Tro Tàn - Chương 7: Ngoại Truyện
Ngày Quan Thiến ra đi, Hàng Châu lại có tuyết rơi.
Khi chúng tôi nhận được cuộc gọi đến bệnh viện, không hẹn mà cùng mặc đồ đen.
Lúc đó Quan Thiến vẫn mở mắt, nhìn thấy chúng tôi, khẽ mỉm cười một cách không rõ ràng.
Cô ấy không còn nói được nữa, chỉ còn đôi mắt, cố chấp không chịu khép lại.
Bà ngoại khóc không thành tiếng: “Con hãy yên tâm mà đi, bà sẽ sống tốt, con không cần lo cho bà.”
Thế là một giọt nước mắt, từ khóe mắt cô chầm chậm lăn xuống.
Trong tay cô nắm chặt một chiếc khăn quàng cổ mới, màu đỏ, từng mũi kim len đan tỉ mỉ.
Và đầu kia của chiếc khăn được bà ngoại cô nắm chặt trong lòng bàn tay.
Chiếc khăn ấy như một ẩn dụ: sợi dây kết nối của hai bà cháu nương tựa vào nhau, đến giây phút cuối cùng của cuộc đời Quan Thiến, cũng chưa bao giờ bị cắt đứt.
Nếu bạn hỏi tôi, Quan Thiến là người như thế nào, tôi chắc chắn sẽ nói, cô ấy, là một “kẻ lừa đảo”.
Chính miệng cô ấy đã nói, khi cưới sẽ nhận phong bì của chúng tôi, không những nhận phong bì mà còn bắt chúng tôi làm phù dâu.
Kết quả thì sao? Cô ” lừa đảo” này đã bỏ trốn, không những không nhận phong bì mà còn chẳng cho chúng tôi cơ hội làm phù dâu.
Thời buổi này, có tiền trong tay mà chẳng gửi đi được, đúng là hiếm có.
Rõ ràng cô ấy yêu tiền như mạng sống, nhưng đến cuối cùng lại làm đảo lộn ấn tượng của chúng tôi về cô.
Nói đùa thôi, thật ra tôi biết, lý do Quan Thiến liều m//ạng kiếm tiền hoàn toàn là vì từ nhỏ đến lớn cô ấy đã sống rất khổ cực.
Vì lớn lên trong nghèo khó, nên cô chỉ có thể dựa vào chính mình. Đồng tiền cô tự kiếm được, cô không nỡ tiêu một xu nào. Lý lẽ này rất đơn giản, nhưng nghĩ lại thì thật đau lòng.
Quen cô ấy bao lâu rồi, cô chỉ uống rượu một lần duy nhất. Lần đó cô say, tôi mới biết, hôm đó là ngày giỗ của bố mẹ cô. Hóa ra cô chỉ có một người bà ngoại, bố mẹ cô đã qua đời trong một vụ tai nạn xe khi cô còn học tiểu học…
Tôi thật không hiểu nổi ông trời nữa, cô ấy đã khổ sở đến thế, tại sao ông lại còn hành hạ cô ấy bằng một căn bệnh ung thư quái ác nữa chứ? Chẳng phải người ta nói vận may luôn cân bằng sao? Sao đến lượt cô ấy thì chỉ toàn là tai họa, chẳng có lấy chút may mắn nào vậy?
Hoặc, ông trời ơi, có phải ông nghĩ cô ấy khổ sở quá rồi, ông không thể chịu nổi nữa nên muốn đưa cô sớm trở về thiên đường làm tiên nữ phải không?
Xin hãy như vậy đi, nếu không, bà ngoại cô ấy cũng chẳng còn chút hy vọng nào nữa. Một bà lão hơn bảy mươi tuổi, đã đan khăn quàng cổ cho từng cô gái trong ký túc xá của chúng tôi, và cả những cảnh sát điều tra vụ án.
Cảnh sát Lâm nói, theo quy định họ không thể nhận quà, nhưng ông biết đây là chút tâm nguyện của bà lão.
Bà ngoại nói, nhìn thấy chúng tôi, những cô gái đeo khăn quàng, bà cứ như nhìn thấy Quan Thiến vậy, tốt lắm, tốt lắm.
