Tro Tàn - Chương 6
Một màn phối hợp nhịp nhàng, hai miệng lưỡi đảo lộn trắng đen!
Rõ ràng họ cố ý lừa đảo, nhưng giờ lại cố tình làm mờ đi trọng điểm, cố biến tôi và bà ngoại thành những kẻ gây rối.
Đúng là vừa vô liêm sỉ, độc ác!
Tôi đã mấy lần muốn lên tiếng, nhưng vì bệnh tình yếu ớt, giọng nói quá nhỏ, còn tên họ Phương thì cố tình lớn tiếng át đi lời tôi.
Tôi vươn tay cầm lấy chiếc cốc thủy tinh trên tủ đầu giường, ném mạnh xuống đất.
“Rầm!”
Tiếng vỡ của cốc thủy tinh khiến căn phòng yên lặng trong chốc lát.
Cuối cùng tôi cũng có cơ hội mở miệng: “Bác sĩ Phương, cô Lý, lâu rồi không gặp, khả năng ăn nói của hai người tiến bộ quá nhỉ.”
Bác sĩ Phương định nói gì đó, nhưng tôi giơ tay lên: “Tôi thực sự không còn sống được bao lâu nữa, nên để tôi nói hết trước.”
“Bị hai người cắt đứt liên lạc mấy hôm nay, tôi đã dành thời gian tìm hiểu về luật hình sự. Điều 266 của Bộ luật Hình sự quy định về tội lừa đảo. Thế nào là lừa đảo? Đó là hành vi chiếm đoạt tài sản công hoặc tư một cách bất hợp pháp, thông qua việc bịa đặt sự thật hoặc che giấu sự thật, với mục đích chiếm đoạt số tiền lớn.”
“Ông nói chữa bệnh lấy tiền là đôi bên tình nguyện, không sai. Nhưng sự tình nguyện đó được xây dựng trên cơ sở lừa dối của hai người. Lúc đó, ông và cô Lý đã nói thẳng rằng, phương pháp của ông có thể chữa khỏi ung thư, và cô Lý từng bị ung thư giai đoạn cuối, cũng đã chữa khỏi bằng cách này.”
Tôi nói một hơi quá dài, phải tạm ngừng lại để lấy sức rồi mới có thể tiếp tục.
Cô Lý tranh thủ nói: “Khi đó chúng tôi không có hứa chắc chắn rằng sẽ chữa khỏi, cô có bằng chứng không? Tôi nói cho cô biết…”
Anh Lôi lạnh lùng cắt ngang: “Nghe Quan Thiến nói hết đã!”
Tôi mỉm cười cảm kích với anh Lôi, rồi tiếp tục nói: “Quên nói cho hai người biết, trong hành vi lừa đảo, dù nạn nhân có phạm sai lầm trong phán đoán thì điều đó cũng không ảnh hưởng đến việc xác lập tội lừa đảo. Nói cách khác, hai người đã dùng thông tin sai lệch để lừa dối tôi và bà ngoại, ngay cả khi chúng tôi tin lầm hai người, điều đó cũng không thể thay đổi sự thật là các người đã vi phạm pháp luật.”
Cô Lý và bác sĩ Phương im lặng, liếc mắt nhìn nhau.
Tôi lại thở dốc một chút, rồi chỉ vào điện thoại. Tin nhắn cuối cùng trong cuộc trò chuyện trên WeChat là từ cảnh sát Lâm: “Được rồi, tôi sẽ đến ngay.”
“Về bằng chứng — mặc dù tôi đã đổi phòng bệnh, nhưng những bệnh nhân và người thân ở giường bên cạnh lúc hai người đến thuyết phục tôi cũng không khó tìm. Cảnh sát nhân dân đang trên đường tới đây rồi, đừng coi thường khả năng của họ.”
Tôi dừng lại một lúc, rồi nhìn sang anh Lôi: “Xin lỗi anh, ban đầu em không chắc hai người này có thật sự sẽ đến hay không, nên giờ mới báo cảnh sát.”
