Trói Buộc Người Rắn - Chương 3
Động tĩnh lớn như vậy thế mà bị biến tướng, tin đồn bác bỏ thành Giang thiếu gia theo đuổi vợ bán sống bán chết.
Ngoài giới thượng lưu rất ít người biết Bạch Kỳ là người thú nguy hiểm nhất.
Quan hệ rắc rối cũng không muốn để cho quần chúng biết.
Ngay sau đó, vì để đánh lừa mọi người chuyển sự chú ý, Bạch gia đập tiền bịt miệng mua các loại tin nóng, bảng tin tìm kiếm, đưa ra một đoạn video.
Trong video Giang Cẩn Niên theo đuổi Bạch Nghiên tức giận không để cho cô ta giãy giụa, bá đạo ôm lấy cô ta, ấn đầu cô ta vào trong lòng anh ta để cô ta bình tĩnh và kiên nhẫn dỗ dành cô ta.
Hoàn toàn không có nửa điểm kiêu ngạo.
Rất nhanh, tin tức thế gia thông gia của Giang Cẩn Niên và Bạch Nghiên lại đẩy lên top 1.
# Kinh ngạc! Giang thiếu gia chủ đêm khuya đuổi theo vợ, không tiếc dùng toàn bộ các mối quan hệ và thế lực.
# Nhà quyền thế thông gia, Giang thiếu gia chủ và Bạch gia đại tiểu thư ngược luyến tình thâm cuối cùng lại làm lành rồi.
# Lục Du Du bị bỏ rơi rồi!
Tôi trở thành một trò cười trong cuộc bàn tán say sưa.
Điện thoại vẫn không ngừng reo.
Giang Cẩn Niên vẫn còn đang nghĩ cách tìm tôi.
Anh ta dùng hết mọi cách tìm tôi, nhắn lại dưới mỗi tài khoản xã hội của tôi: “Lục Du Du, đừng không để ý đến anh được không?”
“Lục Du Du, em quay về được không?”
Trước đây mỗi lần chiến tranh lạnh Giang Cẩn Niên muốn làm hòa đều sẽ yếu đuối như vậy cầu xin tôi.
Tôi cũng sẽ mềm lòng nghe lời làm lành.
Nhưng lần này tôi nhìn tên của Giang Cẩn Niên nhìn mỗi một câu anh cầu xin tôi.
Trong lòng tôi lại không hề dao động, cảm thấy xa lạ thậm chí vô cùng phản cảm.
Giang Cẩn Niên vừa cầu xin tôi về bên cạnh anh ta, vừa tiếp thị đám cưới của mình.
Sao anh ta có thể lòng tham không đáy như vậy?
Tôi đối với Giang Cẩn Niên càng thêm thất vọng.
Trong đầu giống như một cục tẩy từng chút từng chút xóa đi vết tình yêu kia.
“Rầm!”
Buông tay đập điện thoại trên đất, phát ra tiếng vang nặng nề.
Trên màn hình còn đang chiếu video của Giang Cẩn Niên và Bạch Nghiên lôi kéo nhau.
Tôi ngây người một hồi vô cùng nghi ngờ.
Giang Cẩn Niên từng cứu tôi chỉ một lần nhưng tại sao tôi thích anh ta nhiều năm như vậy?
7
“Muốn đi gặp anh ta sao?”
Không biết khi nào Bạch Kỳ đã trở về, anh ta khom lưng nhặt điện thoại lên đưa đến trước mặt tôi.
Mùi máu tanh nồng nặc.
Tôi có dự cảm không tốt: “Anh lại bị thương rồi sao?”
Mấy ngày này, Bạch kỳ dẫn tôi di chuyển qua nhiều địa điểm ẩn náu khắp nơi.
Anh ta cố ý tiết lộ tung tích, giống như trêu chọc một con chó dữ.
Mỗi lần Giang Cẩn Niên theo tin tức nhanh chóng tìm được tôi, anh ta sẽ dẫn tôi rời đi.
Nhìn dáng vẻ hổn hển của Giang Cẩn Niên, anh ta rất vui.
Tôi mới biết hóa ra “ổ rắn” của anh ta không chỉ ở một chỗ, có lớn có nhỏ rải rác khắp nơi, phong cách thiết kế kết hợp vô cùng giống nhau.
Đến đêm, Bạch Kỳ sẽ chui vào chăn của tôi, cuốn sau lưng tôi tùy tiện ôm tôi kín kẽ: “Chủ nhân, tôi khó chịu.”
Trời tháng năm, thời tiết đã bắt đầu khô nóng chính là thời kỳ cao điểm động dục của người rắn.
