Trò Chơi Trả Thù Trong Căn Biệt Thự - Chương 1
1
Tôi đứng trước gương hứng thú nhìn hai người trong căn phòng kế bên.
Sau hai mươi phút, hai người họ mới lưu luyến tạm biệt nhau.
Lúc Châu Tuấn Huy về phòng, đúng lúc tôi bước ra từ trong nhà vệ sinh.
“Đồng Đồng… em… sao em lại dậy rồi thế?”
Vì quá bất ngờ và căng thẳng nên Chấu Tuấn Huy nói năng chẳng được lưu loát.
Tôi ngáp một cái:
“Em dậy đi vệ sinh, anh đi đâu thế?”
Ánh mắt Châu Tuấn Huy có hơi né tránh:
“Tối nay chẳng biết tại sao mà anh cứ trằn trọc mãi không ngủ được, anh sợ đánh thức em nên ra ngoài cho yên tĩnh một lát.”
Tôi vùi mình vào chiếc chăn mềm mại:
“Ồ, mau ngủ đi.”
Châu Tuấn Huy khẽ gật đầu, sau đó nhẹ nhàng leo lên giường nằm quay lưng lại với tôi.
Anh ta nằm cách tôi khoảng một mét.
Tôi nhìn chằm chằm bóng lưng anh ta, tôi bỗng duỗi chân ra rồi dùng ngón chân chọt vào lưng anh ta, anh ta lạnh đến rùng mình.
“Tuấn Huy à.”
Tôi cố ý dùng giọng điệu dẹo dẹo làm nũng.
Lưng anh ta cứng đờ, sau đó anh ta ho khan hai tiếng.
“Không biết có phải là lúc nãy ra ngoài nên bị lạnh không nữa, Đồng Đồng à, mau ngủ đi thôi. Anh bỗng cảm thấy buồn ngủ quá, ngày mai còn nhiều việc phải làm lắm.”
Anh ta quay người lại rồi nhanh chóng bọc kín tôi bằng chăn, không cho tôi chút cơ hội nào.
Tôi bị chiếc chăn bọc kín cả người chỉ lộ cái đầu ra bên ngoài, ngay lúc tôi định nói thêm gì đó thì tiếng ngáy lập tức vang lên.
Nhìn hàng mi hơi run rẩy vì giả vờ ngủ của Châu Tuấn Huy, tôi khẽ nhếch khóe môi.
Kịch hay chỉ mới bắt đầu thôi.
2
Ngày hôm sau, tôi ngủ cho đến lúc tự tỉnh dậy.
Không biết người bên cạnh rời đi từ lúc nào.
Tôi vươn vai rồi xuống giường kéo rèm cửa sổ ra, căn phòng lập tức trở nên sáng sủa.
Tôi nhắm mắt yên lặng cảm nhận và hấp thụ sự ấm áp của ánh mặt trời.
Châu Tuấn Huy đẩy cửa bước vào.
“Đồng Đồng, em dậy rồi à, tối qua anh không làm ồn đến em chứ?”
“Sao lại thế chứ, anh cũng biết rồi đấy, một là em thức xuyên đêm, hai là ngủ say đến mức dù có sấm chớp cũng không nghe thấy.”
Châu Tuấn Huy khẽ gật đầu rồi nói tiếp:
“Tiểu Nhã nấu xong bữa sáng ở dưới lầu rồi, mau xuống ăn thôi.”
Tôi vui vẻ cười nói:
“Được hai người chiều chuộng như vậy, em quả thật là người hạnh phúc nhất, nhất, nhất thế giới này!”
Tôi chạy từ trên tầng hai xuống, tôi nhìn thấy người bạn thân Hà Tiểu Nhã của mình đang đeo tạp dề bận rộn trong nhà bếp.
“Đồng Đồng, mau đến nếm thử mấy món chị nấu này!”
Hà Tiểu Nhã lớn hơn tôi năm tuổi, năm nay chị ta đã ba mươi tuổi rồi, chúng tôi quen biết nhau lúc còn làm chung một công ty.
Không giống một người hay lải nhải như tôi, chị ta trầm tĩnh, dịu dàng, chị ta có một mái tóc đen dài thẳng, quanh năm luôn mặc áo quần màu trắng khiến chị ta trẻ hơn rất nhiều so với tuổi thật.
Nhưng sự chín chắn và yên tĩnh đó khiến chị ta khác biệt hơn hẳn so với những cô gái ở độ tuổi này của tôi, đối với đàn ông mà nói, sự tương phản này thật sự có sức hấp dẫn chí m//ạng.
“Chị Tiểu Nhã à, tối qua chị ngủ có ngon không?”
Hà Tiểu Nhã để bát canh xuống bàn ăn rồi cười nói:
“Tất nhiên là ngon rồi. Đồng Đồng à, cảm ơn em đã đặc biệt mời chị đến biệt thự của em chơi để giải sầu. Nơi này cách xa thành phố nên không ồn ào huyên náo, tối qua là lần chị ngủ ngon nhất trong khoảng thời gian gần đây đấy.”
