Trò Chơi Ngược Cặn Bã - Chương 2
6
Tối hôm đó ta một mình đi đến.
Nửa đêm quả thực có người ném đồ vào sân nhà nàng ta.
Sau khi ta quát lớn, không còn ai đến nữa.
Sau khi một cặp nhi nữ của nàng ta yên tâm đi ngủ, Bạch thị mới thướt tha đến ngồi bên cạnh ta.
“Biểu ca, biểu ca khát không, để muội đi rót cho biểu ca cốc nước.”
Kiếp trước, là ta trăm phương ngàn kế cầu cưới nàng ta.
Kiếp này ta phải dẫm nát lòng tự trọng của nàng ta dưới chân rồi mới cưới, mới tra tấn nàng ta.
“Ta muốn tắm.”
Quả thực nàng ta hầu hạ ta tắm rất tốt.
Người nữ nhân này quả thật là dâm tâm dập dờn.
Rất nhanh đã đun xong nước, ta tắm trước mặt nàng ta: “Biểu muội, biểu muội như vậy không được, hay là tìm một người nam nhân để gả đi.”
Ta thản nhiên vẩy nước trước mặt nàng ta.
“Người như muội, lại còn mang theo hai đứa con riêng, làm sao có người muốn cưới.” Mắt nàng nhìn chằm chằm vào ta.
“Quả thực là như vậy, bây giờ mọi người đều không dễ sống, nuôi sống bản thân đã khó rồi, đừng nói đến việc nuôi thêm ba miệng ăn.” Ta nói thật.
Mặt nàng ta cứng đờ. Như thể đã ăn phải một đống phân.
“Biểu muội, nếu biểu muội muốn tìm lại một người thì phải nhanh lên, với độ tuổi này tìm một người nam nhân, sinh thêm một đứa con còn được, nếu lớn tuổi hơn nữa thì khó sinh, cũng khó tìm hơn.”
“Còn nữa, nếu biểu muội sinh ra hai nữ nhi thì tốt rồi, có một nhi tử thì không ai muốn nuôi.” Ngoại trừ kiếp trước của ta, một tên khốn mù mắt mù tim.
Con của mình không nuôi, lại nuôi một đứa bạch nhãn lang lớn lên.
7
Cười nhạo Bạch thị một trận, ta quay về nhà.
Không biết lần này sau khi trở về Bạch thị có còn nhất quyết không lấy ai ngoài ta không.
Tất nhiên là ta phải cưới.
Không cưới về thì làm sao báo thù?
Không chỉ Bạch thị, còn cả hai đứa con bạch nhãn lang kia nữa.
Không báo thù thì ta thấy mình ban ngày không có mặt mũi ra khỏi cửa.
Đóng cửa phòng lại, nhìn nhi tử đã ngủ say, còn có bài tập tô chữ viết rất cẩn thận trên bàn của nó.
Hy vọng con có tiền đồ.
Chỉ cần nó chịu học, ta có đập nồi bán sắt cũng phải cho nó học.
Kiếp trước đứa trẻ này được tỷ tỷ nuôi lớn.
Đến lúc chết ta cũng không để ý nhưng bây giờ nghĩ lại bộ dạng hận ta của con gái, đại khái cũng có thể đoán được đã xảy ra chuyện gì.
Bạch thị miệng nam mô bụng bồ dao găm, miệng nói với ta sẽ đối xử với con của ta thế nào nhưng đứa trẻ không nghe lời, ta có thể thấy giày của hai con chỉ đi được hai ngày là hỏng.
Quần áo mới, vừa mặc vào người là bẩn.
Ăn gì cũng không đủ.
Làm gì cũng không được.
Sau này ta thấy hai con không ra gì nên cũng không quản nữa.
Đại khái trong đó đều có bàn tay của Bạch thị.
