Trò Chơi Ngược Cặn Bã - Chương 3
12
“Mẹ ngươi đã đi báo quan, nói ngươi mất tích.” Ta gỡ mặt nạ xuống vào hầm gặp Niếp Niếp.
“Là ngươi sao? Sao ngươi lại trói ta?” Lúc đầu nó không biết là ta.
“Ta còn muốn hỏi ngươi, ta nuôi ba mẹ con các ngươi khôn lớn, tại sao các ngươi lại giết ta?” Ta nhớ lại vẫn thấy nước sông lạnh lẽo, đó là vào mùa đông, mặt sông toàn là băng.
“Ngươi nhớ lại rồi sao?” Nó dường như không tin.
“Nhanh nói lý do, nếu không ta giết ngươi thì cũng chẳng ai biết.” Ta nói thật lòng.
Kết quả là nó hơi nhếch mép, không tin ta sẽ giết người.
“Thật thú vị nhưng ta nói ra thì ngươi chắc chắn sẽ giết ta, tại sao ta phải nói?”
Thấy nó tự tin như vậy, ta cũng không thèm để ý đến nó nữa.
Kiểm tra lại dây xích và chốt đều không có vấn đề gì.
Đậy hầm bằng một lớp rơm ngô dày, rồi rời đi.
Không nói thì nhịn đói, bảy ngày sau ta xem ngươi có chết không.
Ta dẫn người đi tìm rầm rộ mấy ngày.
Tất nhiên là không tìm thấy.
Bạch thị đau lòng vô cùng, dù có dâm đãng đến đâu thì đối với con gái mình cũng có chút tình mẫu tử.
“Biểu ca!” Nàng ta ấp úng, nước mắt lưng tròng.
Tại sao trước đây ta lại thấy loại người này đáng thương nhỉ?
“Không sao đâu, trong phạm vi trăm dặm quanh đây chúng ta đều đã tìm kiếm, trừ khi Niếp Niếp cố tình trốn tránh chúng ta, nếu không thì cũng phải tìm thấy.” Ta muốn ly gián hai mẹ con họ.
“Hay là muội nói cho ta biết Niếp Niếp thường thích đi đâu? Thích làm gì? Trước khi mất tích có nói gì với muội không?”
Bạch thị lộ vẻ suy tư.
“Trong nhà hết gạo rồi, Niếp Niếp nói nó đi hái ít thuốc về bán, trước đây đều đi lên núi phía Tây.”
Núi phía Tây ư?
Bên đó không có thuốc cũng không có thú dữ.
Chỉ là một ngọn núi đá trọc.
Bình thường không có ai đến đó.
Chẳng lẽ bí mật của nó đều ở trên núi phía Tây?
13
Ta tự mình đến núi phía Tây.
Đây là một ngọn núi đá không cao lắm.
Bình thường không có ai đến.
Ta trèo lên đỉnh núi trước khi trời tối, quả nhiên cả ngọn núi không có lấy một cái hang.
Trên đỉnh núi có một vũng nước hình tròn rất nhỏ.
Thật kỳ lạ.
Trên ngọn núi trọc lại có một vũng nước.
Ta cẩn thận tiến lại gần xem.
Nhưng lại phát hiện ra kiếp trước của mình.
Bạch thị sau khi gả cho ta vì sợ sinh con cho ta nên đã cho ta uống thuốc ngay từ đầu. May quần áo cho con ta, nàng ta đều cắt đứt chỉ ở đế giày, để bọn trẻ đi giày vào mùa đông, tất nhiên giày sẽ nhanh hỏng.
Quần áo cũng may ẩu, thậm chí còn có kim bên trong.
Cắm cho Tiểu Phù và Xuân Sinh phát điên, căn bản không dám mặc quần áo nàng ta may.
Hóa ra nàng ta lại hành hạ con cái ta như vậy.
Con gái ta không có của hồi môn gì, chỉ có mười lượng bạc tiền sính lễ mà người ta cho, nàng ta không mua cho Tiểu Phù của ta một bộ quần áo mới nào.
Nhưng ta lại thấy nàng ta là một người mẹ hiền vì thế chưa bao giờ quan tâm, hỏi han bất cứ chuyện gì của hai con.
Sau này ta già rồi.
Cũng mua cho Cố Thanh Thư một cửa hàng.
Tộc trưởng cũng đổi người khác.
Ruộng đất của Cố Gia thôn đều bị người Diệp thôn chiếm hết.
Niếp Niếp liền đề nghị giết chết ta đi, nếu không sống cũng chỉ làm liên lụy đến ba mẹ con bọn họ.
Dù sao Tiểu Phù cũng khó giữ được mạng sống, thê tử mà Xuân Sinh cưới cũng không thấy thông minh cho lắm.
Người ngoài càng biết ta thương ba mẹ con họ, nếu họ đẩy ta cho Tiểu Phù thì sợ bị người ta khinh bỉ.
Sau khi ta chết đuối chỉ được chôn bằng một chiếc chiếu rách, Tiểu Phù và Xuân Sinh đều không đến dự đám tang.
