Trở Về Từ Địa Ngục - Chương 7
18.
Tôi tới trước mộ mẹ, đốt vài tờ giấy vàng mã, không nói nhiều lời.
Mẹ tôi không cần biết tôi đã làm gì, bà là người phụ nữ tốt bụng đến tận khi qua đời, và tôi không muốn bà biết những gì con gái bà đã làm.
Vì vậy, tôi chỉ nói với bà rằng tôi sống rất tốt, học trường cấp ba trọng điểm, thành tích xuất sắc, thầy cô đều nói tôi là nhân tố tốt để thi vào Thanh Hoa hoặc Bắc Đại.
Đó có lẽ là điều mẹ tôi mong muốn được nghe nhất.
Nói chuyện với mẹ xong, tôi đến bệnh viện.
Trong phòng bệnh, một người đàn ông yếu ớt bị trói chặt trên giường bệnh. Chỉ sau nửa tháng không gặp, ông ta già đi rất nhiều, bọng mắt gần như sụp xuống miệng, tóc đã bạc một nửa.
Ông ta chính là bố ruột của tôi, Lý Nịnh Huy.
Sau tai nạn xe do Phương Tuyết sắp đặt, ông ta không chỉ bị liệt từ phần ngực trở xuống mà còn bị tổn thương dây thanh quản, không thể nói chuyện được nữa.
Tôi nói với y tá rằng mình là bạn học của con trai ông ta đến thăm.
Y tá liền đi làm việc khác, chỉ còn tôi và Lý Nịnh Huy trong phòng bệnh.
Tôi dựng điện thoại trước mặt ông ta, cười: “Nằm trên giường cả ngày chắc buồn lắm nhỉ? Vậy thì xem chút gì thú vị đi.”
Tôi mở video.
Tiếng hét chói tai vang lên từ điện thoại.
Đồng tử của Lý Nịnh Huy đột nhiên co lại.
Trong video là Phương Tuyết.
Bà ta đã bị bán đến vùng phía Bắc của Myanmar, đầu tóc bù xù, mặt sưng phù, miệng bị bịt chặt, quầng thâm dưới mắt cho thấy bà ta đã bị đánh đập tàn nhẫn.
Một con dao cứ đưa qua đưa lại trên người bà ta, cuối cùng chọn một chỗ, đâm vào.
Tiếng hét của Phương Tuyết khiến người ta rợn tóc gáy.
Bố tôi nằm trên giường bệnh, mỡ trên mặt rung lên bần bật như đang bị co giật.
Còn tôi thì mặt không hề biến sắc.
“Tốt lắm, mẹ tôi lúc đó bị những mảnh thủy tinh găm vào người, Phương Tuyết cũng nên cảm nhận thử cảm giác ấy chứ nhỉ.
“Bố nói đúng không, bố?”
Tôi nhìn người đàn ông trên giường bệnh.
Ông ta mở to mắt nhìn tôi, há miệng, nhưng không phát ra được âm thanh nào.
“Sao bố lại nhìn con bằng ánh mắt đầy sợ hãi thế? Con là Kiều Kiều mà, bố à.” Tôi cười tít mắt thu điện thoại lại. “Phương Tuyết sẽ bị tra tấn một cách từ từ cho đến chết. Bà ta chính là người đã hại bố thành ra thế này, con đã giúp bố báo thù đấy.”
“À đúng rồi… Lý Phi Minh, đứa con trai nhỏ của bố, đã nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt suốt hơn một tháng, cuối cùng cũng không qua khỏi. Nghe nói khi tin tức về cái chết của nó được thông báo, phụ huynh của bạn bè nó còn tổ chức ăn mừng rình rang.”
Mắt bố tôi gần như lồi ra khỏi hốc, từ sâu trong cổ họng phát ra tiếng kêu thảm thiết của một con thú mất con.
“Bố thấy không, con cái cũng chẳng đáng tin cậy lắm đâu.” Tôi lấy một quả táo từ giỏ trái cây mang đến, chậm rãi dùng dao gọt vỏ, “Nó là đứa con trai siêu nam, Phương Tuyết đã biết từ lúc khám thai, nhưng không dám nói với bố.”
