Trói Buộc Người Rắn - Chương 5
Trong mắt tôi khi ấy chỉ có anh ta.
Cho dù anh ta mất chỗ dựa, bị giẫm vào bùn nhão tôi cũng không rời bỏ, không màng tới bản thân cùng anh ta từ cõi chết trở về, cùng anh ta đoạt lấy vị trí gia chủ.
Anh ta càng quyến luyến tôi thì càng giày vò khó chịu cảm thấy mình không phải là người.
Không nên phụ lòng tôi cũng không nên coi tôi như tiền đặt cược.
Giang Cẩn Niên cả ngày cả đêm bắt đầu say rượu, bản thân mất cảm giác trong cồn, đỏ mắt cầu xin tôi: “Du Du, anh hối hận rồi.”
Thiếu gia kiêu ngạo nhất Đế Đô run rẩy bả vai khóc không ra dáng người.
Tại sao phải đợi đến mất đi rồi mới hối hận chứ?
Bạch Nghiên cũng vậy.
Trước đây luôn ỷ lại Giang Cẩn Niên thích cô ta, làm mọi thủ đoạn.
Thậm chí thời điểm gian nan nhất của anh ta nói đi thì đi vừa ra nước ngoài đã là ba năm không chịu cúi đầu nhận lỗi trước.
Đợi sau phát hiện Giang Cẩn Niên yêu người khác lại chạy về nói bản thân mình hối hận rồi.
Không làm ầm ĩ không được, làm thế nào cũng không đi.
Thậm chí còn đồng ý để anh ta nuôi chim hoàng yến
Bọn họ thật là xứng đôi nên khóa chặt với nhau tới chết dây, dưa cả đời hành hạ lẫn nhau.
Bạch Kỳ dẫn tôi về đến “ổ rắn lớn” của biệt thự anh ấy nằm ở núi ven sông.
Khác với sự vắng vẻ trước kia, trước cửa có rất nhiều bảo vệ mặc áo vest giày da nhìn rất tốt.
Trong biệt thự vẫn như cũ.
Trong phòng ngủ vẫn treo đầy hình chân dung của cô gái.
Chỉ là lần này trên hình chân dung có đường nét ngũ quan của cô gái lại trông vô cùng giống với tôi.
Đột nhiên tôi tò mò đang muốn hỏi rõ, Bạch Kỳ lại ngã xuống đất.
Anh ấy không bị thương, cả người nóng bỏng dữ dội chân dài thoáng cái biến hóa thành đuôi rắn, thoáng cái lại thu về.
Mặt đỏ dữ dội, khắp người nóng bỏng cuộn tròn cơ thể nhìn vô cùng khó chịu ngay cả giọng nói đều nóng khàn rồi, nói chuyện hơi gấp: “Giúp tôi tìm Tô Niệm.”
Tô Niệm? Là cái cô gái anh nhớ mãi không quên đó sao?
Tôi dựa theo cách nói của anh ấy liên lạc với Tô Niệm.
Rất nhanh một cô gái mặc áo dài màu trắng vội qua đây.
Kỳ lạ là cô ấy và cô gái trong ảnh một chút cũng không giống.
Tô Niệm lập tức kiểm tra cho Bạch Kỳ không nghiêm trọng như trong tưởng tượng cô ấy cũng thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là tiêm một mũi vào tuyến tụy sưng đỏ anh liền dễ chịu hơn chút.
“Bác sĩ, Bạch Kỳ anh ấy bị sao vậy?”
Tô Niệm buông ống tiêm nhìn tôi mấy lần cười rất dịu dàng: “Cô chính là Lục Du Du?”
“Đúng vậy.”
Tôi gật đầu.
“Bạch Kỳ, tiểu tử này yêu thầm cô nhiều năm như vậy cuối cùng cũng lừa được cô về nhà rồi.”
Tôi không hiểu chỉ nói tranh trên tường “Anh ấy thích là cô mà”
Tô Niệm vừa nghe cười vui vẻ: “Chính là cô đấy.”
Là có ý gì?
Tôi vẫn tiếp tục hỏi rõ Tô Niệm lại cười chuyển chủ đề: “Bạch Kỳ anh ấy không sao chỉ là động dục nhịn quá mức thôi.”
“Tôi đã tiêm thuốc an thần cho anh ấy, sẽ không sao nữa.”
“Cũng may không phải giống như trước bị thương nặng như vậy mạng cũng không còn, phí sức tôi đem anh ấy từ quỷ môn quan kéo trở về.”
“Năng lực hồi phục của người thú bản thân sẽ rất mạnh, anh ấy cũng biết là bị cái gì kích thích tự năng lực chữa khỏi đều tiếp nhận nhanh.”
“Nhưng hôm nay nhìn thấy cô tôi đoán được đáp án rồi.”
Tô Niệm cười không rõ ý tứ giơ tay vuốt mái tóc đứng dậy nhanh nhẹn.
