Trở Thành Vợ CEO Nhờ Bói Toán - Chương 2
8
Bát tự cứng tôi quá hiểu rõ, bởi vì tôi chính là người có bát tự đặc biệt cứng.
Tiết Trung Nguyên dám ra ngoài chơi, đi ngang qua mộ phần dám nhảy nhót, tùy tiện ở trong nhà ma ám thì ma quỷ thấy tôi đều phải lắc đầu.
Vốn tài nghệ đoán mệnh của nhà tôi là truyền nam không truyền nữ, nhưng ông nội thấy bát tự của tôi đủ cứng, vả lại thông minh, xương cốt nhanh nhẹn, nên cũng dạy tôi chút kỹ năng.
Sau khi giải thích cho anh thì anh ta trả lời: “À, hiểu rồi, cảm ơn chủ phòng.”
Ngày hôm sau anh ta đến phòng phát sóng trực tiếp của tôi, không nói hai lời đã bắn ba mươi cái tên lửa.
Bắn xong anh ta liền đi, một câu cũng không lưu lại, đại ca chính là đại ca, đủ quyết liệt.
Tôi hài lòng phát sóng, uống trà sữa, nằm trên giường vui vẻ lướt điện thoại di động.
Không nghĩ tới lại nhìn thấy một cái tin khiến tôi khiếp sợ.
9
Lưu Lạc Thiên Nhai công bố hai giờ trước: [Công ty mới ra thị trường, chuyện cũng thật nhiều, nhưng mệt mà vui. Đáng yêu.jpg]
Tôi Nhai Một Viên Kẹo: [Lãng ca thật sự là sự nghiệp thành công, lợi hại, lợi hại.]
Tôi Là Một Tên Cuồng Ma đã like.
Tôi cũng không mở bài ra xem liền trực tiếp nhấn like.
Nhấn xong mới nhớ tới xem hình anh ta đăng.
Không nhìn không biết, vừa nhìn đã giật nảy mình.
Cmn!
Mã chứng khoán: 60096X
Đây không phải của công ty tôi sao?
Đại thúc, giàu có, cùng một công ty với tôi, còn cái gì mà công ty đưa ra thị trường.
Trời ạ, chẳng lẽ là hắn.
Chủ tịch Thẩm của công ty chúng tôi.
Trách không thời gian trước vừa đi vào phòng làm việc của ông ta đã mơ hồ ngửi ra một mùi kỳ quái… hẳn là lần bị rơi xuống cống đi.
Không nghĩ tới Thẩm tiên sinh trước mặt ít cười, ít nói mà sau lưng lại… rất hay nói.
Thẩm tiên sinh… sắp năm mươi tuổi vậy mà còn… chưa kết hôn.
Hình như tôi đã phát hiện ra bí mật gì đó.
Tôi run rẩy, nhanh chóng hủy bỏ like.
Sau khi hủy lại nghĩ tới nghĩ lui liền cảm thấy không ổn.
Đây là tài khoản Wechat của tôi, ông ta sẽ không biết tôi là ai.
Sau đó tôi lại nhấn like.
Đi tới đi lui vài lần.
“Di di!”
Ai đó đã gửi tin nhắn cho tôi.
Số này của tôi chỉ có ba người.
Một người là bạn thân của tôi, một người là cha tôi, còn là Lưu Lạc Thiên Nhai.
10
“Xin lỗi, muộn như vậy quấy rầy ngươi, có thể cho tôi hỏi một vấn đề có thể không? *mặt cute*”
Thẩm tiên sinh còn có thể dùng emo cute.
Tay tôi trả lời tin nhắn đều run rẩy: “Mời ngài nói.”
Không đúng, nhanh chóng thu hồi.
“Anh nói đi.”
“Tôi làm theo cách cô nói hôm qua, rắc gạo nếp ở bốn góc nhà, nhưng tôi vẫn có chút sợ hãi.”
“Xin lỗi, tôi biết là đàn ông không nên sợ ma quỷ, nhưng tôi quả thật sợ, nhà lớn chỉ có một mình tôi ở, cho nên…”
“Xin hỏi có cách nào giúp tôi tăng thêm can đảm không? Ý tôi là, có thể dạy tôi đọc thần chú gì đó không?”
Tôi đã nghĩ về điều đó một lúc.
