Trói Buộc Người Rắn - Chương 2
Bạch gia có điều kiện vươn lên ở Đế Đô, chính là dựa vào sức mạnh điên cuồng dám lấy mạng cược của mạng của Bạch Kỳ.
Tính cách của anh ta kỳ lạ chưa bao giờ theo lẽ thường, mưu tính thuần thục, chiến lược liên tục nhiều lần thay đổi tình thế tại Đế Đô thương giớ, nhấc lên bao trận gió tanh mưa máu.
Ngay cả Giang Cẩn Niên cũng rất nhiều lần bại trận dưới tay anh ta.
Đáng tiếc sau này, anh ta lại vì bảo vệ một nữ sinh viên đại học, cam chịu bị người ta ám hại từ thần đàn ngã xuống.
Lại lúc sắp chết biến dị thành người rắn hoàn toàn trở thành người bị Bạch gia bỏ rơi.
Sau đó Bạch Kỳ nghèo túng, có người nắm cổ tay thổn thức thương xót, có người cười hả hê khi thấy người khác gặp họa.
Nhưng duy chỉ không có ai ngờ được anh ta lại tiến hóa đến cảnh giới này.
Không chỉ có thể đủ tự do biến hóa cơ thể, sức mạnh lớn hơn người bình thường còn có thể sử dụng chức năng khác nhau khiến người ta sản sinh ảo giác.
Trực tiếp được phân loại là người thú nguy hiểm nhất.
Những mãi sau này, Bạch Kỳ giống như biến mất khỏi trần gian không có tin tức nào khác nữa.
Ai có thể nghĩ được, anh ta lại bị nhốt ở chợ đen dưới lòng đất của Bạch gia trở thành sủng vật của giới thượng lưu.
Càng thêm kinh khủng là vòng cổ giam cầm của anh ta đã bị hủy.
Bản năng khác nhau của Bạch Kỳ có thể lại tăng lên nhiều, tính cách độc đoán của anh ta, người ta dám làm nhục anh ta, anh ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Một thời gian người người cảm thấy bất an.
“Rầm!”
Bạch Kỳ giơ tay thay đổi những quyền năng khác nhau, ánh sáng trắng trong nháy mắt hóa thành lưỡi dao sắc nhạy bén bay ra gọt lồng thú thành từng mảnh.
“Người thú đã mất kiểm soát, sử dụng biện pháp lớp bảo vệ đặc biệt lập tức bắn chết người thú.”
Trong sân vang lên tiếng báo động cấp 1.
Xung quanh lập tức trỗi dậy cường lực lưới điện, dòng điện họng súng đen ngòm lóe lên dòng điện đồng loạt nhắm Bạch Kỳ.
Các quý tộc có đang có mặt đều rất tiếc hoảng sợ chạy trốn tiếng còi báo động chói tai.
Giang Cẩn Niên quỳ xuống hai tay che đầu thống khổ cúi rất thấp dường như rơi cũng rơi vào ảo ảnh đáng sợ.
Chờ anh ta bình tĩnh lại hoảng hốt ngẩng đầu nhìn phía cửa chính cách đám người hỗn loạn đúng lúc nhìn thấy Bạch Kỳ ôm lấy tôi bước chân dài ung dung rời khỏi.
Mọi người vẫn chìm trong ảo giác hoảng sợ gào thét giống như bức tường không vượt qua được ngăn cách tôi và Giang Cẩn Niên ra một khoảng cách xa không thể với tới.
Ánh sáng trắng trong mắt Bạch kỳ chậm rãi ảm đạm hiện ra vẻ lạnh lùng.
Anh ta trắng trợn khiêu khích một tay ôm lấy tôi, tay trái hướng Giang Cẩn Niên giơ lên một ngón giữa thật to.
Giang Cẩn Niên hoàn toàn bị chọc tức như phát điên đẩy đám người ra đuổi theo ra ngoài giận dữ hô: “Lục Du Du, em không thể rời xa anh.”
Nhưng đã không còn kịp nữa.
Bạch Kỳ sử dụng khả năng tạo ảo giác nhân lúc trường đấu thú hỗ loạn đưa tôi ra khỏi chợ đen.
Dáng người anh ta rất cao, vai rộng eo hẹp, người áo đen quần trắng cực đơn giản lại đem thân hình tôn lên càng thêm ưu tú.
Cho người ta một loại cảm giác an toàn đặc biệt.
Tôi chẳng có sức lực nào, nằm liệt trong tay anh ta vô cùng nghi ngờ hỏi: “Bạch Kỳ, tại sao anh tự nguyện bị tôi đánh dấu, anh sẽ không sợ bị tôi lợi dụng sao?”
Muốn thành công ký khế ước với người thú, người thú nhất định phải can tâm tình nguyện.
Bạch Kỳ giả bộ tủi thân, hơi thở nhẹ nhàng mà nguy hiểm trên người anh ta: “Tôi ngoan như vậy, sao chủ nhân sẽ nhẫn tâm lợi dụng tôi chứ.”