Chị ta vừa nói vừa liếc nhìn phía sau tôi.
Tôi biết là Châu Tuấn Huy đi xuống.
Châu Tuấn Huy đi thẳng đến trước bàn ăn rồi nói:
“Ngủ ngon là được, mấy ngày tiếp theo chị cũng sẽ ngủ ngon như vậy thôi!”
Hà Tiểu Nhã mím môi cười, khẽ trừng mắt với Châu Tuấn Huy.
Tôi giả vờ không biết gì hết yên lặng nghe hai người họ tán tỉnh ve vãn nhau trước mặt tôi, trong mắt tôi xẹt qua tia hứng thú.
3
Sau khi ăn sáng, chúng tôi chuẩn bị đi câu cá.
Tôi đứng dựa vào cửa nhà kho và nói với Châu Tuấn Huy:
“Bên kia chắc có dụng cụ câu cá của bố và anh trai em, anh tìm thử đi.”
“Lúc chú còn sống rất thích câu cá, thân là con cháu nhưng anh lại chưa đi câu cá với chú ấy lần nào, đúng là không nên mà.”
Nghe những gì anh ta nói, hai mắt tôi tối sầm lại.
Hà Tiểu Nhã đúng lúc đi đến xoa xoa lưng tôi:
“Đồng Đồng, chú dì và anh Tạ Hoằng đều đang ở trên trời dõi theo em, phù hộ cho em. Chắc chắn họ rất hy vọng em có thể sống vui vẻ, hạnh phúc. Hơn nữa, bây giờ em còn có chị và Tuấn Huy mà.”
Tôi quay lại nhìn chị ta không nói gì.
Hà Tiểu Nhã bị tôi nhìn chằm chằm đến sởn gai ốc, sắc mặt có đôi chút mất tự nhiên:
“Đồng Đồng?”
Tôi nở nụ cười, ôm chị ta làm nũng:
“Chị Tiểu Nhã à, nếu không có chị thì em phải làm sao đây chứ!”
Hà Tiểu Nhã vỗ lưng tôi cười nói: “Bé ngốc.”
Tôi giãy khỏi vòng tay của chị ta, úp úp mở mở nói:
“Chị Tiểu Nhã à, em đã tự mình quyết định một chuyện, chị đừng giận em nhé!”
“Chuyện gì thế?”
Tôi lấy điện thoại ra gọi một cuộc:
“Đến đây đi.”
Hà Tiểu Nhã nhìn tôi đầy khó hiểu, tôi nhìn chị ta mỉm cười:
“Em thật sự chỉ muốn tốt cho chị thôi.”
Vài phút sau, một người đàn ông cao lớn đi đến.
Quả nhiên, sắc mặt Hà Tiểu Nhã lập tức trở nên khó coi.
Tôi lắc lắc cánh tay của chị ta:
“Giả Việt chủ động liên lạc với em, anh ta nói anh ta biết sai rồi nên cố ý đến đây để xin lỗi chị. Thế nên em đã tự làm theo ý mình bảo anh ấy đến đây.”
“Tiểu Nhã à, anh biết sai rồi, em tha thứ cho anh có được không? Từ nay về sau, chuyện gì anh cũng sẽ đặt em lên hàng đầu, anh nhất định sẽ nghĩ đến cảm nhận của em.”
Tôi cũng nói đỡ cho anh ta:
“Đúng vậy, chị Tiểu Nhã à, chị cứ coi như là nể mặt em đi có được không?”
Châu Tuấn Huy đang tìm đồ khẽ ho một tiếng, Hà Tiểu Nhã không tình nguyện nói:
“Xem biểu hiện của anh vậy!”
Giả Việt bước đến ôm lấy Hà Tiểu Nhã, Hà Tiểu Nhã bật cười thành tiếng.
Tôi vỗ tay, bản thân mình còn vui hơn cả hai người trong cuộc.
“Hôn đi, hôn đi!”
Hà Tiểu Nhã bối rối mắng tôi:
“Đồng Đồng, sao em lại nghịch ngợm thế chứ.”
Tôi không chịu bỏ qua nên hai người họ chỉ đành hôn nhẹ lên má nhau.
Tôi cười toe toét.
Tất nhiên là phải vui vẻ rồi, người nên đến đã đến đủ cả rồi.
Nếu đã đến rồi thì đừng ai rời đi nữa nhé.
4
Chúng tôi câu được vài con cá lớn ở hồ nước gần biệt thự.
Sau khi về đến nhà, Hà Tiểu Nhã lập tức xắn tay áo đi vào phòng bếp, Giả Việt ở bên cạnh phụ giúp chị ta.