Dục vọng của người thú đã vốn cao.
Anh ta bị kích thích tâm lý muốn tìm người làm chuyện thân mật này, tôi cũng có thể hiểu được.
Vì khế ước, cơ thể của tôi cũng sẽ không từ chối anh ta.
Nhưng anh ta chỉ dừng lại ở cái ôm, chỉ ôm tôi rất chặt, thuần khiết ngủ chay.
Chắc chắn sau khi tôi ngủ, anh ta lại rời đi.
Có khi là nửa ngày lâu nhất là hai ngày.
Mỗi lần về đều mang theo vết thương.
Mặc dù năng lực tự lành của anh ta rất khỏe, nhưng cảm giác đau đớn vẫn còn, bị thương nữa cũng sẽ rất đau.
Sớm chiều ở chung, tôi đã coi anh ta là bạn, không đành lòng nhìn vết thương anh ta chồng chất như vậy.
Bạch Kỳ sớm đã quen rồi chỉ vào vết thương máu thịt mơ hồ, cười dịu dàng lại nói được: “Không sao, một chút cũng không đau.”
“Lục Du Du, cô là đang quan tâm tôi sao?”
“Yên tâm, không có sự cho phép của chủ nhân Bạch Kỳ không dám chết.”
Nhìn ánh mắt của tôi luôn âm u thiêu đốt.
Như thường lệ, tôi đang nghĩ xử lý vết thương cho anh ta, anh ta lạnh lùng tránh né đi.
Cảm xúc của anh ta rất không đúng trên mặt đều hiện ra vảy rắn màu trắng.
Người rắn chỉ khi yếu đuối hết sức mới lộ ra vảy trên mặt.
“Bạch Kỳ, anh sao vậy? Anh không sao chứ?”
Bạch Kỳ không để ý tôi chỉ đặt điện thoại về lại tay tôi quay người nhốt mình trong phòng.
Nhưng điện thoại sớm đã bị anh ta bóp nát.
Trên màn hình là hình ảnh dây dưa của Giang Cẩn Niên và Bạch Nghiên cũng trở nên vỡ nát.
8
Lần này Bạch Kỳ hình như bị thương rất nặng.
Anh ta hồi phục rất chậm cả ngày nhốt mình trong phòng sốt cao liên tục.
Đều sốt đến thần trí không rõ, anh ta vẫn cắn răng không lên tiếng cũng không để ý tôi.
Dưới sự thống khổ cực độ, Bạch Kỳ xuất hiện cơ thể rắn.
Đuôi rắn từ trong ổ chui ra, run rẩy cúi xuống đất, phía trên phủ kín vết thương bắt đầu mủ lở loét nhìn thấy mà giật mình.
Gần đến bụng lại thiếu vài mảnh vảy rắn.
Vết thương sớm đã đóng vảy hình dạng hung tợn.
Cũng rất giống vết sẹo bị người ta dùng tay móc xuống mới hình thành vết sẹo.
Nghe nói nỗi đau rút vảy thấu xương thấu tim.
Ngẫm lại cảm thấy rất đau, làm sao anh ta chịu được đây?
Tim tôi cũng hung hăng thắt lại.
Là ai tàn nhẫn như vậy?
Tôi cố gắng nhẹ nhàng động tác dùng khăn ấm lau sạch mồ hôi lạnh cho anh ta.
Nhưng vừa chạm vào Bạch Kỳ anh ta liền nhạy cảm bừng tỉnh kéo mạnh chăn trùm đầu lại, hoảng hốt rụt đuôi rắn, giấu nó ở trong chăn.
Nhưng hiện tại anh ta quá yếu ớt đuôi rắn lại quá dài không thể trốn được.
Cuối cùng chỉ có thể run rẩy cầu xin tôi: “Lục Du Du, cô đừng nhìn tôi, cầu xin cô đấy.”
Trái tim tôi giống như bị một cây kim cực nhỏ đâm một cái một loại khó chịu không thể nói rõ tràn ra khắp người.
Quen với cảnh bệnh hoạn ngông cuồng của Kỳ Bạch, hiện tại lại là vẻ tầm thường bất lực với anh ta.
Cảm xúc của Bạch Kỳ vẫn rất kích động, anh ta không muốn để tôi nhìn thấy bộ dạng thảm hại của anh ta.
Tôi tôn trọng anh ta lựa chọn tránh né.
Nhưng vừa đóng cửa trong phòng truyền đến một tiếng trầm đục nghe như anh ta ngã xuống đất.
Tay tôi dứt khoát lên nắm cửa, do dự mấy giây vẫn quyết đoán mở cửa phòng.