So với hai đứa con của ta, một cặp nhi nữ của nàng ta rõ ràng là miệng ngọt, biết nói biết làm, ta lại không hiểu nổi con nhà người ta dù tốt đến đâu cũng không bằng con của mình.
Thật ngu ngốc.
Nghĩ đến đây lại tự tát mình một cái.
8
Ngày hôm sau, Cố Thủy Sinh đến tìm ta.
“Ca, chúng ta phải hái lê đi bán thôi.”
Ta mới nhớ ra sắp đến Tết Trung thu rồi, kiếp trước vào thời điểm này ta đã sớm thành đôi với Bạch thị.
Thời điểm này vừa vặn ở huyện thành mua trâm cài cho nàng ta.
Nghe mấy phu nhân trong cửa hàng trang sức trò chuyện, nói rằng quan tri huyện chuẩn bị mở hội chùa ba ngày vào dịp Trung thu, buổi tối còn làm đèn.
“Thủy Sinh, chúng ta hái muộn hơn hai ngày rồi bán, không bán cho mấy tiểu thương nữa, ta nghe nói năm nay Trung thu mở hội chùa, sao không lên hội chùa bán đi. Ta dẫn người đi hái lê, ngươi dẫn người lên núi hoang chặt ít trúc, bảo mấy lão nương rảnh rỗi trong nhà dán đèn Khổng Minh hoặc thứ khác, đợi đến hội chùa thì bán.”
Cố Thủy Sinh vội vã đi.
Người trong tộc tốt ở điểm này.
Đồng tâm hiệp lực, nghĩ lại kiếp trước của mình, ta thật chẳng làm nên trò trống gì.
Những ngày hội chùa, chúng ta bận rộn suốt ba bốn ngày.
Tất nhiên cũng kiếm được không ít.
Cuối cùng nhà nào cũng mua thịt ăn.
Mùi thịt trong làng thơm lừng khiến dân làng bên cạnh là Diệp thôn thèm không chịu nổi.
Thủy Sinh nói không ít bà mối cứ đi lại trong làng, muốn gả con gái vào đây.
Lúc này Bạch thị lại đến.
Dẫn theo một cặp nhi nữ của nàng.
Những người cùng thế hệ với ta trong làng còn nháy mắt với ta một cách rất bỉ ổi.
“Biểu ca, ngày Trung thu bọn muội đi qua làng các huynh, thấy nhà nào cũng đóng cửa, các huynh đi đâu vậy?”
Nàng ta vừa đi vừa cười.
“Biểu muội, muội đến đây có chuyện gì không?”
“Muội vừa đi thăm cô cô, bà ấy vẫn khỏe nhưng trong lời nói đều là thương xót cho Tiểu Phù và Xuân Sinh, không biết hai đứa trẻ có ăn uống tử tế không, có áo bông chống rét không, thương huynh là một nam nhân lại không có, không có, không có chăn ấm…” Nàng ta nói đến mức mặt đỏ bừng.
Kiếp trước ta đã sa vào cái miệng lưỡi này.
“Bà ấy ư? Mẹ ta chỉ biết quan tâm bằng miệng, bà ấy mới không thật lòng thương xót. Còn nữa, nếu bà ấy nói thương xót ta thì muội cũng đừng tin, bà ấy lúc nào cũng giữ chặt mọi thứ trong tay, chỉ sợ người khác chia mất.”
“Con người vẫn phải dựa vào chính mình, biểu muội, muội thì khác, muội vẫn nên tìm một người nam nhân để gả đi.”
9
Trước mặt hai đứa trẻ.
Nàng ta cũng không thể dùng thủ đoạn được.
Nghe nói tên vô lại trong làng họ gần đây thường xuyên lảng vảng trước cửa nhà nàng ta.
“Biểu cữu, cháu và đệ đệ đều thấy cữu rất tốt, cữu xem, Tiểu Phù tỷ và Xuân Sinh đệ không có mẹ ruột, cháu và Thanh Thư lại không có cha, hai nhà chúng ta hợp thành một nhà thì sao?”