Anh Lôi khoát tay: “Không có gì phải xin lỗi, không lãng phí nguồn lực cảnh sát mà, tôi hiểu. Lúc đầu tôi cũng không chắc họ sẽ mắc câu.”
Bác sĩ Phương đột nhiên thay đổi thái độ, cười nói: “Quan Thiến, cần gì phải làm ầm ĩ thế, gọi cảnh sát làm gì? Chắc chắn có hiểu lầm ở đây thôi. Không có lừa đảo, cũng không cố tình làm các cô hiểu sai. Tất cả đều vì chữa bệnh cứu người mà thôi, chỉ là phương pháp chưa đúng thôi…”
Lúc này mà còn định chối cãi.
Tôi hỏi lại: “Ồ? Vậy là tất cả chỉ vì chữa bệnh cứu người? Nếu vậy, tại sao sau khi lừa hết số tiền cuối cùng của tôi, hai người lại chặn WeChat và đồng thời hủy số điện thoại? Hai người nói là giúp người, nhưng hóa ra chỉ chữa bệnh cho tiền chứ không phải cho người bệnh? Khi các người bỏ trốn với số tiền đó, có bao giờ nghĩ đến việc tôi phải dựa vào số tiền ấy để cứu m//ạng không? Tôi mới 20 tuổi, tôi vẫn muốn được sống!”
Nằm viện quá lâu, giọng nói của tôi đã trở nên khàn khàn, và giờ đây tôi hét lên như đứt quãng, giọng giống như tiếng kim loại rỉ sét.
Bà ngoại đưa cho tôi ly nước, đôi mắt già nua đượm đầy nước mắt, tầng tầng lớp lớp màng lệ che phủ.
Tôi rút khăn giấy đưa cho bà ngoại: “Đừng khóc, con không sao đâu.”
Bà ngoại nghẹn ngào: “Đều là lỗi của bà, Thiến Thiến, đều là lỗi của bà.”
Bác sĩ Phương vẫn cố đổ lỗi: “Đúng vậy mà, ban đầu là bà ngoại cô cầu xin tôi đến chữa bệnh cho cô, chứ tôi có ép buộc gì mấy người đâu.”
Thật kỳ lạ, cơ thể tôi đau nhức khắp nơi, chỉ riêng đầu óc là hoàn toàn tỉnh táo: “Đến lúc này rồi mà ông còn muốn để bà ngoại tôi gánh tội thay. Bà ngoại tôi muốn tìm một thầy thuốc Đông y có thể cứu m//ạng cháu gái, ông có phải là người đó không? Ông chỉ là một kẻ giỏi nắm bắt tâm lý người khác mà thôi. Ông Phương, từ đầu đến cuối, bà ngoại tôi chỉ muốn cứu tôi, nếu có sai ở đâu thì nguồn gốc vẫn là ở các người!”
Bà ngoại không nói gì, nhưng nước mắt lại càng rơi nhiều hơn.
Cô Lý chen vào: “Nói nghe khó nghe quá, bác sĩ Phương cũng chỉ có ý tốt mà…”
Tôi đặt ly nước xuống, giọng đã hoàn toàn khàn đặc: “Cô Lý, đừng vội bênh ông ta nữa. Cô nghĩ tội lừa đảo không liên quan gì đến cô sao?”
Cô ta nhíu mày: “Liên quan gì đến tôi, tôi đâu có kê thuốc cho cô!”
Tôi không còn muốn giải thích pháp luật về tội lừa đảo, về việc trọng tâm nằm ở hành vi lừa dối. Giờ đây, tôi chỉ muốn hỏi cô ta một câu.
“Những tờ chẩn đoán đó tôi đã xem qua, bác sĩ cũng nói là thật, đó cũng là một trong những lý do tôi tin các người. Nhưng tôi không hiểu…”
Nói đến đây, tôi lại thấy sống mũi cay xè.
