Khuôn mặt non nớt của chị ấy lúc này còn chưa bị sự áy náy đè bẹp, có chăng chỉ là lo lắng cùng bất an đối với tôi.
Tôi chạy tới kéo tay chị ấy, nhẹ giọng gọi: “Chị ơi.”
“Hu hu hu…..” Chị ấy rốt cuộc nhịn không được nữa khóc lớn, thút thít nói: “Là chị không tốt, Châu Châu, chị không nên buông tay em để em tự mình đi trước.”
“Không trách chị, chuyện này không liên quan đến chị.”
Câu nói này tôi nợ chị tôi quá lâu. Tôi nhìn về phía một bóng người rón rén muốn lặng lẽ rời đi, trực tiếp nói: “Chú họ không có lời gì muốn nói sao? Không nói, cháu gái sẽ thay chú nói.”
“Ha ha.”
Hắn ta dừng chân, ngượng ngùng cười nói: “Châu Châu có thể trở về chính là chuyện vui, chú họ đây không phải là chuẩn bị đi lấy chậu than trừ tà cho con sao……”
Ba mẹ tỉnh táo lại, nghe được giọng nói của tôi cũng cảm giác được không thích hợp.
Tôi nghiêng đầu, cố làm ra vẻ mặt ngây thơ: “Vậy tại sao chú họ lại ngồi cùng một chỗ với tên côn đồ? Còn nói muốn bán Châu Châu vào trong núi lớn.”
Khuôn mặt thật thà của chú họ nhất thời trở nên xanh tím đan xen, lớn tiếng để che giấu sự chột dạ: “Con nhỏ này đang nói bậy bạ gì vậy?! Sao lại hắt nước bẩn cho chú chứ.”
Hắn kéo kéo tay áo ba tôi: “Anh họ, anh cần phải phân xử, những ngày này em vì mọi người mà bôn ba khắp nơi, không có một câu oán hận.”
Ba nhất thời không lên tiếng, ông nhìn chằm chằm chú họ, làm như không dám tưởng tượng đứa em trai mình m óc t im m óc ph ổi đối đãi lại có thể bán con gái mình đi.
Mẹ cũng nhìn nhìn tôi, ngồi xổm xuống tỉ mỉ hỏi: “Châu Châu, có phải con nhìn lầm hay không?”
“Không có.” Tôi gằn từng chữ: “Chú họ còn nói, chú ấy muốn bán cả chị gái, như vậy ba mẹ có thể thay chú ấy nuôi con trai của chú.”
Trẻ con không thể nghĩ ra những lời này. Vừa dứt lời, mặt ba đã đen như đáy nồi, đ ấm mạnh một cái vào mặt chú họ, túm lấy cổ áo hắn xách lên cao.
“Tất Đăng, mấy năm nay tôi đối xử với cậu không tệ đúng chứ? Có đồ ăn cũng không thiếu cậu một miếng, năm đó cậu nói muốn lên trung học phổ thông, trong nhà không có tiền, tôi không nói hai lời liền bỏ học cho cậu đi học.”
“Thế còn cậu, cậu báo đáp tôi như vậy sao?”
Chú họ vóc dáng thấp bé, làm sao đánh được ba tôi cao lớn hơn người, hắn nhổ một ngụm máu, hai mắt lộ ra thần sắc oán độc.
“Ai thèm anh bố thí một ngụm nước bọt kia, hơn nữa, là chính anh học không nổi, liên quan gì đến tôi.”
Trên thực tế thành tích năm đó của ba tốt hơn hắn rất nhiều.
Thấy thế hắn cũng lười giả vờ nữa, nói ra tất cả bất mãn, bao gồm những chuyện không giới hạn trong chuyện vay tiền.
Nói xong còn kích động: “Anh nên thối rữa trong bùn đất! Dựa vào cái gì anh có thể phát tài? Loại chuyện tốt này hẳn là đến phiên Tất Đăng tôi mới đúng.”
“Còn có hai con nhóc thối này, làm sao so được với con trai Thiết Trụ của tôi nửa phần? Các người tình nguyện mua nhà cho con gái cũng không chịu mua cho Thiết Trụ.”
Mẹ tôi tức giận không chịu được, xông lên cho hắn hai cái tát, thậm chí còn chửi tục: “Con trai anh liên quan đéo gì đến chúng tôi! Tôi thấy anh bị mỡ heo bịt kín tâm thì có.”
