Trời Lạnh Rồi Đổi Hoàng Đế Thôi - Chương 2
“Đa tạ cô cô đã chỉ cho ta mối lương duyên này, nha đầu này dung mạo được, đáng tiếc tính tình kém cỏi, dạy dỗ một chút, cũng tạm được.”
Nào ngờ sắc mặt hoàng hậu biến đổi: “Ngươi nói bậy bạ gì vậy?”
Nói xong, vô thức nhìn về phía bóng người màu vàng sáng sau lưng.
Ta vừa vào đã thấy trong góc có một người đứng, nhìn qua ngoài cửa sổ đứng chắp tay.
Đáng tiếc Trần Thiên Hữu bị tửu sắc khoét rỗng thân thể, mắt cũng mù.
Hoàng hậu cau mày, quát:
“Còn không thỉnh an cô phụ của ngươi?”
Trần Thiên Hữu vội vàng quỳ xuống:
“Chất nhi đáng chết, không thấy cô phụ ở đây, hôm nay chất nhi được mối lương duyên tốt, đặc biệt đến thỉnh an hoàng thượng, còn mong cô phụ chớ trách tội.”
Nói xong lại kéo ta.
Ta cũng theo đó quỳ xuống, nhìn bóng lưng quen thuộc kia, yếu ớt mở miệng:
“Thần nữ Ngụy Minh Yểu, thỉnh an cô phụ.”
Người đang đứng quay lưng kia cả người chấn động, không thể tin được mà quay đầu lại.
Bốn mắt nhìn nhau, trong nháy mắt đồng tử đột nhiên mở to.
“Rầm!”
Chậu cây cảnh trên bệ cửa sổ rơi xuống, ta nghe thấy tiếng thì thầm nhẹ nhàng bên môi hắn.
“Yểu Yểu…”
Tiếp đó cau mày, kinh ngạc xen lẫn tức giận:
“Ngươi – gọi trẫm là gì?”
Trong ánh mắt nghi hoặc kinh ngạc của hoàng hậu và Trần Thiên Hữu, ta ung dung dập đầu:
“Thần nữ to gan, cùng phu quân gọi bệ hạ một tiếng cô phụ, xin bệ hạ chớ trách.”
Hắn như không thể chấp nhận được, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa ta và Trần Thiên Hữu, giọng điệu cao vút:
“Ngươi nói, ngươi là tân nương tử của Thiên Hữu?”
Ta hơi cúi đầu, giọng nói nhỏ lại, dưới sự trình bày bình tĩnh ẩn chứa vài phần tủi thân:
“Bẩm thánh thượng, thần nữ được hoàng hậu nương nương ban hôn, cùng Trần công tử kết thành lương duyên, hôm nay đặc biệt vào cung tạ ơn.”
Nghe thấy hai chữ hoàng hậu, hắn hơi sửng sốt, rất nhanh sắc mặt trở nên khó coi.
Ta biết, hắn nhất định là nhớ đến câu ta nói kia ——
Nhà bọn họ thế lớn, chàng đấu không lại bọn họ.
Hắn nắm chặt tay, vừa định mở miệng, bị hoàng hậu tiến lên một bước cắt ngang.
Nàng nhìn chằm chằm vào mắt ta, ánh mắt sắc bén:
“Ngươi quen biết bệ hạ?”
Ta bộ dạng phục tùng mắt cụp xuống:
“Thần nữ lần đầu tiên được thấy thiên nhan, chưa từng quen biết.”
Nói xong nhìn về phía Hoàng Thượng, không thể nhận ra mà lắc đầu.
Ánh mắt hoàng hậu cũng rơi vào người hắn.
Thật lâu, thấy hắn cười nhẹ.
“Là chưa từng gặp nhưng trẫm nhìn ngươi, lại có mấy phần quen mắt.”
Trần Thiên Hữu cũng thở phào nhẹ nhõm, theo đó cười nói:
“Hoàng thượng không biết, người kế thất mới cưới của chất nhi chính là muội muội ruột của phu nhân trước, sao có thể không quen mắt chứ?”
Hoàng hậu cũng thu hồi ánh mắt bức người, ưu nhã ngồi trở lại:
“Tỷ tỷ ngươi mệnh bạc, lãng phí mối lương duyên tốt mà bản cung chỉ định. Ngươi chớ có giống như nàng ta, làm tổn thương một phen tâm ý của bản cung.”
Ta gật đầu đáp ứng.
4.
Ra khỏi cửa điện, ta giả vờ thay quần áo, không ngờ nửa đường lại đụng phải Hoàng Thượng đã chờ sẵn từ lâu.
Hai mắt hắn đỏ ngầu, giữ chặt vai ta:
“Vì sao không chịu nhận trẫm? Vì sao phải gả cho người khác?”
