Trò Chơi Trả Thù Trong Căn Biệt Thự - Chương 3
8
Tối đó, Châu Tuấn Huy và Giả Việt bỗng lấy rất nhiều pháo hoa từ trong xe ra.
Tôi bất ngờ nói:
“Tuấn Huy à, anh giỏi quá đi, lâu lắm rồi em chưa ngắm pháo hoa đấy! Lúc nhỏ, anh trai thường xuyên đưa em ra ngoại ô lén lút đốt pháo hoa, sau khi bị bố mẹ phát hiện thì hai anh em em đã bị mắng một trận.”
Châu Tuấn Huy cười nói:
“Trong thành phố không cho đốt pháo hoa, ở trong núi không có ai quản lý, hôm nay sẽ cho em ngắm đến khi nào ngán thì thôi!”
Hà Tiểu Nhã đứng bên cạnh tôi:
“Đồng Đồng à, Tuấn Huy biết em muốn xem pháo hoa nên đã phải chạy đi kiếm ở rất nhiều nơi mới mua được đấy.”
Tôi cảm động gật đầu.
Sau khi đốt, pháo hoa bất ngờ bay vút lên trời cao, rồi nở rộ sau một tiếng nổ lớn.
Đẹp đẽ nhưng cũng rất ngắn ngủi.
Giống như cuộc đời mà tôi từng nghĩ rất hạnh phúc, mỹ mãn.
Tôi ngước lên và mỉm cười, cười một hồi thì bỗng rơi nước mắt.
“Làm sao đây, em cảm động quá.”
Châu Tuấn Huy quay người lại nở nụ cười rạng rỡ:
“Đừng khóc vội, chuyện hay vẫn còn ở phía sau!”
Châu Tuấn Huy và Giả Việt xếp tám quả pháo hoa giống nhau thành một hàng, sau đó xoắn các dây đốt lại với nhau và đốt cùng một lúc.
“Bùm! Bùm! Bùm!”
Tám tiếng nổ nối tiếp nhau vang lên, pháo hoa gần như là nổ tung cùng một lúc.
“Đồng Đồng gả cho anh được không?”
Vậy mà lại dùng pháo hoa để tạo thành chữ.
Tôi king ngạc nhìn sang Châu Tuấn Huy, không biết từ lúc nào mà anh ta đã lấy nhẫn ra và quỳ một gối trước mặt tôi.
“Đồng Đồng, gả cho anh được không? Để anh có thể mãi mãi ở bên em.”
Hà Tiểu Nhã và Giả Việt hô hào:
“Gả cho cậu ấy! Gả cho cậu ấy!”
Tôi gật đầu và đeo nhẫn vào trước ba đôi mắt đầy mong đợi đó.
Tôi rưng rưng nước mắt che miệng, không cho họ nhìn thấy nụ cười quỷ dị của tôi.
Phòng ngủ tầng hai.
Tôi nửa nằm trên giường, Châu Tuấn Huy dịu dàng đút tôi uống nước.
“Hôm nay em cũng mệt rồi, em ngủ trước đi Đồng Đồng, anh xuống dưới dọn dẹp đã.”
Tôi ngoan ngoãn gật đầu.
Châu Tuấn Huy đóng cửa lại, tôi nhìn anh ta đi ra ngoài, yên lặng lắng nghe âm thanh truyền đến từ chiếc tai nghe cỡ nhỏ.
“Cho cô ta uống chưa?”
“Uống rồi.”
“Có thể xem như là khá thuận lợi, sau khi quay về hai người mau chóng đi đăng ký kết hôn đi, tránh cho đêm dài lắm mộng.”
“Tiểu Nhã à, chúng ta thật sự phải làm như thế sao?”
“Sao nào, anh đau lòng à.”
“Cô ta đã đồng ý gả cho anh rồi.”
“Vậy thì sao nào, chỉ cần hai người chưa đăng ký kết hôn thì kế hoạch của chúng ta sẽ chưa thể hoàn thanh, cô ta có thể hối hận bất cứ lúc nào. Con người Tạ Đồng nhìn thì có vẻ hòa hợp với tất cả mọi người, nhưng thật ra cô ta rất kiêu ngạo, chỉ có giẫm cô ta xuống bùn, khiến cô ta tự thấy xấu hổ vì mình dơ bẩn, như vậy thì cô ta mới quyết một lòng gả cho anh.”
“… Vậy khi nào giám đốc Phó đến đây?”
“Chắc là sắp rồi, hôm qua em gửi tin nhắn cho ông ta, ông già dê xồm đó nghĩ em muốn hẹn ông ta nên lập tức đồng ý ngay, chắc chắn ông ta sẽ không đến trễ đâu.”
“Chị, chúng ta đã nói rồi đấy, sau khi xong việc em lấy bốn mươi phần trăm số tiền. Em cũng rất thích căn biệt thự lớn này, nó cũng là của em.”
“Biết rồi, biết rồi! Em cút sang phòng khác ngủ đi.”