“Cách tốt nhất để vượt qua nỗi sợ hãi là suy nghĩ và suy nghĩ liên tục, vì vậy hãy cho mình một vài câu hỏi và suy nghĩ thật kỹ khi anh cảm thấy sợ hãi.
1. Ý nghĩa của chủ nghĩa Mác là gì?
2. Vai trò của triết học Mác đối với sự phát triển xã hội là gì?
3. Ý nghĩa của giá trị cốt lõi xã hội chủ nghĩa.
4. Quy luật phát triển của lịch sử nhân loại.
5. Hình thái lịch sử của chủ nghĩa duy vật là gì?
…
Trên đây tôi gửi mấy vấn đề để anh có thể tham khảo một chút. Anh chọn cho mình một câu hứng thú và không ngừng suy nghĩ thì sẽ không còn tâm trí để sợ hãi nữa.”
Gửi xong tôi nhìn chằm chằm điện thoại hồi lâu, ông ta không trả lời tin nhắn.
Sáng sớm ngày hôm sau, mở di động ra thì thấy ông ta trả lời, thời gian là ba giờ sáng.
[Chủ phòng, phương pháp của cô thật hữu hiệu. Tôi không còn sợ, nhưng suy nghĩ cả đêm về chủ nghĩa duy tâm và duy vật, sau đó tôi mất ngủ. *vừa cười vừa khóc* Nhưng vẫn cảm ơn cô. *trái tim phát sáng*]
Tốt!
Thẩm tiên sinh luôn lạnh lùng, nghiêm túc, làm việc cũng mạnh mẽ và kiên quyết.
Sau lưng còn có thể bán thảm.
Chịu không nổi, không biết sau này đối mặt với ông ấy như thế nào.
Nhưng cũng may, là bình thường chủ tịch đều bề bộn nhiều việc, tôi là một tiểu lâu la của một công ty, một năm không gặp được chủ tịch mấy lần.
Nghĩ đến đây, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng sự thật chính là, sợ cái gì tới cái đó.
Tại sao tôi không ra khỏi nhà sớm hơn để không gặp ông ấy trong thang máy?
Này, ông là tổng giám đốc công ty, tối hôm qua mà còn mất ngủ, hôm nay vì sao không ngủ thêm đi?
Quên đi quên đi, ông ấy không biết tôi, hơn nữa tôi còn đeo khẩu trang.
Bình tĩnh bình tĩnh.
Tôi cong mắt cười với ông ta.
“Thẩm tổng chào buổi sáng.”
Thẩm tiên sinh giương mắt nhìn tôi một cái, trong mắt lộ ra ánh sáng làm cho người ta không dễ tới gần.
Ông ấy chỉ hơi gật đầu, xem như chào hỏi lại.
Tôi cùng ông ta một trước một sau đi vào thang máy.
Tôi đứng ở phía sau ông ấy, dáng người cao ngất, mặt không chút thay đổi, toàn thân tản ra một cỗ khí tức khiến người lạ không dám đến gần.
Chậc chậc, tối hôm qua tủi thân bán thảm với tôi mà sáng nay đã như vậy.
Không nghĩ tới, Thẩm Quốc Phú – Thẩm tiên sinh tôn kính, vậy mà cũng có hai bộ mặt.
Công ty chúng tôi ở trên cùng.
Lúc thang máy lên đến tầng ba, đèn bỗng nhiên lóe lên.
Tôi bị bệnh nghề nghiệp, bấm ngón tay tính toán.
Không ổn.
Điểm hạ cánh trống rỗng, phương vị trung tâm, mười phần xui xẻo.
Thang máy sẽ lên đến tầng 10 và đi xuống rất nhanh.
11
Không phải tôi bảo ông ta rắc gạo nếp sao?
Rốt cuộc ông ta có làm theo không?
Sao nữ quỷ còn đuổi tới công ty?
Đang là ban ngày ban mặt, xem ra nữ quỷ này có chút bản lĩnh.
Tôi chưa chắc đã là đối thủ của nó.
Nhưng tôi không thể giải thích ở chỗ này.
Tục ngữ nói, quỷ tốt không cản đường.
Kẻ cản đường chắc chắn không phải quỷ tốt.