Vì vậy cũng chỉ làm qua loa cho xong chuyện.
Nhưng Tiểu Phù sau khi ta chết lại đột nhiên phát đạt.
14
Mẹ của Tiểu Phù mất sớm. Thì ra nàng lại là con gái của một quan lớn ở trong thành bị lạc.
Đến đời Tiểu Phù, con cháu lại chỉ còn lại Tiểu Phù và Xuân Sinh.
Có người từ nhà quan lớn đến đưa Tiểu Phù và Xuân Sinh đi.
Tiểu Phù ở độ tuổi ngoài hai mươi bắt đầu học đọc và viết.
Quan lớn chủ trì cho con bé hòa ly.
Cũng ép Xuân Sinh đi học, để hai tỷ đệ đều có khả năng thừa kế Kỷ gia.
Tiểu Phù sau này không tái giá nhưng cuộc sống thuận buồm xuôi gió, nó có năng lực có thủ đoạn, còn biết đọc biết viết, cả phủ trên dưới không ai không phục.
Quan lớn cũng rất vui mừng.
Trực tiếp đổi họ cho hai tỷ đệ.
Kỷ Tiểu Phù, Kỷ Xuân Sinh.
Xuân Sinh thi đỗ cử nhân, Tiểu Phù luôn giúp đỡ đệ đệ.
Xuân Sinh không bỏ người vợ tào khang.
Nhưng Tiểu Phù lại lén phái người trói cả ba mẹ con họ lại.
Cởi hết quần áo trói vào mộ ta.
Bọn họ bị đóng băng chết cóng.
Ta lấy một tảng đá lớn, đậy kín mắt suối này lại.
“Vậy là Niếp Niếp đã nhìn thấy tình hình kiếp trước ở đây, biết Tiểu Phù có một ngoại tổ rất lợi hại, nó muốn thay thế?”
Sau khi về nhà, ta gọi Thủy Sinh và những người khác đi dựng lại bia mộ, sửa sang lại phần mộ cho người vợ đã khuất của ta.
Sau đó đến hầm.
” Niếp Niếp, thế nào, có muốn nói bí mật của ngươi không?”
“Ngươi biết đấy, cho dù ngươi có chết đói, cũng không thể quay lại được.”
Mặc dù ta không biết nó nói trò chơi, tiến độ là có ý gì nhưng nó chắc chắn muốn thay thế số phận của Tiểu Phù.
“Không thể quay lại?” Nó yếu ớt nhìn ta.
Mới bốn ngày, miệng nó đã đầy bọt.
Ta cho nó uống chút nước, nó dường như nhìn thấy hy vọng.
“Ngươi làm sao biết được?”
“Ta đã đến núi phía Tây.”
15
“Ta nói liền cho ta một cái chết thống khoái đi.”
Nó nói đứt quãng một số điều.
Nó tình cờ nhìn thấy những chuyện xảy ra ở kiếp trước trong mắt suối trên núi phía Tây.
Nhưng sau khi về nhà, nó mới tỉnh ngộ rằng mình chỉ đang ở trong một trò chơi có tên là “Hướng dẫn ngược đãi kẻ cặn bã.”
Trong trò chơi này, nó phải hoàn thành một cuộc đời ngược đãi một tên nam nhân cặn bã hoặc một người nữ nhân cặn bã.
Tra tấn người đó đến khi trò chơi cho là đủ, nó mới có thể thoát khỏi thế giới này.
Trở về nhà của mình.
Phải đi hết quy trình cần đi, chính là trải qua tất cả những gì kiếp trước đã trải qua.
Nhưng nó không cam tâm cuối cùng bị Tiểu Phù đông chết cóng.
Cho nên thương lượng với hệ thống xem có thể tự mình giả làm Tiểu Phù đi nhận họ hàng không, hệ thống đồng ý giúp đỡ nhưng tiền đề nó phải là con gái của ta mới có thể qua mắt được.
Vì vậy nó bằng mọi cách để Bạch thị gả cho ta.
Mục đích chính là sau này có thể giả mạo Tiểu Phù.
“Sao ngươi biết đây là trò chơi? Ngươi lấy tiền ở đâu cho Bạch thị?”
Ta cảm thấy nó đang nói dối.
Ta cho nó uống chút nước lọc rồi tiếp tục nhốt lại.
Dù sao ta cũng không nhìn thấy cái gọi là thế giới trò chơi.
Cẩn thận vẫn hơn.
Có nên liên lạc với nhà ngoại của Tiểu Phù không?
Ta rất do dự.
Lúc liên lạc nên nói thế nào?
16
Bạch thị chắc chắn không thể cưới được.
Hận này tạm thời ghi nợ trước.
Bạch thị không cam lòng lại đến tìm ta mấy lần.
Bị ta đuổi đi trước mặt mọi người.
“Muốn quyến rũ thì tự đi tìm nam nhân, đừng thấy ta tính tình tốt mà muốn chiếm tiện nghi nhà ta, ta có hai đứa con, không muốn nuôi thêm đứa con riêng của ngươi.”