Tôi không hiểu ý của cô ấy nói đứng bên cửa sổ nhìn cô ấy xuống lầu vào một chiếc xe Maybach màu đen.
Một người đàn ông đứng trước xe lại là Nghiễm Trạch.
Nhưng Tô Niệm chỉ nhìn Nghiễm Trạch bằng một cái vẻ mặt lạnh.
Trong phòng nghe thấy âm thanh cốc nước vỡ vụn.
Tôi vội qua đó Bạch Kỳ luống cuống nhìn mảnh vỡ thủy tinh.
Anh ấy khát đến khó chịu, ban đầu muốn rót cốc nước uống nhưng không cầm vững rơi xuống đất.
Nước bắn tung tóe.
Tôi lại rót thêm một cốc nước, vòng qua lớp kính vỡ trên đất đến gần anh ấy.
“Tô Niệm nói cô gái trong tranh này đều là tôi là thật sao?”
“Trước đây chúng ta từng gặp nhau sao?”
Sự do dự đã bớt nghe tôi hỏi như vậy trên mặt Bạch Kỳ lập tức đỏ ửng.
Đúng lúc gió thổi vào rèm cửa lại phảng phất sự ngứa ngáy trên người.
“Mười năm trước, tôi từng gặp em.”
“Lúc đó tôi đã mọc vảy rắn, mẹ nói tôi là quái vật bà ấy sợ bị người của Bạch gia biết đem cắt vảy rắn mọc ra liền khoét đi.”
“Thực sự tôi không chịu nổi đi xuống hầm cầu Huân An muốn kết thúc đời mình nhưng em nói cho tôi biết phải sống tiếp.”
“Em nói sau khi em lớn lên muốn có phòng lớn hướng ra biển, hoa nở ấm áp.”
“Vì em, tôi muốn sống tiếp.”
“Sau này không thấy em nữa.”
“May mà mười năm sau tôi lại gặp được em.”
Bạch Kỳ nói đến đứt đoạn tôi lại chắp vá một sự thật tàn khốc.
Hóa ra, lúc Bạch Kỳ còn rất nhỏ thì anh ấy đã xuất hiện biến dị.
Anh ấy là con riêng sống ở Bạch gia rất gian nan.
Nếu như bị phát hiện là dị chủng chắc sẽ bị đuổi ra ngoài xử lý.
Sau khi mẹ ruột anh biết sợ Bạch gia đuổi mẹ con họ đi liền khoét vảy rắn của anh ấy tiếp tục giấu diếm.
Mọc ra liền khoét.
Bạch Kỳ không chịu nổi sự hành hạ như vậy liền bỏ ra đi.
Anh ấy muốn tự sát lại gặp được tôi từ trong cô nhi viện chạy ra ngoài.
Chúng tôi ở dưới cầu phía Đông vượt qua mười ngày đói rét.
Mà mười ngày kia chống đỡ anh đi qua mười năm sau đó.
Cô gái trong tranh chính là tôi.
Vậy khi ấy, tôi đang chấp hành nhiệm vụ mặc một bộ váy nhỏ không thuộc về tôi.
Cũng không biết cách đó không xa có một ánh mắt cực nóng luôn nhìn chằm tôi.
Bạch Kỳ nói nhẹ như mây bay tôi lại nghe nước mắt đầy mặt.
Hóa ra chúng tôi sớm đã biết nhau như vậy rồi.
Gặp nhau lúc cả hai tuyệt vọng nhất, sau một thời gian gắn bó lại gieo hy vọng vào lòng nhau.
Tôi không đành lòng ôm lấy Bạch Kỳ.
Lúc này anh ấy đang trong thời kỳ nhạy cảm.
Vừa bị tôi chạm chân dài lại biến thành đuôi rắn.
Bạch Kỳ lại muốn quay đi bị tôi ôm chặt: “Cần em giúp anh không?”
Thật giống như đụng chạm phải điều cấm kỵ gì đó, Bạch Kỳ hô hấp dồn dập ngừng mấy giây cúi người xuống ngậm chặt miệng của tôi.
Anh ấy mặc cho đuôi trườn nhẹ nhàng ôm lấy chân tôi.
“Lục Du Du, anh không cầu xin gì nhiều chỉ cần em mỗi ngày thích anh nhiều hơn một chút là được rồi.”
“Tất cả những thứ anh có đều cho em.”
Nghĩ đến từng li từng tí những ngày ở chung.
Nhớ đến quá khứ của tôi và Bạch Kỳ bây giờ còn có cả tương lai.
Một trái tim bị nước mắt ngâm mềm nhũn nóng bỏng.
Tôi có thể cảm nhận sự chân thành của anh ấy cho nên vô cùng xúc động.
Sau đó, Bạch Kỳ cầu hôn tôi tại biển hoa long trọng, tôi đồng ý rồi.
Câu chuyện của tôi và người rắn vừa mới bắt đầu thôi.
-HẾT-