Tôi khẽ đá Châu Tuấn Huy một cái:
“Hai chúng ta là chủ nhà đấy, sao có thể để khách nấu cơm mãi được.”
Châu Tuấn Huy cười cười né tránh:
“Em chỉ biết sai khiến anh thôi.”
Tôi nghiêng đầu, híp mắt:
“Bố em sưu tầm rất nhiều rượu, bây giờ ông ấy cũng không làm gì được em, để em đi lấy cho chúng ta một chai.”
Lúc tôi từ dưới tầng hầm đi lên, ba người đang nói chuyện trong phòng bếp bỗng dưng im bặt.
“Mọi người vừa nói chuyện gì thế?”
Tôi tìm thấy bốn cái ly uống rượu trong tủ bếp.
“Đang nói về ông sếp biến thái ở công ty Tiểu Nhã, Tiểu Nhã đã nghỉ việc rồi nhưng ông ta vẫn gửi tin nhắn quấy rối cô ấy.”
Giả Việc cười đáp.
Tôi vừa rót rượu vừa mắng:
“Già không nên nết, lúc trước ông ta cũng từng gửi tin nhắn cho em. Hôm nào đó đợi ông ta tan làm, em phải trùm bao bố đánh ông ta một trận mới hết tức được.”
Châu Tuấn Huy cười lắc đầu:
“Em? Một người đi trên đường vô tình giẫm trúng một chút mèo đã muốn khóc như em, mà cũng dám đánh người à?
Tôi lần lượt đặt từng ly rượu trước giấy ăn của mỗi người, bĩu môi nói:
“Được rồi, được rồi, em cũng chỉ nói cho sướng miệng thôi.”
Sau khi ăn uống no say, Châu Tuấn Huy đã say đến mức bất tỉnh nhân sự. Giả Việt dìu anh ta về phòng của chúng tôi.
“Ngủ ngon nhé Đồng Đồng.”
Hà Tiểu Nhã nói với tôi trước khi đóng cửa phòng mình.
Tôi nhìn Giả Việt ở trong phòng rồi nở nụ cười ranh mãnh:
“Chị Tiểu Nhã à, tối nay chị nghỉ ngơi cho khỏe đi nhé, em đã cho chị uống thuốc an thần Tuấn Huy mua cho em rồi đấy.”
Nghe vậy, Hà Tiểu Nhã vốn đang cười bỗng thay đổi vẻ mặt.
Chị ta lo lắng nói:
“Em nói gì cơ Đồng Đồng? Thuốc an thần?”
“Đúng vậy, Tuấn Huy đã mua cho em trước lúc đến đây đấy, anh ấy nói đó là hàng nhập khẩu nên công dụng rất tốt. Chị cũng biết là em thường mất ngủ cả đêm sau khi bố mẹ và anh trai em mất mà.”
Hà Tiểu Nhã bỗng thở gấp:
“Em đã cho chị uống thuốc rồi sao?”
Tôi gật đầu rồi nói thêm:
“Em cũng bỏ một ít vào rượu của Giả Việt, anh ta nói gần đây mình cũng thường xuyên mất ngủ vì chị.”
Hà Tiểu Nhã trợn tròn mắt, không dám tin nhìn tôi.
Giọng nói của chị ta có chút run run:
“Đồng Đồng, em đang nói giỡn với chị thôi đúng không? Em không cho bọn chị uống loại thuốc đó đúng không?”
Tôi nở nụ cười thật tươi rồi đóng cửa phòng lại.
“Chúc chị ngủ ngon, chị Tiểu Nhã!”
Sau đó tôi nhanh chóng khóa cửa từ bên ngoài, bên trong có làm thế nào cũng không thể mở cửa ra được.
Hà Tiểu Nhã ngạc nhiên, căng thẳng như vậy là vì chị ta biết thuốc Châu Tuấn Huy mua cho tôi không phải là thuốc an thần, mà là thuốc k//ích d//ục.
Cũng chỉ là thuốc k//ích d//ục mà thôi, lẽ ra Hà Tiểu Nhã không nên sợ hãi như vậy đúng không?
Đó là vì Giả Việt, người cũng bị tôi chuốc thuốc không phải là bạn trai của chị ta.
Mà anh ta là em trai ruột của Hà Tiểu Nhã.
Hai chị em họ đóng kịch lâu như vậy vì tôi, vậy nên tôi cũng chỉ đành phối hợp diễn với họ mà thôi.
Trong lòng tôi cảm thấy cực kỳ vui vẻ, tôi đi nhanh về phòng mình.
Châu Tuấn Huy ngủ say như c//hết ở trên giường, tôi đá anh ta xuống giường rồi đi vào nhà vệ sinh.
Tôi vừa ngâm nga vừa dựng chân máy, sau đó bấm nút quay video trên máy ảnh.
Cảnh đầu tiên của vở kịch chính thức bắt đầu.