“Một phần vì bà ta cần sự hỗ trợ của bố nên không thể bỏ đứa con trai quý giá ấy, nhưng mặt khác…”
Tôi cầm quả táo, nghiêng đầu, cười tươi hơn: “Bố có nghĩ rằng, Lý Phi Minh có thể không phải con của bố không?”
Bố tôi đơ người.
“Nuôi con người khác bao nhiêu năm, còn nghĩ nó là bảo bối mạnh mẽ đầy nam tính của mình, đúng là kết cục của một người quá ham muốn có con trai như bố đấy.”
“Tất nhiên, kẻ giết chết con trai yêu quý của bố cũng không thoát được đâu, Phương Phi Viễn giờ đây đang bị truy tố tội cố ý giết người.”
“Bố biết không? Tôi đã lên kế hoạch tiếp cận nó từ rất lâu rồi, chỉ đợi nó đủ 18 tuổi để không bị xử nhẹ do chưa thành niên.”
Gọt xong quả táo, tôi cắn một miếng lớn, nuốt vị ngọt thanh rồi nhìn Lý Nịnh Huy.
Ông ta không còn động đậy được nữa, mồ hôi lạnh lăn dài trên trán, khắp người bốc lên một mùi hôi nồng nặc — ông ta đã tiểu tiện ra quần.
“Đúng vậy, bố à.”
“Tất cả những ai làm hại mẹ con, đều phải trả giá.”
“Không ai thoát được đâu, bố nghe rõ chưa? Không ai thoát cả.”
Tôi mỉm cười, vỗ nhẹ lên mép giường nơi ông ta nằm: “Tất nhiên… con sẽ đối xử với bố tốt hơn một chút, vì dù sao mẹ cũng từng yêu bố rất nhiều mà.”
“Con sẽ giữ mạng cho bố, không để bố chết dễ dàng đâu. Bố sẽ nằm đây, từng ngày mà dằn vặt, mà hối hận với mẹ.”
Tôi ghé sát vào tai Lý Nịnh Huy, nói những lời cuối cùng với giọng thì thầm đầy nhẹ nhàng. Sau đó, tôi đứng thẳng dậy, bước lùi ra sau, nở nụ cười ngọt ngào và nói to rõ ràng: “Tạm biệt, chú nhé. Lần sau con sẽ lại đến thăm chú!”
Nói xong, tôi quay người rời khỏi phòng, để lại sau lưng tiếng kêu gào tuyệt vọng của Lý Nịnh Huy.
19.
Trong phòng sinh hoạt lớn nhất của Học viện Tinh Lan, lũ trẻ đang ngồi xem TV.
Không biết từ đâu, một đứa trẻ hét lên: “Chị Chiêu Chiêu về rồi!”
Cả bọn lập tức ùa tới: “Chị Chiêu Chiêu kể chuyện cho tụi em đi!”
Tô Chiêu Chiêu mỉm cười, nhẹ nhàng ngồi xuống và cầm lấy cuốn truyện cổ tích.
“Hôm nay chị sẽ kể cho các em nghe câu chuyện ‘Mẹ cáo hái nho’.”
“Có một tổ cáo trên núi, cáo con đang nằm khóc vì đói. Mẹ cáo vội nói, ‘Con đừng khóc, mẹ sẽ đi hái cho con chùm nho thật ngon.’
“Cáo con ở nhà chờ mãi, nhưng mẹ vẫn chưa về. Đột nhiên, cáo con nghe thấy tiếng mẹ hét lên, ‘Chạy đi, chạy nhanh đi!'”
“Cáo con biết thợ săn đã tới, thế là nó chạy hết sức, chạy thật nhanh…”
Tô Chiêu Chiêu chưa kể hết câu chuyện thì mệt quá, tựa vào ghế sofa ngủ thiếp đi, nước mắt rơi xuống khóe mắt, thấm ướt trang giấy của cuốn truyện cổ tích.
Đứa trẻ lớn nhất lặng lẽ kéo chăn đắp cho chị.
Nó biết đây là câu chuyện mà chị Chiêu Chiêu thích nhất. Mỗi khi kể cho những đứa trẻ mới đến nghe, chị đều khóc.
