Trời sáng rồi! - Chương 2
5.
Quả nhiên, khi Tiểu Bảo được cứu, trên mặt đã ửng đỏ không bình thường, ngực phập phồng liên hồi, miệng hơi nhếch lên, rõ ràng là khó thở.
Đỗ Quyên và đồng bọn của cô ta còn muốn gây sự, lại bị nhân viên gọi người đuổi ra ngoài.
Được cứu rồi.
Nương theo tiếng xe lửa vù vù xuất phát, trái tim treo lơ lửng của tôi cũng theo đó rơi về chỗ cũ.
Tôi khó khăn bò đến bên cạnh cô gái trẻ, giật giật ống quần cô: “Xin chị …cứu cậu bé.”
“Em yên tâm.” Cô ấy gật đầu, mở hòm thuốc mang theo bên người, sau đó chữa trị cho Tiểu Bảo.
Tiếp viên ôm tôi đến chỗ ngồi không có người, dùng khăn giấy lau vết máu bên miệng tôi, dịu dàng hỏi: “Có đau không? Mặt sưng lên rồi.”
“Không đau ạ.” Đó là dấu vết để lại khi c ắn x é bọn người xấu, càng là tượng trưng cho việc tôi bảo vệ vận mệnh của mình.
“Bạn nhỏ, em biết nhà mình ở đâu không?”
“Em biết.” Tôi nhẹ giọng đáp lời.
Làm sao có thể không biết, đây chính là ngôi nhà tôi ngày đêm nhớ nhung.
Kiếp trước cho dù thần trí tôi không rõ, nhưng sau khi chet cũng vẫn nhớ phải về nhà. Chỉ tiếc khi đó trở về thì đã muộn, không thể gặp lại người nhà tôi luôn thương nhớ.
Cũng may, kiếp này tôi đã có thể bước lên đường về nhà.
Tôi nghiêng đầu, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe, nước mắt lập tức rơi xuống. Ba mẹ… hai người nhất định phải bình an chờ con trở về.
Cô gái tóc bím trẻ tuổi họ Hạ, là một sinh viên y khoa, trên đường về thăm người thân vừa vặn gặp phải trò khôi hài này.
Khi tôi hỏi cô ấy vì sao nguyện ý tin tưởng tôi, cô ấy cười cười, hai má lộ ra hai cái lúm đồng tiền nhỏ, toàn bộ cơ thể cô ấy dường như được bao phủ bởi một vầng hào quang ôn hòa.
“Hiểu lầm thì sao? Lúc ấy chị đang nghĩ điều gì sẽ xảy ra nếu như hiểu lầm?”
“Nếu như là hiểu lầm, vậy chị sẽ nhận lỗi với người ta, không có gì ghê gớm.”
“Nhưng nếu là thật, chị đây cứu được cũng không chỉ là hai người, mà là một gia đình tan nát, chị học y chính là vì cứu người, đây không phải là một cách để cứu người sao.”
“Cảm ơn chị…” Tôi ôm lấy cô ấy, giống như ôm lấy chính mình của tương lai.
Từ đó về sau, trong cuộc đời u ám của tôi đã được tia sáng đầu tiên chiếu vào.
6.
Khi xe lửa đến ga, chị Hạ cũng đi xuống sân ga.
Vẻ mặt cô ấy hơi kinh ngạc: “Thật trùng hợp, hai em cũng là người thành phố S sao?”
Tôi ngoan ngoãn đáp: “Nhà em không ở đây, còn Tiểu Bảo thì em không biết”.
“Vậy bây giờ các em muốn đi đâu, chị tiễn các em một chuyến.”
Tôi có chút do dự dừng bước. Theo lý thuyết hiện tại không nên tin tưởng bất kì kẻ nào……
Cô gái tóc bím dường như nhìn ra sự cảnh giác của tôi, cười khúc khích lấy từ trong túi ra một tấm thẻ học sinh: “Xem này, không cần sợ, chị chỉ sợ hai em lại đi lạc, như vậy người trong nhà sẽ lo lắng biết bao nhiêu?”
Chị Hạ bộn bề nhiều việc, đưa chúng tôi đến nơi rồi lại vội vàng rời đi.
