Trò Chơi Trả Thù Trong Căn Biệt Thự - Chương 5
15
Châu Tuấn Huy dùng hai tay ra sức kéo phần vai của bộ đồ, bởi vì phạm vi hoạt động của hai tay bị hạn chế, anh ta bắt buộc phải uốn éo cơ thể mới có thể cởi bộ quần áo ra.
Khó khăn lắm mới cởi được nửa thân trên, nhưng nửa thân dưới lại khó cởi hơn, anh ta ngồi trên ghế nhấc hai chân lên sau đó kéo quần xuống từng chút một…
Đồng hồ đếm ngược trên tường hiển thị chỉ còn năm phút.
Giả Việt giục họ:
“Chị, xi măng đã dâng đến ngực em rồi, hai người nhanh lên chút!”
“Đợi thêm chút nữa! Nhất định phải kiên trì đến cuối cùng!”
Hà Tiểu Nhã kích động nhìn mực nước ngày càng ít đi, nơi đó dần lộ ra một cánh cửa nhỏ đủ cho một người chui ra ngoài.
Châu Tuấn Huy đã cởi đồ đến đầu gối, màu sắc bên ngoài bộ đồ đã gần chuyển sang màu đỏ, nhưng bắp chân và hai bàn chân của anh ta vẫn đang bị nhiệt độ cao thiêu đốt.
Anh ta không kiềm được hét lên.
Giả Việt gào lên:
“Nhanh lên! Nhanh lên, hai người mau nhanh lên đi!”
Tôi nhàn nhã ăn bữa sáng và xem video một cách thích thú, thử thách cực hạn phiên bản người thật quả là con mẹ nó kích thích mà.
Xi măng gần như đã dâng đến cổ anh ta, Giả Việt tuyệt vọng bật khóc.
Hiện tại anh ta đã hoàn toàn bị xi măng bao bọc, cho dù bây giờ anh ta muốn thoát ra cũng không thể nào.
Tôi đã chu đáo quấn một lớp màng bọc bên ngoài quần áo của anh ta, để quần áo anh ta không bị xi măng làm bẩn.
“Rầm!”
Hà Tiểu Nhã đẩy cánh cửa nhỏ bên dưới bể cá để chui ra ngoài, nhưng vì nửa người dưới hoạt động không tiện nên chị ta té ngã trên đất.
Cùng lúc đó, cuối cùng Châu Tuấn Huy cũng thuận lợi cởi bộ đồ ra, điều thần ký là ngay lúc bộ đồ được cởi ra, chiếc còng tay điện tử “Tích” một tiếng rồi tự động mở ra.
Nhưng hai chân anh ta bị nhiệt độ cao thiêu đốt quá lâu, trên chân bị bỏng nhiều mảng lớn và bong tróc, dưới chân nổi đầy mụn nước.
Hà Tiểu Nhã và Châu Tuấn Huy gần như đã không còn sức lực nữa.
“Chị, chị, mau cứu em!”
Hà Tiểu Nhã nghe vậy thì ngồi dậy, chị ta muốn cởi chiếc váy đuôi cá đang quấn chặt trên chân mình ra nhưng đột nhiên lại dừng lại.
“Tuấn Huy, anh đi giúp Giả Việt đi.”
Chỉ cần chân chạm đất thì Châu Tuấn Huy đau đến mức hít hà.
“Không được, vết thương trên chân anh nặng quá.”
Thời gian chỉ còn lại một phút, Giả Việt tuyệt vọng gào lên:
“Hai người các người nói lời không giữ lời! Bảo tôi tin tưởng hai người nhưng giờ lại không thèm để ý đến tôi?! Hai tên súc vật! Đcm bọn mày! Mau cứu ông đây nhanh lên! Nếu ông đây c//hết đi thì nhất định sẽ hóa thành quỷ về đòi mạng bọn mày!”
Giả Việt càng mắng càng nặng lời hơn, Hà Tiểu Nhã lại rất bình tĩnh.
Chị ta ngồi cách đó không xa lạnh lùng nói:
“Vậy mày đi c//hết đi.”
Giả Việt kinh ngạc:
“Chị nói gì cơ?”
“Tao nói mày đi c//hết đi.”
“Hà Tiểu Nhã, đồ đ//iếm thối, mày giống hệt mẹ mày vậy, mày đúng là cái đồ hèn hạ!”
Giả Việt không thèm quan tâm gì mà mắng chửi.
Thời gian chỉ còn lại hai mươi giây.
Giọng điệu của Giả Việt lại mềm mỏng hơn:
“Chị, chị, anh Tuấn Huy, em cầu xin hai người đấy, nể tình em cứu hai người nên hai người cũng cứu em đi có được không? Em không muốn c//hết!”
Châu Tuấn Huy rũ mắt không nói lời nào, những lời của Hà Tiểu Nhã cũng là suy nghĩ thật sự của anh ta.
5,4,3,2,1.
Hết thời gian.
16
Chiếc thùng sắt đã bị xi măng lấp đầy, thậm chí nó còn trào lên trên cổ Giả Việt và chặn miệng anh ta lại, khiến anh ta không thể nói chuyện.