Kết thúc câu chuyện là mẹ cáo không bao giờ trở về nữa.
Một ngày nọ, cáo con quay lại nơi gần tổ, và nó nhìn thấy cả một dây nho lớn.
Hóa ra, trước khi mẹ cáo bị thợ săn bắt đi, chùm nho trong tay mẹ đã rơi ở đó, bây giờ đã bén rễ và mọc thành cả một cây nho.
Cuối cùng, cáo con sau nhiều năm đã được ăn chùm nho đó.
Chùm nho ngọt ngào lắm.
Cáo con hướng về thung lũng hét lên: “Mẹ ơi — cảm ơn mẹ —”
Dù biết rằng mẹ không thể nghe thấy.
20.
Tô Chiêu Chiêu mơ một giấc mơ.
Cô mơ về đêm mưa 12 năm trước.
Thực ra, suốt 12 năm qua, cô luôn lặp đi lặp lại giấc mơ này, trong đó mẹ cô ra đi, còn cô thì không thể làm được gì.
Nhưng lần này, mọi thứ đã thay đổi.
Cuối cùng họ cũng thoát khỏi đêm mưa ấy.
Chiếc xe lướt đi êm ái, không có tai nạn, không có giết chóc, gió núi thổi qua, hương hoa tỏa ra thơm ngát.
Tô Chiêu Chiêu tỉnh dậy, nhận ra mình đang được đắp chăn, bên cạnh là cuốn truyện cổ tích còn đang mở dở.
Mấy đứa trẻ mới đến vây quanh cô: “Chị ơi, sau đó chuyện gì xảy ra nữa ạ?”
Trước đây, Tô Chiêu Chiêu đã từng viết tiếp câu chuyện này, rằng cáo con đã báo thù cho mẹ.
Nhưng giờ, cô mỉm cười, mắt lấp lánh những giọt nước mắt.
“Kết thúc là…” cô nói khẽ, “Mẹ cáo đã mang về chùm nho, hai mẹ con ăn no đến căng bụng.”
21. Không phải là kết thúc.
Khi Tô Chiêu Chiêu bước ra khỏi Học viện Tinh Lan, cơn bão đã ngừng.
Cô nhìn thấy ở phía xa có hai bóng người, một cô gái mặc váy dài vải lanh và một người đàn ông mặc vest chỉnh tề.
Tô Chiêu Chiêu nhận ra ngay.
Cô gái là Thẩm Miên, còn người đàn ông kia chắc là anh trai cô ấy, Thẩm Miên đã từng nhắc đến.
Thẩm Miên bước tới gần Tô Chiêu Chiêu.
“Cô không thể đến Học viện Tinh Lan nữa. Mẹ nuôi của cô, Thẩm Bắc Ninh, đã nhận nuôi quá nhiều trẻ em. Nếu một ngày nào đó cảnh sát điều tra tới cô, cô sẽ làm liên lụy tới họ.”
Tô Chiêu Chiêu im lặng. Cô biết, Thẩm Miên nói đúng.
Sau 12 năm, cô đã trả được thù, nhưng giờ cô lại không còn nơi nào để về.
“Vậy nên… gia nhập cùng bọn tôi đi.” Thẩm Miên đưa tay ra về phía Tô Chiêu Chiêu, “Với sự thông minh, lạnh lùng, tàn nhẫn và quyết đoán của cô, chẳng mấy chốc cô sẽ trở thành một trong những thành viên xuất sắc nhất.”
“Các người… rốt cuộc là ai?”
“Chúng tôi là những người dọn sạch, âm thầm loại bỏ mọi thứ mục nát trong bóng tối.” Thẩm Miên mỉm cười, “Còn những điều khác, cô nên tự khám phá dần dần.”
Tô Chiêu Chiêu nhìn bàn tay của Thẩm Miên, cuối cùng, cô đưa tay ra nắm lấy.
“Được, tôi sẽ tham gia.”
Mặt trời lúc này đã lặn.
Họ cùng nhau bước vào bóng đêm sâu thẳm.
Nhưng không sao cả.
Vì đến ngày mai.
Mặt trời sẽ lại mọc.
[HẾT]