Trói Buộc Người Rắn - Chương 4
“Làm rồi”
“Rầm!”
Giang Cẩn Niên mất đi lý trí hướng về phía tôi vung nắm đấm.
Tôi không tránh, nắm đấm lại dừng giữa không trung, cuối cùng nện vào bên tai tôi hung dữ, tiếng vang chói tai.
Máu từ kẽ ngón tay anh ta tràn ra.
Tôi giả vờ không nhìn thấy dùng sức đá anh ta một cái.
Giang Cẩn Niên đau một tiếng, lảo đảo lùi phía sau một bước, đầu cũng bất lực cúi thấp.
Rất lâu sau, anh ta ngẩng đầu nhìn tôi trong ánh mắt dịu dàng.
Anh ta lấy mái tóc trước trán gạt sau tai: “Không sao anh không quan tâm những điều ấy, chỉ cần em có thể quay lại bên cạnh anh là được.”
“Lục Du Du em chỉ có thể là của một mình anh Giang Cẩn Niên.”
Giang Cẩn Niên vừa vung tay bọn vệ sĩ đồng loạt xông lên.
Cho dù tôi đã đánh được mấy tên nhưng không địch lại đông bị cưỡng ép đưa đi.
Bạch Kỳ lập tức hoán đổi hành đôi mắt màu vàng, tiêu hao sức lực dùng bí thuật khác nhau giải quyết từng người của Giang Cẩn Niên.
Nhưng người càng ngày càng nhiều anh ta cũng chống đỡ đến cùng không có cách nào phá vây.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn tôi bị nhét vào xe, mắt trợn muốn nứt ra.
10
Giang Cẩn Niên cưỡng ép tôi, tôi đối với anh ta càng thêm thất vọng.
Mấy ngày này bị nhốt ở Giang gia tôi dường như lại quên rất nhiều chuyện về Giang Cẩn Niên.
Giang Cẩn Niên sợ tôi chạy, càng sợ tôi hoàn toàn quên anh ta bắt đầu lo được lo mất.
Anh ta luôn thay đổi cách nhắc nhở tôi, tôi từng yêu anh ta.
Trước đây khi ở bên nhau, Giang Cẩn Niên luôn nói anh ta rất bận không có thời gian bên tôi, để tôi hiểu chuyện nghe lời hơn.
Nhưng bây giờ anh ta vô cớ có nhiều thời gian.
Cả ngày theo dõi tôi, công ty cũng không cần đi.
Giang Cẩn Niên còn đích thân xuống bếp nấu món ăn tôi thích, dùng đũa gắp thức ăn vào bát tôi ,ngay cả giọng điệu nói chuyện với tôi vô cùng nhẫn nại: “Du Du, gần đây em gầy rồi ăn nhiều hơn một chút đi.”
Nhưng tôi một chút khẩu vị cũng không có, thậm chí ngửi đến mùi vị liền thấy ghê tởm.
Bị ép ăn mấy miếng lại nôn ra hết sạch.
Giang Cẩn Niên cũng không giận, tự mình nói: “Hoa cát tường ở Thành Nam bây giờ đang đúng lúc nở rộ có phải em rất thích không? Ăn xong chúng ta cùng nhau đi xem.”
Anh ta dẫn tôi đi đến nơi trước đây chúng tôi từng đi, không ngại phiền phức nhắc hết chuyện khi ấy.
Nhưng những thứ đó tôi quên rồi.
Căn bản không biết anh ta đang nói cái gì.
Thái độ của tôi đối với anh ta càng ngày càng lạnh nhạt, nhìn ánh mắt anh ta cũng càng ngày càng xa lạ.
Dù cho làm thế nào, không có cách nào ngăn cản tôi quên đi anh ta.
Dưới sự tra tấn tinh thần này, Giang Cẩn Niên bắt đầu sụp đổ cảm thấy mình sắp điên lên: “Lục Du Du, rốt cuộc em muốn anh làm thế nào em mới có thể nhớ ra anh.”