Hà Tiểu Nhã thong thả cởi chiếc váy ra, sau đó quấn quanh eo như một chiếc váy ngắn.
Ồ, chuyện này thì nên trách tôi không suy xét chu đáo, không để lại cho cô ta một cái quần.
Chị ta đi đến trước mặt Giả Việt, nói năng một cách trịch thượng:
“Tôi sẽ báo tin cậu đã c//hết cho bố mẹ cậu.”
“Tiểu Nhã, mau đỡ anh một tay với, chúng ta phải nhân lúc Tạ Đồng chưa quay lại để trốn ra ngoài.”
Hà Tiểu Nhã suy nghĩ một lát rồi đỡ Châu Tuấn Huy đi về phía cửa.
Sau khi ăn bữa sáng xong, tôi lau miệng rồi hài lòng ấn một nút bấm.
Hà Tiểu Nhã định duỗi tay mở cửa ra thì phía sau bỗng có người gọi chị ta lại.
Chị ta vô thức xoay người lại thì bỗng bị Giả Việt b//óp cổ.
“Hà Tiểu Nhã.”
Đương nhiên rồi, tôi dùng điều khiển từ xa thả Giả Việt ra đấy.
Trò chơi mà, phải càng kích thích thì mới càng thú vị.
“Mày đi c//hết trước đi.”
Giả Việt cực kỳ giận dữ.
Lúc mấu chốt Châu Tuấn Huy luôn cực kỳ hèn nhát, anh ta sợ hãi liên tục lùi về phía sau.
Giả Việt dùng sức mạnh hơn, gương mặt Hà Tiểu Nhã đỏ bừng vì thiếu oxy.
“Phập.”
Âm thanh vật sắc nhọn đ//âm xuyên qua da thịt vang lên, Giả Việt không dám tin thả lỏng tay ra.
Lượng lớn không khí tràn vào mũi và miệng, Hà Tiểu Nhã khom lưng ho dữ dội.
Hà Tiểu Nhã đ//âm d//ao găm vào trước ngực Giả Việt.
“Tại sao…”
Hà Tiểu Nhã dần đỡ hơn, chị ta đứng thẳng lên rồi rút con d//ao trước ngực Giả Việt ra, sau đó liên tục đ//âm thêm vài nhát vào bụng anh ta!
Châu Tuấn Huy bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ đến mức ngồi bệt xuống đất, mỗi lần Hà Tiểu Nhã đ//âm một nhát thì anh ta lại run rẩy theo.
“Tao đã mong mày c//hết từ lâu rồi.”
Giả Việt không cam lòng ngã xuống đất.
Sau khi g//iết anh ta, Hà Tiểu Nhã quay sang nhìn Châu Tuấn Huy và mỉm cười như biến mặt.
“Tuấn Huy à, anh đừng sợ. Anh cũng biết là đứa em trai này của em có c//hết cũng không đáng tiếc mà.”
Châu Tuấn Huy không dám nhìn thẳng vào mắt Hà Tiểu Nhã, anh ta chỉ ngơ ngác gật gật đầu.
Con d//ao găm đó chính là con d//ao Hà Tiểu Nhã dùng để g//iết c//hết giám đốc Phó, lúc thay đồ cho chị ta tôi đã phát hiện ra nó, con d//ao đó là do tôi cố ý để lại cho chị ta đấy.
Chị ta quả nhiên không hề làm tôi thất vọng.
Hai người họ đẩy cửa ra, lúc đi đến ngã rẽ thì âm thanh kích điện lại vang lên, hai người họ lại ngất xỉu.
Tôi vươn vai xoay xoay cổ, đến lúc nên kết thúc rồi.
“Tiểu Nhã, nơi này hình như là nhà kho, lúc nãy chúng ta bị sao thế?”
“Chắc chắn là do Tạ Đồng giở trò!”
“Chúng ta mau chạy thôi.”
“Chạy đi đâu? Anh cảm thấy Tạ Đồng sẽ tha cho chúng ta sao?”
“Vậy ý em là đi tìm cô ta?”
“Cô ta biết quá nhiều bí mật của chúng ta, chúng ta bắt buộc phải g//iết cô ta!”
“Nhưng Giả Việt và giám đốc Phó đều là do em g//iết! Ngay cả cái c//hết năm xưa của Tạ Hoằng cũng không phải do anh đích thân ra tay!”
“Ha ha, Châu Tuấn Huy à, sao anh khôn khéo thế. Anh đã chừa lại đường lui cho mình từ xưa rồi đúng không? Có tiền thì chia cho anh, còn em phải gánh lấy nguy hiểm.”
“Không không, anh không có ý đó Tiểu Nhã à, ý anh là bây giờ chúng ta ở lại đây thì quá nguy hiểm, Tạ Đồng đã điên rồi, em không biết cô ta còn sẽ giở trò gì đâu!”
Hai người họ vừa đi vừa nói chuyện, Hà Tiểu Nhã bỗng ngạc nhiên nói:
“Tạ Đồng?”