Không lâu sau, tiếng quần áo cọ sát nhau vang lên, tôi nhắm mắt lại.
9
Mười giờ tối, hệ thống báo động trong biệt thự bỗng vang lên.
“Tuấn Huy, tiếng gì thế?”
“Hình như là ở phòng sách tầng ba, để anh đi xem thử.”
“Vậy anh nhanh lên nhé, giám đốc Phó sắp đến rồi.”
Châu Tuấn Huy mở cửa đi ra ngoài, anh ta đi từ tầng hai lên tầng ba thì bỗng ngạc nhiên nói:
“Giả Việt? Cậu đang làm gì thế?”
“Châu Tuấn Huy, anh mau nghĩ cách tắt cái chuông báo động này đi!”
Châu Tuấn Huy mắng một tiếng, sau một hồi thao tác thì cũng tắt được hệ thống báo động.
“Giả Việt, con mẹ nó cậu điên à? Vậy mà cậu lại dám cạy két bảo hiểm?”
“Sáng nay Tạ Đồng đi vào đây, tôi đã nhìn thấy mật khẩu, nào ngờ dùng mật khẩu mở khóa nó vẫn kích hoạt hệ thống báo động. Ôi anh mau đến xem này, số đồng hồ này đều rất đắt tiền đúng không? Còn có vàng thỏi, tiền mặt, ôi chao, đây là tiền đô nhỉ?”
Châu Tuấn Huy tức giận “Chậc” một tiếng, dường như muốn kéo Giả Việt nhưng Giả Việt lại lớn tiếng nói:
“Anh sợ gì chứ? Dù sao thì Tạ Đồng cũng chẳng sống được bao nhiêu ngày nữa, tôi lấy ít tiền trước thì sao nào.”
“Cậu coi chừng đánh thức cô ta đấy, đến lúc đó để xem cậu giải thích như thế nào!”
Hai người tranh cãi trong phòng sách tầng ba, hoàn toàn không chú ý cửa đang dần dần đóng lại.
Phòng ngủ kế bên, Hà Tiểu Nhã bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa nên nhanh chóng đứng dậy đi mở cửa.
Chị ta nuốt hết những lời mình định nói vào.
“Tiểu Nhã, anh rất vui khi nhận được tin nhắn của em, cả đêm qua anh đều không ngủ được, trong đầu chỉ toàn là hình bóng của em thôi!”
Một người đàn ông hơi già dặn cười hì hì nói.
Ông ta dường như rất nóng lòng nên bắt đầu động tay động chân.
Hà Tiểu Nhã cố gắng vùng vẫy:
“Giám đốc Phó, ông nghe tôi nói đã.”
“Cho anh hôn một cái trước đã, xong chuyện rồi nói sau.”
“A, đừng mà, ông đừng qua đây, cút đi, đừng chạm vào tôi!”
“Chát! Chát!”
Hai cái tát cực kỳ vang dội, lực mạnh như thế có lẽ Hà Tiểu Nhã đã bị đánh đến ngơ người rồi.
“Con đ//iếm này, là mày hẹn ông đến đây, hiện tại còn giả vờ trong trắng gì chứ.”
“Cạch” tiếng cửa bị khóa trái, tiếng khóc của Hà Tiểu Nhã càng lúc càng lớn hơn khiến hai tai tôi đau nhức.
Tôi chỉnh tiếng tai nghe đến mức nhỏ nhất, sau đó nhắm mắt đi ngủ. Đúng là một đêm tuyệt đẹp.
10
Ngày hôm sau, lúc thức dậy tôi nghe thấy tiếng cãi nhau cực kỳ dữ dội truyền vào tai.
“Hai người là heo à? Hả?! Sao có thể mắc sai lầm ngu ngốc như vậy!”
“Chị, em cũng không biết hệ thống an ninh của căn biệt thự này có thể khống chế cửa ra vào, tối qua hai bọn em thử mở cả một đêm nhưng không thể mở được cái cửa đó.”
“Tiểu Nhã, giám đốc Phó không làm gì em chứ?”
“Châu Tuấn Huy, anh có ý gì đấy?”
“Không có ý gì cả, dù sao thì em là người liên lạc với ông ta, tối qua anh không hề biết có chuyện gì xảy ra cả.”
Hà Tiểu Nhã cười khẩy một tiếng:
“Em đã g//iết ông già đó rồi, t//hi t//hể ông ta đang ở trong phòng em đấy, không muốn để Tạ Đồng phát hiện thì hai người lập tức đi thu dọn đi.”
“Gì cơ? Chị g//iết ông ta rồi?!”
“Cũng không phải là lần đầu tiên, lúc em g//iết Tạ Hoằng em cũng đâu có chùn tay!”
Ba người trong phòng sách đều trầm mặc, tiếng đi xuống cầu thang bỗng vang lên.
“Mau lên, tránh cho Tạ Đồng tỉnh dậy và phát hiện ra.”
“Hà Tiểu Nhã, t//hi t//hể đâu?”