Trước khi đi chị sờ sờ đỉnh đầu rối bời của tôi, nhét mấy cái bánh bột ngô vào tay tôi: “Nhóc con, lên đường bình an.”
Tôi mím chặt môi, trong lòng có chút phức tạp.
Trên đời này người xấu rất nhiều, nhưng cũng có người tốt đang vô thanh vô tức cứu vãn thế giới hoang tàn trước mắt này.
Chúng tôi đến đồn cảnh sát một cách bình an.
Bởi vì tôi có thể báo rõ ràng địa chỉ gia đình, rất nhanh đã đăng ký xong.
Nhưng Tiểu Bảo thì khác. Cậu bé giống như còn chưa học được cách nói chuyện, dọc theo đường đi ngoại trừ gọi chị ra, thời gian còn lại cũng không mở miệng.
Tôi nóng nảy cúi đầu gặm ngón tay, manh mối gì cũng không có.
Cảnh sát Hứa phụ trách hỏi thăm thở dài: “Lớn thì dễ xử lý, nhỏ thì phải làm sao bây giờ?”
Cậu bé ngây thơ nhìn tôi, đôi mắt to ướt sũng như nho đen lộ ra vẻ mê man: “Chị?”
Lý trí nói cho tôi biết lúc này không nên lên tiếng, trước mắt chuyện quan trọng nhất là về nhà, những chuyện khác sẽ chỉ liên lụy bước chân về nhà của tôi.
Vì thế tôi trừng mắt nhìn cậu bé, nói với cảnh sát Hứa: “Chú, phiền chú đưa hai chúng con trở về trước, nếu có tin tức liên quan đến cậu bé, có thể để cho người nhà cậu bé tới nhà của con đón về.”
Quên đi, tất cả đều được mang đến đây, cái này nhất thời cũng không tệ. Để tránh càng nhiều trẻ em bị bắt cóc, tôi miêu tả thông tin liên quan đến tên buôn người đó với cảnh sát Hứa.
Chú ấy thấy tôi nói trật tự rõ ràng rất là kinh ngạc.
“Này, con nhớ rõ như vậy à?”
“Bởi vì thiếu chút nữa, con sẽ không được gặp ba mẹ nữa.”
Tôi siết chặt nắm tay, cúi thấp mặt, cố gắng che giấu hận ý trong đáy mắt.
7.
Chúng tôi trở về nhà của mình. Đứng ở trước cửa lớn dán chữ Phúc, tôi bỗng nhiên có chút cảm giá hơi rụt rè.
Nếu như cộng thêm cả kiếp trước, thì tôi hẳn là đã hơn 10 năm không gặp ba mẹ rồi.
Cố lấy dũng khí vặn một cái, lại phát hiện cửa đóng chặt, trên tay nắm còn có một lớp bụi mỏng manh.
Hàng xóm bên cạnh nghe thấy động tĩnh liền thò đầu ra xem: “Ai vậy? Người nhà kia về quê thăm người thân rồi, chưa về đâu.”
Đúng rồi, lúc này bọn họ hẳn là còn quanh quẩn không ngừng tìm kiếm nơi tôi mất tích.
Theo miêu tả của chị gái, mẹ đứng trên đường giơ ảnh chụp của tôi lên nhìn thấy người đi đường sẽ đi hỏi, cho dù cuối cùng đ iên rồi, cũng sẽ túm lấy người ta hỏi khắp nơi:
“Anh đã từng gặp con gái nhỏ của tôi chưa? Nó có mặt tròn mắt to, vóc dáng chỉ có vậy, tôi rất nhớ nó.”
Ba không để ý tới việc làm ăn vừa mới khởi sắc, tóc bạc trắng rụng hết từng nắm lại từng nắm, cứ ngủ ở cửa nhà ga, chỉ sợ ngày nào đó tôi trở về lại bỏ lỡ.
Năm thứ ba tôi mất tích, mẹ không chịu nổi đau khổ buông tay thế gian, tháng 11 cùng năm, cha nằm trên giường bệnh nghiêng đầu không chịu nhìn chị, trước khi tắt thở vẫn lặp lại:
“Nhất định phải tìm được em gái, mang em gái về nhà…”
Trong một năm mất đi hai người thân quan trọng nhất, chị gái khóc không thành tiếng.