Không quan tâm đến sự kháng cự của anh ta, tôi trực tiếp nâng anh ta dậy: “Bạch Kỳ, anh đã nhận tôi làm chủ, tôi sẽ không mặc kệ anh.”
“Bạch Kỳ, tôi nhìn cơ thể rắn của anh một chút cũng không xấu, tôi sẽ không từ bỏ anh.”
Bạch Kỳ nhìn ánh mắt tôi, từ tự ti tránh né dần dần dịu dàng điên cuồng đôi mắt thoáng hiện: “Chủ nhân, cô thật sự không sợ tôi sao?”
Tôi tự giễu cười lắc đầu.
Bạch Kỳ có thể không biết tôi cũng từng bị huấn luyện làm sát thủ có gì dơ bẩn chưa từng thấy qua.
“Mau nói cho tôi biết tôi làm thế nào mới có thể cứu được anh….”
Không hề đề phòng, lời tôi chưa nói xong thì bị Bạch Kỳ kéo người ngã lên giường.
“Chủ nhân cô thật sự đồng ý cứu tôi sao?”
Tôi đảo khách làm chủ tôi đặt anh ta ở dưới: “Nếu làm như vậy có thể cứu anh, tôi đồng ý.”
Ban đầu Bạch Kỳ muốn dọa tôi, muốn cho tôi biết khó mà lui nhưng tôi sẽ như vậy mà đồng ý anh ta.
Đồng tử khẽ run, vẩy rắn trên mặt tan biến, da rắn cũng co lại.
Bạch Kỳ hô hấp dồn dập, tim đập rất nhanh, mặt trắng bệch, trong nháy mắt , dữ dội nuốt nước bọt xuống: “Không thể như vậy.”
“Chuyện này không thể làm tùy tiện.”
Anh ta quay đầu, đưa tay che mắt không dám nhìn tôi yết hầu lăn lên lăn xuống: “Lục Du Du, chúng ta kết hôn được không?”
Kết hôn?
Tôi ngơ ngác tim đập loạn xạ.
Tốc độ phát triển này còn nhanh hơn trực tiếp làm.
9
Tôi vẫn chưa rõ là tình huống gì cửa đã bị hung hăng đá văng.
Giang Cẩn Niên xông vào vừa lúc nhìn tôi đè lên người nhìn Bạch Kỳ ánh mắt mờ mịt vô cùng thân mật.
Anh ta tức phát điên không thể chấp nhận.
Thời gian này anh ta vừa có tin tức của tôi vội vàng chạy đến mỗi lần đều vô nghĩa.
Anh ta vẫn cho rằng Bạch Kỳ lại dẫn tôi chạy.
Nhưng không ngờ lần này lại nhìn thấy cảnh này.
Giang Cẩn Niên đáy mắt đỏ dữ dội, ngang ngược kéo tôi nắm cổ áo Bạch Kỳ xuống đất.
Ngón tay siết chặt nắm đấm, ánh mắt tràn đầy sát khí từng cú đấm vào người.
Mỗi một cú đấm đều là chí mạng.
Bạch Kỳ vốn dĩ bị trọng thương lúc này là lúc yếu nhất không có sức đánh lại.
Rất nhanh Bạch Kỳ bị đánh khắp mặt là máu.
Trước sự đe dọa bỏ mạng trực tiếp này, người ta sẽ theo bản năng mà sợ hãi.
Bạch Kỳ lại mang nụ cười kỳ dị.
Trước là buồn bực cười khàn, tiếng cười dần dần điên cuồng: “Hahaha, hahaha…..”
Tiếng cười đắc ý trong phòng, quẩn quanh rất lâu khiến trong lòng người ta khó chịu.
“Giang Cẩn Niên, anh đủ rồi.”
Tôi đẩy Giang Cẩn Niên ra bảo vệ người trước mặt, Bạch Kỳ.
Giang Cẩn Niên ngã xuống đất khó có thể tin được.
Những hành động này của tôi càng thêm chọc giận anh ta.
Anh ta chống tay đứng lên hai tay kẹp chặt vai tôi buộc tôi liên tục lui về phía sau.
Giang Cẩn Niên dồn tôi vào góc tường, tất cả tức giận dồn lên cổ họng, nén giận nói: “Lục Du Du, em có biết em đang làm gì không?”
Tôi bình tĩnh nhìn anh ta phát điên từng câu từng chữ nói: “Giang Cẩn Niên tôi đã không còn thích anh nữa, da mặt anh dày như vậy rất mất mặt.”
“Các người làm chưa?”