Ta muốn gỡ tay hắn ra nhưng vô ích, nước mắt không tự chủ được chảy xuống:
“Ta có thể làm sao? Ta đã gả cho người khác rồi——
“Người chỉ hôn cho ta còn là hoàng hậu, là người phụ nữ ngài yêu, là người mà ngài nguyện phế truất lục cung mà sủng ái, ngài nói cho ta biết, ta có thể làm sao? Kháng chỉ từ hôn sao? Hay là nói, thừa nhận quan hệ của chúng ta, khiến nàng ta khó xử?”
Ta khóc dữ dội, nắm đấm điên cuồng đập vào ngực hắn, vừa khóc vừa kể tội.
Hắn do dự trên mặt, một lúc lâu sau ôm ta vào lòng, thở dài:
“Yểu Yểu ngốc, ngươi vẫn luôn nghĩ cho người khác như vậy, sao ngươi có thể lương thiện đến thế?”
Ta vùi trong lòng hắn nức nở:
“Ta cũng chưa từng nghĩ tới, lang quân lại là hoàng thượng, nếu sớm biết ta đã…”
“Sớm biết thế nào?”
Ta giọng buồn buồn:
“Sớm biết, đã không dám trêu chọc lang quân, ai mà không biết, đương kim đế hậu tình thâm, sự tồn tại của ta chỉ sợ sẽ khiến hoàng thượng khó xử.”
Ngón tay hắn khựng lại, cằm áp sát đỉnh đầu ta, không nói gì nữa.
Trong lòng ta lạnh ngắt.
Quả nhiên, người quan trọng nhất trong lòng hắn vẫn là hoàng hậu.
Nếu là ta cùng hắn nhận nhau, không thể tránh khỏi sẽ khiến đế hậu tranh chấp, cho dù vào cung, chỉ sợ hắn cũng sẽ giận lây đến ta.
Hiện tại lui một bước tiến một bước, mới là tốt nhất.
Huống hồ, ta còn có át chủ bài.
Ta ở trong ngực hắn khóc đến nỗi thở không ra hơi, đột nhiên đầu nghiêng sang một bên, thống khổ nôn khan một trận.
Hắn kinh ngạc vội vàng đỡ lấy ta, vỗ lưng cho ta.
Mặt ta đỏ bừng, bộ dạng như muốn nôn ra cả phổi.
Một lúc lâu sau, ta mới vuốt bụng hoàn hồn, trong mắt thấm đẫm nước mắt sinh lý, ta cười áy náy:
“Khiến Hoàng Thượng lo lắng rồi, thần nữ không sao.”
Ánh mắt hắn chạm vào bụng ta, như nghĩ đến điều gì, đột nhiên nắm lấy tay ta, tha thiết gấp gáp:
“Yểu Yểu, nàng có phải có cốt nhục của trẫm không?”
Hoàng hậu không con lại ghen tị, Hoàng Thượng dung túng nàng ta, toàn bộ hậu cung thùng rỗng kêu to, đúng là một dòng dõi cũng không có.
Ta khựng lại, buồn bã rút tay về, ngoảnh đầu oán trách đau thương:
“Hoàng thượng… coi như chưa từng phát hiện ra chuyện này đi.”
Hắn sốt ruột, xoay mặt ta lại, nhìn thẳng vào mắt ta, giống như là vô cùng tức giận:
“Nàng có ý gì? Yểu Yểu, nàng nói cho trẫm biết, nếu trẫm không phát hiện ra, nàng dự định mang theo cốt nhục của trẫm làm gì?”
Nước mắt ta chưa khô lại lần nữa lã chã như mưa, nụ cười thê lương:
“Thần nữ có thể làm sao? Thần nữ không giữ được mình, cũng không giữ được cốt nhục của hoàng thượng, thần nữ không thể chọc hoàng hậu nương nương không vui, càng không dám hủy hoại thanh danh của thánh thượng, Yểu Yểu tiện mệnh, chỉ có thể chết mà thôi.”
“Chỉ đáng thương cho hoàng tử trong bụng thần nữ…”
Lực trên cằm tăng thêm, ta thấy hắn nhắm mắt lại, như hạ quyết tâm:
“Cho trẫm chút thời gian, Yểu Yểu.
“Trẫm sẽ nghĩ ra một cách vừa không tổn thương nàng, vừa không khiến hoàng hậu đau lòng, nàng chờ trẫm một chút.”
Nói xong, mày hơi nhíu lại, từ trong tay áo lấy ra một miếng ngọc bội hình rồng đưa cho ta:
“Nàng giữ lấy thứ này, nếu thật sự gặp nguy hiểm thì lấy nó ra, có thể bảo vệ cho nàng cùng hài tử.”
Ta nhìn mấy chữ như trẫm đích thân tới trên đó mà trong lòng nở hoa, nhưng trên mặt lại cảm kích đến rơi lệ, ngưỡng mộ thâm tình:
“Thần nữ chờ hoàng thượng.
“Nếu không đến lúc vạn bất đắc dĩ, thần nữ tuyệt đối không lấy nó ra.”
Ở nơi hắn không nhìn thấy, khóe môi ta tràn ra một tia cười lạnh.
Sao có thể chứ?