“Thiên viên địa phương, luật lệnh cửu phương, tôi hôm nay hạ bút, vạn quỷ phục tàng.” Tôi lẩm bẩm niệm chú trong miệng.
“Hưu hưu hưu!” Tôi khoa tay múa chân.
Thẩm tiên sinh nghe thấy tôi ở sau lưng càu nhàu lại giương nanh múa vuốt, quay đầu lại kinh ngạc nhìn tôi.
Nhìn cái gì? Ông sắp chết rồi.
Tôi đây là đang cứu ông đó.
Tối nay không quét năm mươi tên lửa thì không thể nào nói nổi.
Tôi siết chặt khẩu trang trên mặt.
Tạm thời không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của ông ta, bảo vệ tính mạng quan trọng hơn.
Tôi tiếp tục động tác trong tay.
Thang máy đến tầng 9.
“Thiên địa huyền hoàng! Vạn vật đền tội! Lui! Lui! Lui!”
Tôi hét lớn một tiếng, trên lưng đã sớm ướt đẫm mồ hôi.
Đèn trong thang máy cuối cùng cũng không tắt.
Làm tôi sợ muốn chết.
Tôi lau mồ hôi trên mặt.
Đinh!
Tầng 20 đã đến.
Cửa thang máy mở ra, nhưng Thẩm tiên sinh còn đứng ở bên cạnh không đi ra ngoài.
Nhìn tôi làm gì? Tôi muốn đi ra ngoài.
Tôi nghiêng đầu, làm động tác “mời ngài”.
Lúc này ông ta mới chỉnh lại vạt áo, không chút hoang mang đi ra ngoài.
Nửa tiếng sau…
Tôi liền nhận được thông báo của nhóm.
“Nhằm quan tâm đến trạng thái tinh thần của tất cả nhân viên, công ty sẽ triển khai dịch vụ tư vấn tâm lý nhân viên vào hai giờ chiều thứ Sáu hàng tuần bắt đầu từ tháng này. Nhân viên có nhu cầu có thể đăng ký dịch vụ ẩn danh.”
Nó nhắm vào tôi à? Hẳn là không phải.
Tin nhắn là nói về “tất cả” nhân viên.
12
Buổi tối còn chưa phát sóng trực tiếp liền nhận được Wechat của Lưu Lạc Thiên Nhai.
“Bíp bíp bíp!” Liên tiếp vài cái.
Tôi sẽ không bại lộ chứ.
Tôi chính là người biết không ít bí mật của ông ta.
Tôi thấp thỏm mở Wechat.
[Chủ phòng, cứu mạng, nữ quỷ quấn lấy tôi hình như đã bắt đầu công kích những người xung quanh tôi.]
[Chuyện gì xảy ra?] Tôi trả lời.
[Hôm nay công ty chúng tôi có một vị nữ đồng nghiệp giống như bị nhập thể, tôi tận mắt nhìn thấy. Nữ đồng nghiệp này bình thường rất hướng nội, cũng không thích nói chuyện, hôm nay đột nhiên ở trong thang máy nhảy múa vẫy tay! Vừa lắc vừa la hét những lời kỳ quái.]
Lắc tay?
Nhảy múa?
Tôi ngồi xuống ghế và lặp lại động tác của mình.
Hình như thật đúng là có chút giống như ông ta nói.
13
Quên đi, lắc tay, nhảy múa ít nhất không bị lộ.
Tôi suy nghĩ một chút trả lời ông ta.
[Tôi bảo anh rắc gạo nếp đã rắc xong chưa? Rắc xong nữ quỷ sẽ không có cách nào bước ra khỏi nhà anh nửa bước.]
[Thật có lỗi, nhà tôi… Phòng khách tương đối nhiều, chắc đã bỏ sót chỗ nào đó, ngày mai tôi sẽ bảo dì dọn dẹp rải thêm lần nữa.]
Đáng giận!
[Cho nên…]
Bên kia hiển thị “Đang nhập”.
Sau đó lại dừng lại, một lát sau lại hiển thị “Đang nhập”.
Một lúc lâu ông ta mới nói ra vài lời.
[Chủ phòng, thật sự chỉ có tìm vợ có bát tự cứng mới có thể phá giải sao?]
[Đúng là như vậy, không sai.]
[Được, tôi biết rồi.]