Trở Thành Bà Mẫu Của Đích Tỷ - Chương 1
1
Ta là thứ nữ nhà ngự sử.
Ta và tỷ tỷ cùng cha khác mẹ là đôi tỷ muội dị mẫu hòa thuận nhất kinh thành.
Không gì khác, chỉ vì tỷ tỷ của ta là một quả hồng mềm.
Ta mất mẹ từ nhỏ, thời thơ ấu được gửi nuôi ở đạo quán, đã quen với thói đời nóng lạnh nên không chút ngạc nhiên khi lớn lên trở thành một độc phụ lục thân không nhận.
Trước yến hội, để khiến tỷ tỷ mất mặt, ta đã giẫm mạnh vào tà váy của nàng.
Xoẹt——
Là tiếng gấm vóc bị xé rách.
Nàng quay đầu nhìn thấy tà váy bị rách, lại nhìn ta, phản ứng chậm nửa nhịp:
“Xin lỗi. Ta không cố ý để tà váy vướng vào chân muội.”
Ta: “?”
Vị đích tỷ này trông có vẻ ngốc nghếch.
Ta không thích bắt nạt những kẻ vừa ngốc vừa tốt bụng, thậm chí, khi nàng bị người ta hãm hại, ta còn ra mặt vì khinh thường kẻ bắt nạt kẻ yếu trí.
Kẻ nữ tử độc ác hãm hại nàng không thành, liền chất vấn ta: “Giang Thư Tuyết, ngươi có ý gì?”
Ta vẻ mặt mệt mỏi, nghịch ngợm tách trà trong tay:
“Ta và tỷ tỷ có thể nói là tình như tỷ muội. Ngươi động đến nàng. Đã hỏi ý ta chưa?”
Tách trà nóng bỏng tuột khỏi tay, hắt hết lên người đối phương.
2
Tỷ tỷ cùng cha khác mẹ của ta có thể bình an sống đến tuổi xuất giá, không thể thiếu sự bảo vệ của ta.
Nhưng mà.
Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi từ khi nàng xuất giá đến khi hồi môn, không có ta trông chừng, nàng lại bị người ta coi như quả hồng mềm mà bóp nát——
Phu quân của nàng là vị tiểu tướng quân trẻ tuổi được săn đón, Bùi Hoài.
Vốn là một mối lương duyên tốt nhưng hắn là người kiêu ngạo bất kham, nghe nói trong lòng có người trong mộng không thể quên, liền hoàn toàn không để ý đến thể diện của tỷ tỷ, để nàng phòng không gối chiếc, trở thành trò cười của cả kinh thành.
“Nữ nhi mệnh khổ của ta ơi.”
Đích mẫu vốn là người không có chủ kiến, chỉ biết ôm con gái khóc không ngừng.
Ngay cả phụ thân ngày thường có thể đuổi theo hoàng đế để can gián, cũng chỉ liên tục thở dài: “Nhẫn nhịn đi, cũng không còn cách nào khác, ai bảo con đã gả vào nhà khác rồi.”
“Huống hồ Bùi gia nắm giữ binh quyền Tây Bắc, nhà chúng ta làm sao có thể làm gì được hắn.”
Thật đúng là cha mẹ ruột, ngay cả cái tính nhu nhược này cũng không khác gì nhau.
Ta nghe chán rồi, nhấc mí mắt đang rũ xuống, rất hung dữ nói: “Cái này cũng có thể nhẫn nhịn được sao?”
Khi ta lên tiếng, tỷ tỷ và đích mẫu không dám làm ầm ĩ, nuốt nước mắt vào trong.
Phụ thân nhất thời cũng bị đứa con gái không được nuôi dưỡng dưới gối là ta làm cho sợ hãi.
Trong lúc im lặng, mấy đôi mắt đồng loạt nhìn ta.
“Ta sẽ đi theo tỷ tỷ làm của hồi môn.” Ta nói.
Đích mẫu và phụ thân đều không thể tin được: “Con muốn làm thiếp cho Bùi Hoài?”
“Không.” Dưới ánh mắt khó hiểu của họ, ta từng chữ một nói: “Ta muốn làm mẹ của Bùi Hoài.”
Ta sẽ không làm tân nương của Bùi Hoài nhưng ta có thể làm tân mẫu thân của hắn——
Cha của Bùi Hoài là Bùi Sách.
Là đại tướng quân nắm giữ binh quyền, đã góa vợ nhiều năm, chưa từng cưới vợ.
Gả cho Bùi Sách, ta sẽ nắm được quyền quản giáo Bùi Hoài một cách chính đáng, có thể cho hắn biết hắn đã đắc tội với đích tỷ của ai.
Là của ta, một người nữ tử độc ác.
…
Ta là một nữ tử độc ác hiểu rõ bản chất con người.
Chỉ dùng ba câu, ta đã khiến Bùi Sách đồng ý dùng tam môi lục lễ, kiệu lớn tám người khiêng rước ta về nhà——
“Bùi Sách.
“Ngươi đã góa vợ nhiều năm, bên ngoài đều đồn rằng ngươi bị thương trên chiến trường, không thể làm chuyện ấy.
“Ta biết diễn, ngươi cưới ta, ta có thể khiến cả kinh thành đều biết, ngươi rất giỏi.”
Địa vị cao trọng nhưng không dám cưới vợ, dưới gối chỉ sinh được một đứa con trai, còn có thể vì lý do gì khác.
Phân tích tình hình gia đình, ta là chuyên gia.