Đúng lúc này, trong phòng đột nhiên truyền ra một giọng nói già nua: “…… Đủ rồi.”
10.
Là bà nội ít khi lộ diện. Bà dắt em họ Thiết Trụ đang ngủ của Tất Đăng đi ra, quát lớn với ba: “Nếu không phải anh không muốn cho nó mượn tiền, A Đăng cũng không đến mức đi vay, nó chỉ phạm phải chút sai lầm nhỏ, anh nặng tay như vậy làm gì?!”
“Hay là nói, vì hai con nhóc thối này, anh ngay cả đứa em họ duy nhất cũng không cần!”
Sai lầm nhỏ? Tôi nghe xong liền cười chế nhạo, muốn nói chút gì đó lại bị chị giữ chặt.
Chị lắc đầu với tôi, nhỏ giọng nói thầm: “Bà nội hung dữ lắm, cãi lại là muốn đánh người.”
Ba tôi rất thất vọng, ông dừng động tác, lạnh lùng nói: “Nó muốn bán con gái của tôi! Đây không phải anh em, rõ ràng là kẻ thù.”
“Con gái lại không thể nối dõi tông đường.”
Bà nội bĩu môi, di chuyển chân muốn đi qua nâng chú họ dậy: “Bán thì bán, hai người nếu không sinh được con trai, nuôi cột sắt cũng được.”
Thiết Trụ cũng vỗ tay theo: “Bán đi mấy con nhỏ hư hỏng, tất cả đều là của tôi.”
Vừa nhìn là biết nó không hiểu chuyện. Thế hệ trước trọng nam khinh nữ có thể hiểu được, nhưng đến trình độ này quả thực là cmn thái quá.
Hơn nữa……Rõ ràng ba mới là con của bà nội, vì sao bà lại bất công như thế?
Ước chừng là cảm thấy có người làm chỗ dựa, chú họ bị đ ánh cho mặt mũi bầm dập hừ lạnh một tiếng: “Không nhận được 1 vạn, tôi sẽ không nhận người anh cả này nữa.”
Ngày thường ba tôi rất quan tâm người nhà, vì vậy cho nên hắn mới không sợ hãi. Mẹ dường như cũng cảm thấy ba sẽ mềm lòng, bỏ lại một câu tàn nhẫn rồi ôm lấy tôi và chị gái đi ra ngoài: “A Dương, nếu anh tha thứ cho hắn thì sống một mình đi!”
“Ai thèm làm anh của mày.”
Ba tôi gấp đến độ giậm chân đuổi theo: “Vợ, chúng ta cùng về nhà.”
Sau khi đi ra, bọn họ mới phát hiện Tiểu Bảo im lặng ngồi trên tảng đá ở cửa.
“Đây là con nhà ai? Đã trễ thế này sao còn ở bên ngoài.”
“Con quên nói.”
Tôi vỗ vỗ đầu, giải thích: “Ba, mẹ, đây là Tiểu Bảo, có lẽ cần ở nhà chúng ta một thời gian.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cậu bé lộ ra một nụ cười ngại ngùng, ánh mắt vẫn theo sát tôi không chịu dời đi.
11.
Sau khi trở lại thị trấn, tôi đem những gì gặp phải trên đường đi với Tiểu Bảo tránh nặng tìm nhẹ nói ra.
Nhưng bọn họ làm sao không biết, hai đứa nhỏ còn chưa tới tuổi hiểu chuyện, muốn chạy thoát khỏi móng vuốt của bọn buôn người cần trải qua bao nhiêu đau khổ.
Mẹ đau lòng không thôi, nhất thời hốc mắt lại đỏ lên: “Con gái đáng thương của mẹ.”
Tôi vụng về lấy khăn giấy lau nước mắt cho mẹ: “Châu Châu không sao, Tiểu Bảo có thể tạm thời ở lại không ạ?”
Ba mẹ có cảm thấy tôi tự mình quyết định không? Dù sao thêm một cái miệng chi tiêu trong nhà sẽ phải thêm một khoản.
Nhưng thay vì thế, họ khen tôi làm tốt.
“Châu Châu là đứa trẻ ngoan lương thiện, ba mẹ rất vui vẻ.”
Trong khoảng thời gian mất đi tôi, bọn họ không lúc nào là không hy vọng tôi có thể trở về nhà đoàn viên.