Bố mẹ tôi dặn sau này hãy thường xuyên đến thăm bà ngoại, thật ra họ không nói thì tôi cũng sẽ đến.
Bà ngoại của Quan Thiến cũng chính là bà ngoại của tôi, sau này tôi sẽ có hai bà ngoại.
À phải rồi, ông trời ơi, ông nhớ nói với Quan Thiến một câu nhé, hai tên lừa đảo đó đã bị kết án rồi, bây giờ chúng đang ngồi tù. Cảnh sát đã lần theo manh mối và phá được thêm mấy vụ án nữa.
Tiền bị lừa cũng đã được thu hồi lại, cảnh sát Lâm đã giúp gửi tiền vào tài khoản mà Quan Thiến để lại cho bà ngoại rồi, cô ấy không cần lo lắng về việc dưỡng lão của bà ngoại nữa.
Cùng lắm thì còn có chúng tôi. Cô ấy không còn, thì chúng tôi chính là cháu ngoại của bà.
Tại tang lễ của Quan Thiến, chúng tôi đã gặp anh Lôi.
Một người đàn ông Đông Bắc mạnh mẽ đến vậy, khi thắp hương cho Quan Thiến lại khóc không thành tiếng.
Thật ra, tôi hoàn toàn hiểu cho anh ấy. Bao năm qua, anh ấy luôn nghĩ mình gián tiếp hại chet mẹ, tự trách mình suốt bấy lâu, cuối cùng nhận ra mình cũng là nạn nhân, chắc hẳn trong lòng vừa có nỗi giận dữ, vừa như cảm thấy được giải thoát.
Những kẻ lừa đảo đó đáng bị xuống địa ngục.
Anh Lôi nói, sau này anh ấy cũng muốn giống Quan Thiến, viết lại trải nghiệm bị lừa của mình, làm tuyên truyền phòng chống lừa đảo, để nhiều người hơn biết được các mánh khóe của bọn lừa đảo.
“Giúp được một gia đình là một gia đình.” Anh ấy nói đúng y như những lời của Quan Thiến.
Thật ra tôi không hề ngạc nhiên chút nào.
Vì những người đã từng vật lộn trong vực thẳm này, họ hiểu quá rõ nỗi khổ của nhau, nên luôn muốn kéo những người xung quanh mình lên. Tình cảm giữa các bệnh nhân đôi khi còn quý giá hơn cả vàng.
Ngoại trừ… dì Lý.
Dì Lý khác với bác sĩ Phương, bà không phải là một kẻ lừa đảo từ đầu đến chân.
Bác sĩ Phương chẳng liên quan gì đến y học cổ truyền, ông ta là một con bạc suốt ngày ngồi trong phòng cờ bạc. Nhưng dì Lý, thực sự là một người đã mắc ung thư và may mắn sống sót.
Chính vì vậy mà tôi lại càng không thể hiểu nổi, tại sao bà ấy rõ ràng biết bệnh nhân ung thư và gia đình họ khó khăn, tuyệt vọng đến mức nào, mà vẫn nhẫn tâm lừa tiền từ họ để trục lợi?
Có lẽ, trong quá trình lừa gạt, cũng có lúc bà ấy dao động.
Đó cũng là lý do tại sao, trong quá trình thẩm vấn, bà ấy đã khai ra tất cả những hành vi lừa đảo của bác sĩ Phương mà bà biết.
Kẻ xấu đôi khi cũng có lúc lương tâm thức tỉnh, chỉ là nó đến quá muộn và cái giá phải trả quá đắt.
Nhưng chúng tôi sẽ không để cái giá đó trở nên vô nghĩa. Trong đội tuyên truyền chống lừa đảo của anh Lôi, ngoài tôi, còn có Tiểu Tây và Tiểu Lôi, và trong tương lai sẽ còn nhiều người hơn nữa.
Người bạn trẻ tuổi, thông minh và dũng cảm của tôi, Quan Thiến, tôi nghĩ, cậu có thể yên nghỉ rồi.
Ồ, tro của những tờ tiền giấy đang bay lên.
Quan Thiến, những lời từ đáy lòng của mình, cậu chắc chắn đã nghe thấy rồi phải không?
Vậy thì ở trên đó, nhất định cậu phải phù hộ cho bà ngoại khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi nhé.
[HẾT]