Nhìn bộ dạng thống khổ của anh ta, tôi rất khó lý giải cũng không thể đồng tình.
Chỉ là lùi về phía sau mấy bước lạnh nhạt nói: “Anh nói tôi từng rất yêu anh vì anh mà gãy chân ngay cả mạng cũng không cần những thứ đó tôi đã quên rồi đã không còn quan trọng nữa.”
“Anh đang gạt tôi.”
“Giang thiếu gia, nếu như anh nói đều là sự thật anh có thể xem trọng tình cảm trước kia mà tha cho tôi được không.”
Giống như một cây gậy vô hình hung hăng đánh lên người anh ta, vai lưng của Giang Cẩn Niên cũng không chịu khom xuống.
Anh ta dùng sức giữ chặt cánh tay tôi lại lần nữa ép tôi đến gần anh ta “Không thể nào, Lục Du Du anh không thể không có em.”
Giang Cẩn Niên vội vàng nhìn mắt tôi, cố gắng nhìn trong mắt tôi tìm ra dấu vết giả vờ nhưng vô dụng.
Quên là quên.
Sự lạnh lùng của tôi một lần nữa chọc giận anh ta.
Mềm không được thì cứng.
Những ngày này, Giang Cẩn Niên đều cố nén không chạm vào tôi, kiên nhẫn chờ tôi tha thứ cho anh ta, tự nguyện vùi đầu vào lòng anh ta.
Tôi lại đem hy vọng của anh ta từng chút từng chút dập tắt.
Nhưng càng như vậy anh ta càng không bằng lòng.
Giang Cẩn Niên mạnh mẽ ôm tôi vào lòng ôm rất chặt cố gắng hành động cơ thể nói cho tôi biết anh ta không thể rời bỏ tôi.
Cuồn cuộn trong bụng tôi.
Đối với tiếp xúc thân mật với anh ta tôi đã vô cùng phản cảm thậm chí cảm thấy ghê tởm.
Tôi dùng tay chân đá đánh anh ta: “Giang Cẩn Niên anh là đồ khốn nạn bỏ tôi ra.”
Không đẩy được anh ta, tôi liền hung hăng cắn lên cánh tay của anh ta.
Đau khiến anh ta bình tĩnh lại.
Giang Cẩn Niên buông tay khàn giọng bật cười vẫn đang tự lừa dối mình: “Không sao, em chỉ bị bệnh thôi, bệnh thì có thể chữa khỏi.”
11
Giang Cẩn Niên lại muốn dẫn tôi đi chữa bệnh.
Nghe đến hai chữ “Chữa bệnh” tôi lập tức sản sinh ra phản ứng căng thẳng mãnh liệt tuyệt vọng hét lên: “Tôi không có bệnh.”
Giang Cẩn Niên thực sự điên rồi tìm một nhà thôi miên, ngày ngày tiến hành tẩy não tôi.
Lần này đến lần khác nhắc nhở tôi, người tôi yêu nhất là anh ta.
Mà Bạch Kỳ chỉ là một người thú máu lạnh, đê tiện vô liêm sỉ vì leo lên địa vị cao ngay cả mẹ ruột của mình đều có thể hại chết.
Anh ta còn nói cho tôi biết Bạch Kỳ chết rồi, tôi nhất định phải quên Bạch Kỳ.
Tôi không tin, tôi có thể cảm nhận được Bạch Kỳ vẫn còn sống.
Mỗi lần sau khi thôi miên kết thúc, tôi đều đau đầu muốn nứt toác ôm lấy bồn cầu nôn đến choáng váng.
Tôi không muốn quay về tiếp tục chịu sự hành hạ kia nữa.
Thời gian này, tôi thể hiện rất nghe theo.
Giang Cẩn Niên cho rằng tôi vứt bỏ suy nghĩ chạy trốn rồi cũng buông lỏng đề phòng tôi.
Bây giờ chính là cơ hội của tôi.
Nhân lúc anh ta chưa lấy lại tinh thần tôi chạy về phía đối diện đường cái.