“Tin rằng ba mẹ Tiểu Bảo cũng đang chờ nó có thể nhanh chóng trở về.”
Ba sờ sờ đầu tôi, giải quyết dứt khoát : “Trong khoảng thời gian này để Tiểu Bảo ở nhà chúng ta trước, lưu ý xem gần đây có nhà nào mất con không.”
Ngay cả chị gái cũng nói: “Chị sẽ chăm sóc tốt em trai và em gái.”
Bởi vì trải qua đau khổ tương tự, cho nên bọn họ cũng hy vọng có thể che một chiếc ô cho những gia đình tan vỡ khác.
Làm hết sức mình, là có thể giúp càng nhiều đứa trẻ về nhà.
Nhìn người nhà toàn lực ủng hộ tôi, thể xác và tinh thần của tôi tựa như được sự ấm áp bao bọc, đồng thời cũng càng hận người khởi xướng hại cả nhà chúng tôi.
Đầu năm nay không ai không hận kẻ bắt cóc, tôi đem tin tức chú họ hợp tác với người bắt cóc thả ra ngoài, thì có không ít cha mẹ mất con tìm tới, hành hung chú họ một trận, chất vấn ông ta bán con đi đâu.
Ngay từ đầu chú họ còn không thừa nhận, vì mọi chuyện đã được dọn dẹp sạch sẽ, quả nhiên thật đúng là có mấy người là do hắn phụ trách giật dây.
Trong thôn ít nhiều đều dính chút quan hệ thân thích, mọi người hận hắn đ ộc á c, thanh danh chú họ cũng thối, mỗi ngày có người đi qua sẽ đ ập trứng thối lá nát vào nhà hắn, tường cũng bị đục nát.
Còn có người đi tìm trưởng thôn hy vọng có thể đuổi hắn đi, sợ con cái nhà mình ngày nào đó cũng gặp chuyện.
Chú họ bị đuổi ra khỏi thôn chỉ có thể quỳ gối trước cửa nhà tôi, cầu xin ba tôi thu nhận hắn.
“Anh cả em sai rồi, anh tha thứ cho em đi!”
Ba tôi mở cửa, lại hung hăng đánh hắn một trận: “Cút!”
Ngày hôm sau bà nội cũng quỳ ở cửa gào khóc, mắng chúng tôi là con cháu bất hiếu, quấy nhiễu hàng xóm phiền không chịu nổi.
Vì thế tôi tìm người đưa thư cho anh Cao, người đi thu nợ ở gần đây.
Rất nhanh có một đám đàn ông mặc đồ đen cường tráng lao tới, chú họ tôi liền giống như một con gà con.
Anh Cao rất tức giận: “Lão Tất Đăng này làm cho tao dễ tìm vậy à?! Sao không trốn tiếp đi, nợ lão tử 1 vạn khi nào thì trả.”
Ác nhân thì có ác nhân trị, chú họ cực kỳ sợ hãi, thân thể run rẩy dữ dội: “Anh …… Anh tìm anh cả tôi lấy, trên người tôi một đồng cũng không có.”
“A…… Tao nghe nói mày bán cháu gái? Sao lại không có tiền chứ.”
Trên mặt anh Cao lộ ra một nụ cười tàn nhẫn, giơ chân lên đ ạp xuống: “Tuy rằng tao không phải người tốt, nhưng cũng nhìn không quen loại đồ bẩn thỉu bắt cóc trẻ con như mày.”
Bởi vì tôi trở về đúng lúc, đời này chú họ không kịp lừa được tiền từ trong tay ba, hắn còn chưa trả nợ nên bị đ ánh g ãy chân, ngón tay cũng bị ch ặt đ ứt, chỉ có thể trốn đông trốn tây như chuột chạy qua đường.
Sau khi chờ đợi một thời gian, tôi rốt cục đợi được một cuộc gọi đến từ cục cảnh sát.
“Tên buôn người Đại Cường và Đỗ Quyên đã bắt được, bạn nhỏ Tất Minh Châu, phiền cháu tới đây chỉ ra và xác định nghi phạm liên quan đến vụ án lừa bán này.”
Khác với lần thấp thỏm trước. Lần này, với sự đồng hành của ba mẹ, cuối cùng tôi cũng thêm tên chú họ vào cột nghi phạm.
Tên của hắn là không thể thiếu.