“Ngươi khắc chết chồng mình, giờ lại làm mất con gái, nói không chừng chính là số mệnh cô độc, ta sợ chết, còn muốn nuôi lớn con cái của mình, ngươi đừng đến tìm ta nữa.”
Ta nói lớn đến nỗi cả con phố đều nghe thấy.
Bạch thị không tin nổi, ngây người nhìn ta.
Nhiều người trong Cố gia thôn cũng thắc mắc về biểu hiện của ta, chỉ có Cố Thủy Sinh là nhìn ta với vẻ khâm phục: “Ca, huynh đúng là thần tượng của ta.”
Ta đưa Cố Thủy Sinh, mang thức ăn đến tìm Cố mù.
“Xuân Sinh học hành thế nào, Hiệp thúc?”
“Tiếc quá, nếu đứa trẻ này khai mở sớm hơn, năm nay đã có thể đi thi thử rồi.” Cố mù mở con mắt còn tốt nhìn ta.
Ta nhẹ nhàng tự tát mình một cái.
“Trước đây ta đúng là hồ đồ, không nghĩ đến chuyện cho con đi học, chỉ nghĩ đến việc tìm một tiểu tức phụ xinh đẹp.” Nghe ta nói vậy, Cố Thủy Sinh và Cố mù đều cười.
“Trong thôn chúng ta có mấy đứa trẻ thông minh, Xuân Sinh nhà ngươi không tệ, còn hai đứa nữa, nếu có thể cùng nhau thi đỗ, Cố gia thôn chúng ta sẽ có hy vọng.” Thủy Sinh lắm lời này xem ra thường đến tìm Cố mù.
“Đúng rồi, Hiệp thúc, đứa cháu ngoại ở Diệp thôn của thúc cũng nên đi học rồi, để nó đến thôn chúng ta học, ở nhà chú ăn cơm cũng tiện.” Ta vừa nói vậy, cả người Cố mù đều phấn khích.
“Tốt tốt tốt! Ngày mai ta sẽ thử, cho dù nó là người Diệp thôn, chỉ cần ở thôn chúng ta học thì không thể thiên vị Diệp thôn của nó được!”
Trên đường về.
Ta hỏi Cố Thủy Sinh: “Thủy Sinh, ngươi còn nhớ mẹ của Tiểu Phù không?”
“Nhớ chứ, ca sao vậy, nhớ đại tẩu à?”
“Ừ, Tiểu Phù càng lớn càng giống đại tẩu ngươi, tiếc đại tẩu ngươi và nhà mẹ đẻ không hòa thuận, chuyện hôn sự sau này của con bé ta cũng không biết nên làm sao?”
Ta thật sự không biết nên liên lạc với nhà họ Kỷ ở trong thành thế nào.
“Ca, huynh không phải hồ đồ rồi chứ, ca không cho đại tẩu qua lại với nhà mẹ đẻ nhưng nếu ca đưa Tiểu Phù đến trước mặt ngoại tổ của con bé, nể mặt đại tẩu, họ có thể không nhận đứa trẻ sao?”
17
Ta đúng là hồ đồ rồi.
Có thể đưa Tiểu Phù đến trước cửa nhà họ Kỷ.
Tiểu Phù trông giống hệt mẹ nó.
Lỡ như người nhà họ Kỷ nhận ra, ta cũng đỡ phải do dự.
“Thủy Sinh, đợi ta không làm tộc trưởng nữa thì ngươi làm.” Ta cảm khái vỗ vai người biểu đệ này, bước nhanh về nhà.
Đưa Tiểu Phù đến phủ thành không biết mất bao nhiêu ngày.
Trước khi đi ta phải sắp xếp cho Niếp Niếp.
“Ta phải ra ngoài mấy ngày, đã làm cho ngươi chút đồ ăn, còn chuẩn bị cả nước rồi, nếu thuận lợi ta có thể về trong bảy ngày, nếu không thuận lợi thì ngươi có thể bị chết đói.” Ta đặt ít lương khô trước mặt con bé.
Nó đảo mắt, dường như muốn biết ta nói thật hay nói dối.
“Đúng rồi, giờ mẹ ngươi cũng không đi tìm ngươi nữa, mẹ ngươi không nghe lời ngươi đi lấy chồng, còn dây dưa với nhiều nam nhân trong thôn.”
Bạch thị không còn con gái kiếm tiền cho nữa.
Lại không làm được việc gì.
Chỉ có thể vui vẻ chấp nhận “Lòng tốt” của những người nam nhân đó.
Dùng thân thể trả nợ.
“Ta biết đánh bài, mỗi lần hết tiền ta sẽ cải trang thành một cậu bé đến sòng bạc kiếm chút tiền, nếu ngươi muốn phát tài thì có thể dẫn ta đi.”
Đánh bài?
Ta không biết nó nói thật hay nói dối.
Nhưng đánh bài là chuyện ta tuyệt đối không đụng vào.
Huống hồ sau này Tiểu Phù và Xuân Sinh đều có tiền đồ.
Ta đánh bài để làm gì?
Con nhóc này cũng không có ý tốt, dụ dỗ ta đi đánh bạc.