“Tôi không hiểu, nếu cô từng chịu nỗi đau như tôi, thì tại sao cô lại cùng người khác lừa hết tiền cứu m//ạng của tôi?”
Tôi ngẩng đầu, nước mắt vẫn từng giọt lăn xuống.
“Cô Lý, trong những ngày về nhà dưỡng bệnh, bà ngoại tôi còn làm xúc xích, muối thịt để cảm ơn cô…”
Cô ta đứng lặng.
Tôi lau sạch nước mắt, nói câu cuối cùng: “Nhưng cô thật sự không xứng đáng!”
Cô Lý im lặng, bác sĩ Phương kéo tay áo cô ta, miệng nói: “Quan Thiến, đừng tức giận, bệnh của cô cần giữ tâm trạng ổn định. Cô thế này, hôm nay chắc cũng mệt rồi, cô cứ nghỉ ngơi đi. Có hiểu lầm gì, mai chúng ta nói chuyện tiếp. Nói qua nói lại cũng chỉ vì tiền thôi, phí điều trị của cô, tôi sẽ trả lại cho cô được không? Tiền thuốc thì đã mua nguyên liệu rồi, cô cũng uống rồi, cái đó không trả lại được đâu…”
Ông ta vừa nói vừa muốn rời đi, nhưng anh Lôi hằm hằm nhìn ông ta: “Chuyện của ông với Quan Thiến chưa xong, chuyện với tôi cũng chưa xong! Đúng là phải để Quan Thiến nghỉ ngơi, nhưng ông phải đi cùng tôi đến đồn cảnh sát!”
Anh Lôi cao gần 1m9, như một ngọn núi sừng sững đứng chắn trước mặt bác sĩ Phương.
Lúc này, anh ấy tức giận đến mức khuôn mặt méo mó, trông thật đáng sợ.
Bác sĩ Phương hoảng hốt: “Anh làm gì thế? Có gì từ từ nói, đừng động tay chân… Đi đâu mà đồn cảnh sát, hiểu lầm, hiểu lầm, đều là hiểu lầm thôi!”
Cửa phòng bệnh bị đẩy mở, cảnh sát Lâm và cảnh sát Tiểu Lâm xuất hiện ở cửa.
Cảnh sát Lâm chậm rãi nói: “Có người muốn đến đồn cảnh sát? Là anh sao, Lưu Kiến Minh?”
Bác sĩ Phương đứng sững người: “Anh…”
Cảnh sát Tiểu Lâm nhanh nhẹn nói: “Dùng chứng minh nhân dân giả, làm biển số xe giả, việc điều tra gốc gác của các người mất chút thời gian, nhưng dù các người không tự chui đầu vào lưới, chúng tôi cũng sắp đến nhà tìm anh rồi.”
Tôi hiểu ra rằng, không chỉ y thuật của bác sĩ Phương là giả, ngay cả tên thật của ông ta cũng là giả.
Bác sĩ Phương, không, Lưu Kiến Minh, khi nghe cảnh sát gọi tên thật của mình thì hoàn toàn sụp đổ, chỉ biết lặp lại: “Đều là hiểu lầm thôi, thật đấy, đều là hiểu lầm.”
Cảnh sát Lâm nói: “Có phải hiểu lầm hay không, đi cùng chúng tôi đến đồn cảnh sát thì sẽ biết.”
Nói rồi, ông nhìn tôi và bà ngoại, gương mặt hiền hòa hơn hẳn: “Quan Thiến, tình hình của cháu đặc biệt, sau khi ghi lời khai xong, nếu có gì cần xác minh thêm, cháu không cần phải đi lại, sẽ có đồng chí của chúng tôi đến tận bệnh viện để gặp cháu. Cháu cứ yên tâm dưỡng bệnh nhé.”
Thực ra, từ lúc nhìn thấy hai người họ bước vào, dây thần kinh căng thẳng trong tôi đã được thả lỏng.
Lúc này, cơn đau trên cơ thể lại bắt đầu trở nên rõ ràng, từng điểm, từng điểm, hàng ngàn hàng vạn điểm, mỗi chỗ đều đau đến mức tôi muốn khóc.