Bùi Sách: “?”
Vị đại tướng quân tung hoành sa trường, cử chỉ hành động đều toát lên sự tàn nhẫn của gió sa mạc và nắng cháy ngẩng đầu nhìn ta: “…… Thật sao?”
Khoảnh khắc đó như thể bị kéo dài vô tận.
Bỗng chốc, bầu không khí căng thẳng đến cực độ lập tức tan biến, Bùi Sách cười khẩy:
“Được thôi.
“Sau này, làm phiền Giang nhị cô nương che giấu cho ta.”
4
Bùi Sách đã làm góa phu nhiều năm, lần đầu tiên cưới vợ, những người muốn nhân lúc náo động phòng mà nhìn xem người đẹp nào có thể hạ gục được Bùi Sách nhiều không đếm xuể.
Bao gồm cả Bùi Hoài.
Hắn chính là mục đích ban đầu ta đến Bùi gia.
Vì vậy, khi Bùi Hoài bị chặn ở ngoài phòng động phòng, ta nằm ở gốc tường nghe lén.
“Nghe nói phụ thân cưới được một mỹ nhân, nhi tử đặc biệt đến chúc phụ thân và mẫu thân trăm năm hạnh phúc.”
Đều nói rằng giơ tay không đánh người mặt cười.
Nhưng khi Bùi Sách nghe thấy lời chúc phúc, sắc mặt lại tái xanh, giọng điệu cứng nhắc.
Giống như đang cắn chặt má trong, mới có thể kìm nén được sự bốc đồng muốn ra tay:
“Đừng chúc nữa. Ta và mẫu thân của ngươi có thể trăm năm hạnh phúc hay không, hoàn toàn phụ thuộc vào ngươi đối xử với nương tử của ngươi như thế nào.”
Bùi Hoài: “?”
Bùi Hoài không hiểu tại sao phụ thân mình lại tức giận nhưng ta thì hiểu——
Bởi vì ta thường thảo luận về phương pháp giáo dục với Bùi Sách.
Hơn nữa không phân thời gian.
Không phân địa điểm.
Ví dụ như bây giờ, Bùi Sách sải bước đi về phía ta.
Nến đỏ le lói, hắn mặc hỷ phục màu đỏ sẫm, đai lưng màu trắng như tuyết lại càng làm nổi bật dáng người vai rộng eo thon của hắn.
Mày kiếm mắt sáng, sống mũi cao thẳng.
Là vẻ đẹp kinh người khó có thể che giấu như bảo kiếm tuốt khỏi vỏ.
Nhưng ta lại rất sát phong cảnh mà sờ một nắm táo đỏ, long nhãn trong trướng trăm con ngàn cháu mà nhai: “”Chóp chép”Như thế này là không được, phu quân.”
Bùi Sách cúi đầu, cũng sờ một nắm, im lặng bóc long nhãn cho ta.
Bóc xong, đưa cho ta.
Ta vừa ăn vừa nói tiếp: ““Chóp chép” Chỉ nói vài câu, ngươi không giải thích rõ được tầm quan trọng của việc phu thê bọn họ hòa thuận đối với gia đình chúng ta, ngữ khí lại kém (Chóp chép), càng có khả năng khơi dậy tính phản nghịch của hắn.”
Ta nói về kinh nghiệm nuôi dạy con cái không ngừng, Bùi Sách hừ lạnh một tiếng, quay mặt đi, lẩm bẩm:
“Luôn nhắc đến hắn. Làm như thể ngươi vì con trai ta mới gả cho ta vậy.”
Ta: “?”
Không phải sao?
Tỷ tỷ ta không gả cho con trai ngươi, ta có thể gả cho ngươi sao?
Bỗng chốc, ta nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt chuyển xuống, lướt qua một chỗ nào đó trên người Bùi Sách.
Ta dựa vào chút lòng thương hại còn sót lại, đổi lời: “Có một phần.”
Một phần khác, là vì hắn không thể làm chuyện ấy, thực sự phù hợp với một người nữ nhân độc ác như ta, không thích sinh con, cũng thấy phiền phức khi phá thai cho người khác.
“Cho nên thật sự có một phần là vì con trai ta.”
Mặc dù Bùi Sách không biết lý do còn lại là vì hắn không thể làm chuyện ấy nhưng hắn vẫn không hài lòng với câu trả lời này.
Hắn lạnh mặt.
Bế thốc đầu gối và eo ta, trong chớp mắt đã đặt ta vững vàng lên giường, rồi cởi bỏ hỷ phục màu đỏ sẫm.
Hắn hỏi:
“Thích ta nhiều hơn một chút thì sẽ chết sao?
“Phu nhân?”
Ngoài trời mưa to như trút nước, ánh nến đỏ cháy đến tận sáng.
Ta như thể đang ở trên một chiếc thuyền mỏng manh trôi nổi theo sóng gió dữ dội, trong đầu mơ hồ nảy ra một ý nghĩ: “Ai nói hắn không thể làm chuyện ấy, hắn có thể làm đến mức ta muốn giết hắn để làm góa phụ.”
…
Hôm sau tỉnh lại, bàn tay to thô ráp của hắn đặt lên eo ta, rất không đứng đắn.
Ta giữ chặt tay hắn, ngoài cười nhưng trong không cười nói:
“Phu quân, chàng phải đi trực.”
Hắn như một con chó gặm cổ ta: “Không sao, đã sai người báo cáo bệnh xin nghỉ rồi.”