Lực cánh tay của anh ta rất lớn ôm tôi rất nhẹ nhàng ngược lại có vẻ tôi rất nhỏ nhắn xinh xắn.
Bước đi vừa nhanh vừa vững khó mà tin anh ta đã bị thương rất nặng.
Máu trên người sớm đã nhuộm đỏ áo trắng, một phần tóc bạc cũng bị máu nhuộm đỏ nửa phần.
Nhưng anh ta thật giống như không cảm thấy đau đớn giống như người không có chuyện gì, khóe miệng còn chứa ý cười khiếp sợ.
Chỉ chốc lát sau anh ta đã ném Giang Cẩn Niên đi rất xa.
Giang Cẩn Niên lại không buông tha người dẫn theo anh ta vẫn theo đuổi không ngừng.
Tôi quá hiểu Giang Cẩn Niên.
Tính chiếm hữu của anh ta rất mạnh luôn bá đạo.
Cho dù.
Giang Cẩn Niên có thể chấp nhận nhận định tôi là người phụ nữ của anh ta vậy người tôi yêu nhất cũng nhất định phải là.
Cho dù anh ta buông tay từ bỏ tôi trước cũng là anh ta muốn kết hôn với người phụ nữ khác cũng sẽ không cho phép tôi phản bội.
Giang Cẩn Niên có thể chấp nhận quấn mãi không buông, cũng có thể chấp nhận tôi hận anh ta đến xương tủy.
Nhưng sao cũng không có cách chấp nhận tôi quên anh ta rồi.
Quên anh ta rồi, không quan tâm yêu hận, là màn trả thù tàn nhẫn nhất đối với loại người như anh ta.
Lúc này, Giang Cẩn Niên đã hoàn toàn mất đi lý trí.
Vì đuổi kịp tôi không tiếc dùng toàn bộ các mối quan hệ và thế lực của Đế Đô.
Thậm chí anh ta ra tối hậu thư, ra lệnh người bên cạnh dù cho dùng cách nào đều nhất định phải đưa tôi về.
Ánh sáng chói lọi chiếu cả đêm tối.
Khủng hoảng mãnh liệt lan tràn khắp Đế Đô, Bạch Kỳ bị đồn thành quái vật ăn tươi nuốt sống.
Động tĩnh càng ồn ào càng lớn.
Rất nhanh chóng Bạch Kỳ lại bị bao vây.
Nhưng anh ta vẫn cuồng vọng như trước thậm chí cố ý dừng chân lại hình như đang suy nghĩ chuyện vui gì đó.
Thật là một tên ngốc.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau ai cũng không dám cử động làm bừa.
Đột nhiên, Bạch Kỳ cười nhạt một tiếng trong ánh mắt một giây cắt thành con ngươi của người rắn trong mắt lóe lên ánh sáng vàng.
Anh ta điềm tĩnh bước dài mỗi bước đi sẽ xuất hiện thêm một ảo ảnh.
Ảo ảnh càng ngày càng nhiều.
Tất cả mọi người đều hoa mắt căn bản phân biệt không rõ đâu là thật đâu là giả.
Khắp nơi đều là người muốn đòi mạng anh ta, anh ta lại cúi xuống giọng dịu dàng bên tai tôi nói: “Lục Du Du, cô muốn đi ổ rắn của tôi xem thử không?”
5
Tôi do dự một lát vừa nghĩ muốn nói chút điều gì, thì miệng liền bị Bạch Kỳ dùng tay che lại.
Tay của anh ta rất lạnh, sức rất nhẹ, khàn tiếng cố chấp nói: “Nhưng tôi muốn để cô đi xem thử.”
Cũng không biết có phải nguyên nhân khế ước không, nhìn bộ dạng đáng thương của anh ta tôi cũng không nói ra lời từ chối anh ta.
Chỉ có thể để cho anh ta dẫn tôi đi.
Nhưng không đi không biết vừa đi giật mình.
Chỗ này là ổ rắn gì rõ ràng chính là biệt thự lớn cực kỳ sang trọng còn lớn hơn nhà của Giang Cẩn Niên.
Biệt thự nằm ở vùng núi ven bờ, có một tấm thủy tinh để ngắm Mặt Trời hướng ra biển tầm nhìn rộng rãi.
Đều là thiết kế yêu thích nhất của tôi.
Năm ấy mười tuổi, tôi liều mình chạy ra khỏi cô nhi viện cuộn mình qua đêm ở dưới hầm cầu liền tưởng mình ở trong căn phòng lớn như vậy.
Cho đến khi được Giang Cẩn Niên chọn trúng trở thành người đi theo anh ta tôi không cần lang thang nữa.
Sau này tôi quen với những tháng ngày mũi dao liếm máu cũng không còn giấc mơ hão huyền ngày xưa nữa.
Bạch Kỳ còn mời tôi đi phòng ngủ xem thử.