Ta phải dùng đứa trẻ này, khiến phủ thừa ân hầu long trời lở đất.
5.
Trần Thiên Hữu đã liên tục hai đêm không đến phòng ta.
Không phải hắn không muốn đến, mà là bị thiếp thất trong hậu viện trói chân.
Những ả oanh oanh yến yến trong phòng hắn luôn muốn chứng minh mình đặc biệt, tìm chút cảm giác tồn tại từ người vợ mới.
Đêm thứ ba, ta dẫn theo Linh Lung, gõ cửa Toái thuý các.
Toái thuý các ở một tiểu thiếp xuất thân từ kỹ viện, cũng là người muốn cùng tỷ tỷ ta hầu chung một chồng kia.
Hà Nương tử thấy ta cũng không bất ngờ, ngả ngớn kiều mị trêu đùa:
“Ai da! Phu nhân đến rồi, thiếp quên mất, còn chưa từng kính trà phu nhân, phu nhân đến tìm thất thiếu gia sao?”
Linh Lung tiến lên một bước kê đệm mềm cho ta, đỡ ta ngồi xuống, lại đưa một chén trà nóng đặt vào tay ta.
Ta uống một ngụm, ý cười không chạm đến đáy mắt:
“Chỉ là một thứ tiện nhân, thật sự coi mình là cái gì rồi?
“Linh Lung, vả miệng cho ta.”
Tiếng tát giòn giã vang lên, xen lẫn tiếng kêu thảm thiết của ả.
Linh Lung học qua võ công, mặt ả lập tức sưng như đầu heo.
Trần Thiên Hữu lúc đi ra, nhìn thấy chính là một khuôn mặt như vậy.
Hắn đại khái đang mây mưa với nha hoàn, quần áo không chỉnh tề, mặt đỏ bừng.
Thấy ta, hắn rõ ràng sửng sốt, sau đó âm trầm cười nói:
“Sao thế? Nương tử vừa vào cửa đã muốn động đến người của ta? Hay là nói——”
Hắn nheo mắt, đánh giá ta từ trên xuống dưới một cách không tốt đẹp:
“Tỷ tỷ ngươi không giả vờ là trinh tiết liệt nữ, không muốn cùng Tiểu Hà hầu hạ ta, nương tử đây là nghĩ thông suốt rồi, muốn đến lấy lòng vi phu?”
Ta giơ cổ tay lên, một chén trà nóng hắt thẳng vào mặt hắn.
Hắn trợn tròn mắt, vẻ tàn nhẫn hiện lên trong đáy mắt, cầm lấy bình hoa bên bàn định đập tới.
Đáng tiếc, không đập vào đầu ta.
Ta đứng dậy, đẩy Linh Lung đang phản đập bình hoa ra, nhìn Trần Thiên Hữu mặt đầy máu đang định gọi người, khóe môi khẽ nhếch:
“Phu quân quá bất cẩn rồi, nếu bình hoa này rơi vào người thiếp, đập cho thiếp sảy thai thì phải làm sao?”
Hắn nghẹn họng, khuôn mặt u ám trong nháy mắt trở nên không thể tin nổi:
“Nói hươu nói vượn cái gì? Lão tử có đụng đến ngươi đâu mà ngươi có thai?”
Ta một tay vuốt ve bụng, thản nhiên đáp:
“Phu quân hà tất phải chấp nhất như vậy? Có thai thôi mà, quan trọng là của ai sao?”
Giống như năm xưa hắn muốn tỷ tỷ ta cùng thiếp thất hầu hạ một phu quân, giọng điệu chế giễu: “Chỉ là chơi đùa thôi, hà tất phải chấp nhất như vậy?”
Ngay cả khi tỷ tỷ ta chết đi, hắn cũng không hề hối hận: “Thật xui xẻo, những tiểu thư khuê các này đúng là không chơi được.”
Thiên đạo tốt luân hồi.
Giờ đây hắn giận dữ, ánh mắt như rắn độc quấn lấy ta, độc địa phun nọc độc:
“Tiện nhân! Lão tử muốn đem ngươi dìm lồng heo!”
“Nói! Gian phu là ai?”
Ta cong mắt, thong thả thưởng thức bộ dạng xấu xí của hắn:
“Dìm xuống ao? Không được đâu, hoàng thượng biết được sẽ đau lòng lắm.”
Đồng tử hắn co lại: “Có ý gì? Ngươi nói đứa con hoang này là của hoàng thượng?
“Không thể nào? Hoàng thượng đối với cô cô ta tình thâm nghĩa trọng, ngươi là cái thá gì! Dám cướp nam nhân của cô cô? Ta thấy ngươi đúng là muốn tìm——”
Giọng nói đột ngột dừng lại, hắn trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào miếng ngọc bội hình rồng ta đang lắc trong tay.
Bốn chữ “Như trẫm đích thân tới.” làm hoa mắt hắn.
Cuối cùng hóa thành một câu lẩm bẩm không thể tin nổi:
“Làm sao có thể?”