Tôi nghẹn ngào nói: “Vâng, cảm ơn chú Lâm. Chú Lâm, cháu có thể nói với chú một câu bí mật được không?”
Ông ghé tai lại, tôi thì thầm: “Cháu biết quá trình điều tra sẽ mất khá lâu, nhưng cháu không chắc mình có thể chờ được đến lúc đó. Khi lấy lại được tiền, bà ngoại cháu sẽ phải trả tiền cho những người dân trong làng, rồi còn lo chuyện tang lễ của cháu, chắc chắn bà sẽ không giữ lại nhiều cho mình. Cháu có một thẻ ngân hàng, bên trong có 28.000 tệ, đó là tiền cháu bán thiết bị nhiếp ảnh, để lại cho bà ngoại dưỡng già. Đợi khi cháu chet, ch//ôn c//ất xong, chẳng còn gì để chi nữa, chú hãy đưa thẻ cho bà ngoại. Mật khẩu là ngày sinh của bà. Thẻ ngân hàng để trong ngăn kéo nhỏ nhất của bàn học ở nhà cháu, bên trong còn có một bức thư tuyệt mệnh. Bà ngoại không biết chữ, chú giúp cháu đọc cho bà nghe nhé.”
Khi cảnh sát Lâm ngẩng đầu nhìn tôi lần nữa, tôi không chắc mình có nhìn nhầm không, nhưng sao mắt ông ấy có vẻ đỏ lên.
Tôi hỏi: “Được không ạ?”
Ông ấy gật đầu: “Cứ giao cho chú.”
Bà ngoại lo lắng hỏi: “Có chuyện gì vậy? Sao chuyện gì lại không thể nói với bà chứ?”
Cảnh sát Lâm nhắm mắt lại, sau đó quay lại nhìn bà ngoại với vẻ mặt nghiêm nghị và điềm tĩnh của một người cảnh sát: “Đây là một bí mật nhỏ giữa tôi và Quan Thiến thôi.”
Tôi nhắm mắt lại, tránh đi ánh mắt nghi hoặc của bà ngoại, lẩm bẩm: “Mọi người đi nhanh đi, cháu mệt rồi, muốn ngủ một giấc thật ngon.”
Cửa phòng bệnh mở ra rồi lại đóng lại.
Tiếng biện bạch dai dẳng của bác sĩ Phương, tiếng cãi nhau của dì Lý và ông ta, tiếng chửi bới phẫn nộ của anh Lôi, cùng với tiếng quát lớn “Tất cả im miệng!” của cảnh sát Tiểu Lâm, dần dần biến mất.
Điều duy nhất tôi cảm nhận được là đôi tay bà ngoại nắm chặt lấy tay tôi, như thể sẽ không bao giờ buông ra.
Tôi mở mắt, bà ngoại lập tức lo lắng nhìn tôi: “Thiến Thiến, cháu sao vậy?”
Tôi mỉm cười: “Cái khăn quàng mà bà đang đan ấy, đã đan xong chưa? Cháu muốn quàng nó rồi.”
Bà vội lấy từ trong hộc tủ chiếc khăn quàng cổ bằng len đỏ, ấm áp quấn quanh cổ tôi.
Cùng với bàn tay thô ráp nhưng ấm áp của bà ngoại, nhẹ nhàng đặt lên má tôi.
Tôi nhắm mắt lại.
Tôi mệt rồi, thật sự muốn ngủ một giấc thật sâu.
Ngủ đến khi màn đêm dài qua đi, ngủ đến tiếng kêu chói tai của máy kiểm tra cũng không đánh thức tôi dậy.
Tôi quàng chiếc khăn ấy, dù có đến nơi xa xôi đến đâu cũng không sợ.
Trời rồi sẽ sáng, dù có muộn thế nào, rồi cũng sẽ sáng.
Còn tôi, có chiếc khăn mà bà ngoại đan cho bằng chính đôi tay của bà.