Chú họ nhân cơ hội chiếm lấy nhà chúng tôi, trời tuyết lớn đuổi chị ra ngoài.
Cũng là vào lúc này, hắn mới bộc lộ ra bản tính.
Sắc trời đã tối, tôi lại không muốn chờ qua đêm, chân không dừng bước trở về quê nhà ở nông thôn.
Nhiều năm sau, tôi thường xuyên may mắn, cũng may kịp thời chạy về.
Con đường nhỏ thôn quê lầy lội, ba bốn giờ sáng phần lớn các nhà đều đã tắt đèn đi ngủ, chỉ có một chỗ còn sáng.
Mới vừa xuống xe, tôi đứng ở bên ngoài vách tường lát gạch xanh đá, rõ ràng nghe thấy giọng nói khiến người ta hận thấu xương kia.
“Anh họ, tôi tìm hiểu được một con cách có thể tìm lại cháu gái, nhưng cần chuẩn bị một vạn giao liền thì mới có thể giúp anh tìm được người!”
Ba tôi cười khổ một tiếng: “A Tất, chú đây thật không lừa anh chứ, nếu có một vạn chúng ta cũng sẽ không do dự.”
Thời điểm này những hộ gia đình trong cả huyện có thể có được 1 vạn cũng không có mấy người, có thể lấy ở đâu ra được?
“Tiền không đủ có thể bán nhà máy, rồi tìm mượn người khác thêm một chút, không phải gom đủ rồi sao?”
Chú họ giả nhân giả nghĩa ra vẻ lo lắng nói: “Tôi nghe nói có người còn đánh g ãy tay chân trẻ con, để chúng đi ăn xin.”
“Mọi người cũng không muốn cháu gái phải nhận kết cục này đúng chứ, càng để lâu nguy hiểm càng lớn.”
Bán xong người còn lừa tiền, thật sự là dễ tính toán!
Nghe đến đó, tôi nhất thời tức giận, nghiến răng nghiến lợi, đập mạnh cửa hét to: “Ba, mẹ, đừng tin hắn!”
8.
Mấy đôi mắt dừng lại ở trên người tôi, nặng nề đến mức làm cho người ta không bước tiếp được nữa.
Tôi ngơ ngác nhìn người thân gần trong gang tấc, bù đắp lại chỗ trống trong trí nhớ.
Thật tốt, thật tốt.
Bóng dáng ba mẹ vẫn còn màu sắc rực rỡ, không phải đen trắng lạnh lẽo bất động treo trên tường.
Một giây sau, tôi liền rơi vào vòng tay ấm áp của mẹ. Mẹ ôm chặt lấy tôi, không ngừng nức nở, khóc không thành tiếng.
Nước mắt không bao lâu đã làm ướt đỉnh đầu tôi.
“Châu Châu, con của tôi, con đã đi đâu vậy …”
Mắt mẹ sưng húp, mấy ngày nay hẳn là đều lấy nước mắt rửa mặt.
Tóc ba còn chưa bạc hoàn toàn, nhưng cũng đã có vài sợi tơ bạc, dưới ánh sáng lờ mờ mười phần chói mắt.
“Con sao lại chạy đi lung tung vậy, có biết chúng ta lo lắng bao nhiêu không?” Ba tôi đến gần, hơi tức giận giơ cao bàn tay lên.
Tôi còn tưởng rằng ba muốn đánh tôi một trận để trút giận, sợ hãi tôi nhắm mắt lại.
Cuối cùng đôi tay kia lại nhẹ nhàng rơi xuống, vỗ lên đỉnh đầu tôi, giống như đang xác nhận đây có phải là sự thật hay không.
Lúc này giọng điệu luôn nghiêm túc của ba lại nghẹn ngào run rẩy: “Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.”
Chỉ ngắn ngủi hơn mười ngày, bóng lưng của bọn họ phảng phất còng xuống không ít.
Một tia cảm xúc căng thẳng cũng vào giờ phút này tuôn trào ra, tôi nuốt hết tất cả chua xót cùng sợ hãi xuống cổ họng, đổi thành một câu: “Con về nhà rồi.”
Cùng kỳ vọng cả đời, có được một cuộc sống mới, tôi rốt cuộc cũng về nhà.