Nhưng vừa đẩy mở cửa, thì tôi nhìn thấy vẽ chân dung khắp căn phòng, mỗi một nét bút đều biểu lộ vẻ say mê.
Trong tranh đều là cùng một cô gái cùng một mái tóc dài váy trắng duy chỉ có khuôn mặt là trắng không có vẽ ngũ quan.
Mỗi bức tranh đều đang nhắc nhở tôi trong lòng Bạch Kỳ thật ra yêu một người khác.
Cô gái kia trong sạch giống như một đóa hoa nhài thuần khiết hoàn toàn khác với loại người đầy tính toán như tôi.
Tôi cảm thấy rất buồn: “Cô ấy chính là nữ sinh viên đại học mà anh từng thích sao?”
Ánh mắt của Bạch Kỳ tránh né không tự nhiên, cười như không cười, quay người đi phòng tắm.
Có lẽ là do ảnh hưởng của việc tiếp nhận máu dị thú trong cơ thể, tôi không thể khống chế mà yêu người thú, cũng bắt đầu vô cùng quan tâm cô gái trong tranh.
Nhưng không sao, lý trí của tôi đã nhanh chóng vượt qua mọi thứ.
Giang Cẩn Niên không yêu tôi chằng sao, Bạch Kỳ không yêu tôi cũng chẳng sao cả.
Tôi không cần yêu, tình yêu là một loại bệnh chỉ khiến tôi trở nên yếu đuối dễ bị tổn thương.
Tôi chỉ muốn nắm bắt những gì tôi có thể, tôi chỉ muốn sống tốt hơn.
Bây giờ, khế ước với Bạch Kỳ là lựa chọn tốt nhất của tôi.
Giang Cẩn Niên dung túng Bạch Nghiên cũng quyết định kết hôn với Bạch Nghiên sẽ không thể nào thật sự vì tôi xé rách thể diện Bạch gia.
Mà Bạch Nghiên ái tình sinh hận chắc chắn sẽ không tha cho tôi.
Ném tôi vào chợ đen đấu trường thú để lăng nhục cũng chỉ là mới bắt đầu.
Tôi cũng nhờ đó mà hát hiện người rắn khoảnh khắc đó là Bạch Kỳ liền hạ quyết tâm hoàn toàn quên Giang Cẩn Niên.
Cho nên tôi cố ý chọc giận Bạch Nghiên nghĩ cách để người rắn sắp chết can tâm tình nguyện bị tôi thu phục.
Trong phòng tắm tiếng nước tí tách dừng lại.
Bạch Kỳ đi ra mặc áo choàng tắm màu trắng được bọc kín.
Màu da của anh ta trắng lạnh trên mặt vì khí nóng mà đỏ lên càng rõ ràng một đôi mắt đào hoa mờ đi vì hơi nước, mênh mông xa cách, mím môi luống cuống nói: “Tôi, tôi, xin lỗi làm cô bị thương rồi.”
Ha?!
Tôi phản ứng chậm nửa nhịp.
Bạch Kỳ cúi đầu ấn tôi ngồi lên giường kiên nhẫn kiểm tra vết thương trên lưng và chân tiếp tục tự trách: “Tôi không nhận ra cô bị tiêm thuốc kích thích mất đi lý trí.”
“Tôi đã tắm cho tỉnh táo rồi cũng rửa rất sạch cô đừng sợ tôi.”
Sau khế ước, quan hệ của tôi và Bạch Kỳ phát hiện ra những sự thay đổi vi diệu.
Người thú vốn máu lạnh nhưng đối với tôi dịu dàng hiếm thấy khiến tôi vừa mừng vừa lo sợ.
Tôi vội vàng lắc đầu: “Tôi không sao.”
So với vết thương trước đây, những vết thương nhỏ này không đáng để nhắc.
“Cơ thể của tôi có phải rất xấu không?”
Không khí có chút kỳ lạ, tôi nhất thời không biết lựa lời như thế nào.
Quá khứ, bởi vì duyên cớ của Giang Cẩn Niên tôi cũng sẽ thường xuyên nhìn thấy Bạch Kỳ.
Mỗi lần chạm mặt, ánh mắt anh ta nhìn tôi đều rất kỳ lạ luôn nhìn chăm chú tôi.
Tôi tưởng đó là cố ý.
Những lời đã nói với anh ta, chỉ đếm trên đầu ngón tay, cũng chưa bao giờ chỉ có hai người ở riêng một phòng.
Cho nên ấn tượng tôi đối với anh ta cũng chỉ dừng lại ở đánh giá bên ngoài, đối với anh ta quái đản, điên cuồng, tàn nhẫn và vui buồn thất thường.
Nhưng những thứ này đều không giống với cảm nhận của tôi.
Tôi nhìn thấy một mặt khác sự đề phòng của anh ta dễ vỡ, nhạy cảm và thận trọng.
6
Tối hôm qua sự cố khủng hoảng ở chợ đen do Bạch Kỳ gây ra đã bị đè xuống.