Nhưng đột nhiên một chiếc xe màu đỏ đang đạp chân ga hung hăng ngang ngược đụng vào tôi.
“Lục Du Du cẩn thận.”
Giọng nói hoảng hốt của Giang Cẩn Niên từ phía sau vang lên.
Anh ta muốn giữ chặt tôi nhưng đã không kịp còn nữa rồi.
Tốc độ xe quá nhanh, nhanh đến mức đầu óc tôi vẫn chưa kịp phản ứng trước mắt liền tối sầm.
Tôi chắc là phải chết, không nghi ngờ gì nữa.
Nhưng kỳ lạ là tôi không còn cảm thấy đau.
Bên tai nghe thấy tiếng tim đập thình thịch còn có giọng nói đặc biệt của Bạch Kỳ dịu dàng nhã nhặn: “Xin lỗi, tôi đến muộn rồi.”
Tim tôi đập dữ dội.
Mở mắt tôi nhìn thấy Bạch Kỳ một tay bảo vệ tôi trong lòng một tay chống đỡ xe.
Bánh xe ma sát mạnh với mặt đất tạo ra tia lửa.
Lực tấn công mạnh khiến đầu xe biến dạng lệch hướng lại đụng vào Giang Cẩn Niên.
Bạch Nghiên ngồi trong xe, đột nhiên vì giảm tốc độ, đầu đụng vào thủy tinh thái dương rách da chảy máu.
Mắt nhìn xe đụng vào Giang Cẩn Niên, cô ta sợ vô cùng, ra sức đạp thắng xe vẫn đụng vào anh ta ngã xuống.
Chân của Giang Cẩn Niên bị thương nặng thống khổ ngã kêu gào.
“Anh Cẩn, anh không sao chứ em không phải cố ý đâu.”
Bạch Nghiên luống cuống vội vàng đẩy cửa xe từ trong xe ngã ra ngoài.
Cô ta muốn đỡ Giang Cẩn Niên nhưng bị anh ta đẩy ra.
Giang Cẩn Niên bất chấp chân bị thương ánh mắt dừng trên người tôi: “Du Du, em đừng đi với anh ta.”
“Bạch Kỳ mày không phải chết rồi sao?”
Bạch Kỳ trực tiếp ôm tôi lên từ trên cao liếc nhìn Giang Cẩn Niên: “Xin lỗi, mạng lớn không chết được.”
Tôi nhìn Bạch Kỳ không chớp mắt.
Dưới tóc trắng ngũ quan của anh ấy ưu việt đôi mắt vàng lóe sáng rất chói.
12
Giang Cẩn Niên hình như bị thương rất nặng không thể tự mình đứng dậy.
Tôi không để ý anh ta đưa tay ôm lấy cổ của Bạch Kỳ.
Đây là lần đầu tiên tôi chủ động chạm vào anh ta.
Bạch Kỳ run lên cúi đầu nhìn tôi trong con ngươi có ánh sáng nhỏ.
“Còn ngây ra làm gì, Bạch Kỳ chúng ta đi thôi.”
“Vâng, chủ nhân.”
Đến bước này Giang Cẩn Niên vẫn không tin tôi sẽ thật sự nhẫn tâm mặc kệ anh ta.
Trước đây, mỗi lần anh ta bị thương, bị ốm, tôi đều khẩn trương không chịu được, trông nom bên cạnh anh ta chăm sóc anh ta một bước cũng không rời.
Nhưng lần này, anh ta sắp bị đụng cho tàn phế rồi tôi lại nhìn cũng không thèm nhìn anh ta một cái.
“Lục Du Du em không thể nhẫn tâm đối với anh như vậy.”
Cho dù anh ta kêu đau thấu tim gan tôi cũng không trả lời.
Nhìn bóng hình tôi đi xa, sự hối hận của Giang Cẩn niên đạt đến đỉnh điểm.
Từ sau khi tôi rời đi, chấp niệm của anh ta đối với tôi càng ngày càng sâu.
Anh ta thật là trân trọng quá khứ không thể quay đầu này.