“Không đúng, vừa nãy còn nằm trên sàn mà.”
“Chị, chị mau nhìn này, trên sàn có vết máu.”
Ba người họ lần theo vết máu đi xuống lầu.
“Hình như là đi xuống tầng hầm.”
Giọng điệu của Châu Tuấn Huy có hơi lo lắng.
Hà Tiểu Nhã nói:
“Không cần biết có phải là Tạ Đồng làm hay không, tìm thấy t//hi t//hể trước rồi nói sau.”
Cửa tầng hầm bị đẩy ra, sau mấy tiếng kích điện, ba người họ ngã xuống đất.
Tôi từ ngã quẹo đi ra, hít sâu một hơi.
Bắt đầu thôi nào!
11
Lúc ba người họ từ từ tỉnh lại thì đều bị cảnh tượng trước mắt dọa cho một phen.
Châu Tuấn Huy ngồi trên một chiếc ghế, anh ta mặc một bộ đồ che kín cả người chỉ lộ mỗi mắt, mũi, miệng.
Giả Việt bị nhốt trong một chiếc thùng sắt lớn, anh ta cũng chỉ lộ một cái đầu ở bên ngoài, phía sau anh ta có một chiếc máy trộn xi măng cỡ nhỏ, đầu ra của chiếc máy trộn nối liền với phía trong của chiếc thùng sắt.
Hà Tiểu Nhã thì không giống hai người họ, cô ta mặc bộ đồ nàng tiên cá và bị nhốt trong một cái bể cá cực lớn, trên đỉnh của bể cá chỉ có một cái lỗ nhỏ, lúc này cô đã bắt buộc phải dùng hết sức lực bò lên trên phần đỉnh để hít thở không khí từ cái lỗ nhỏ đó.
Tôi hét lớn một tiếng:
“Bất ngờ chưa!”
“Đồng Đồng, em đang làm gì thế? Mau thả bọn anh ra!”
Châu Tuấn Huy lắc lư chiếc ghế hét lớn, tiếc là hai tay anh ta đã bị tôi khóa vào ghế bằng còng tay điện tử.
Giả Việt mắng tôi:
“Cô bị điên hay sao mà lại khiến chúng tôi thành như vậy?”
Tôi đi ra sau anh ta nghịch ngợm gõ gõ chiếc thùng sắt, âm thanh ầm ầm cực lớn khiến anh ta bực bội nhắm mắt lại.
“Ba người là người tôi tin tưởng nhất trên thế giới này, đời này có thể gặp được mọi người thật sự là quá may mắn.”
Tôi vừa nói vừa đi đến trước mặt Châu Tuấn Huy, sau đó khom người nhìn thẳng vào mắt anh ta:
“Để bày tỏ lòng cảm ơn của tôi với mọi người, tôi đã dốc hết tâm sức thiết kế trò chơi này cho mọi người, tôi gọi nó là trò chơi tin tưởng.”
Châu Tuấn Huy cau mày:
“Đồng Đồng, rốt cuộc em muốn làm gì? Anh là Tuấn Huy, là chồng sắp cưới của em đây!”
Tôi duỗi tay ra sờ mặt anh ta, nghiêng đầu cười nói:
“Đúng vậy, chồng sắp cưới thân yêu của tôi đã học cách thích những món ăn tôi thích, làm những chuyện tôi muốn làm vì tôi, thậm chí còn tiếp cận người bạn thân thân nhất của tôi. Đúng là rất chu đáo!”
Châu Tuấn Huy trợn to mắt, cố gắng giải thích:
“Đồng Đồng, có phải anh đã làm chuyện gì đó khiến em hiểu lầm không?”
“Đồng Đồng!” Hà Tiểu Nhã ghé vào cái lỗ nhỏ đó hét to gọi tôi: “Em chắc chắn đã hiểu lầm rồi! Giả Việt là bạn trai của chị, em hỏi anh ấy xem, chị có bao giờ làm chuyện gì có lỗi với anh ấy chưa?”
Giả Việt vội vàng lắc đầu:
“Tình cảm của tôi và Tiểu Nhã gắn bó như keo sơn, quan hệ của bọn tôi tốt lắm. Tôi tin cô ấy chắc chắn không phải là loại người đó!”
Trong phòng có một màn hình lớn trên tường, tôi ấn nút mở, một đoạn video bắt đầu được chiếu.
Gương mặt của Hà Tiểu Nhã và Giả Việt đỏ bừng, ánh mắt mê mang.
“Cùng bố khác mẹ mà chị sợ cái gì.”
Sau đó hai người họ bắt đầu lôi lôi kéo kéo.
Tôi tắt video đúng lúc.
Châu Tuấn Huy sững người.
Ha ha, tôi cố ý cắt ghép mà để nó trông có vẻ là như thế mà.
“Hà Tiểu Nhã, cô thật sự khiến tôi cảm thấy ghê tởm!”
Châu Tuấn Huy giận dữ gầm lên.