Điều ta không ngờ là con gái của Bạch thị lại là người nói ra chuyện này.
“Một tiểu cô nương như con lại đi làm mai cho mẹ à?”
Trước đây ta không nhớ con bé lại dám nói ra lời như vậy, mặc dù ta đối xử với nó không tệ nhưng cũng không giao lưu nhiều.
Năm nay nó mới bao nhiêu tuổi? Nhỏ hơn Tiểu Phù hai tuổi nhỉ.
Vậy mà lại dám nói như thế?
“Cháu chỉ vừa gặp biểu cữu đã thấy thân thiết từ tận đáy lòng, cảm giác đó giống như biểu cữu chính là cha của cháu vậy, mọi thứ trong nhà này đều khiến cháu cảm thấy thân thiết.”
Cảm giác khó chịu càng tăng.
Chẳng lẽ đứa trẻ này cũng là người sống lại?
Nếu đúng như vậy thì đây chính là một tai họa.
“Này, chuyện hôn nhân đại sự cứ để người lớn quyết định, chúng ta là họ hàng tất nhiên phải thấy thân thiết.” Đang nói thì Tiểu Phù bưng thịt đi vào.
Con bé nhìn chằm chằm Tiểu Phù.
Như thể Tiểu Phù là kẻ thù giết cha của nó vậy.
Nhưng đệ đệ nó là Thanh Thư đã thèm thịt không chịu nổi.
Từ khi phu quân của Bạch thị mất, nhi tử còn nhỏ, giờ cuộc sống chắc hẳn rất vất vả.
“Biểu muội, hôm nay ta không giữ mọi người lại, lời cháu gái nói cũng đúng, để ta cân nhắc xem.” Ta thấy nàng ta nhìn con gái ta mà thấy khó chịu.
10
Tối đến, ta đợi đến khi hai đứa trẻ ngủ rồi liền đổi một bộ đồ đen, định đi nghe xem Bạch thị và con gái cô ta nói chuyện gì.
Cho dù hôm nay không nói.
Sớm muộn gì cũng lộ đuôi.
Ai ngờ lại nghe được một bí mật động trời.
Ta nghe con gái nàng ta khuyên: ” Mẹ phải chạy đến nhà Cố biểu cữu nhiều hơn, nếu mẹ có thể thành thân với ông ấy, sau này chúng ta sẽ có cuộc sống tốt đẹp.”
Bạch thị không muốn: “Người muốn cưới ta cũng không ít, sao con cứ phải nhắm vào Cố biểu cữu của con.”
“Bởi vì con nghe lão thần tiên nói Cố biểu cữu sẽ phát tài!” Ta nghe thấy sự mất kiên nhẫn trong giọng nói của đứa trẻ này.
“Vậy thì con hãy cầu xin lão thần tiên để Cố biểu cữu của con đến cưới ta, ta không muốn cầu xin hắn đến cưới ta.” Bạch thị nói xong liền trở về phòng ngủ.
Sau đó tôi nghe thấy có người đi đi lại lại trong phòng.
“Chuyện gì thế này? Trò chơi đến bước này chẳng phải là Bạch thị đã gả cho tộc trưởng rồi sao? Sao kiếp này tiến độ lại khác rồi?”
“Nếu Bạch thị không gả được cho tộc trưởng thì ta lấy lý do gì để đánh cắp vận mệnh của Cố Tiểu Phù? Nếu ta không có được vận khí của Cố Tiểu Phù, làm sao thoát khỏi trò chơi này?”
Chẳng lẽ đứa cháu gái này chính là người điên mà người khác nói sao?
Ta tin rằng mình là người sống lại.
Nhưng đối với vận mệnh mà nó nói, ta thực sự không hiểu.
Làm sao để đánh cắp vận mệnh của Tiểu Phù?
Kiếp trước nó không thành công sao?
Tiểu Phù gả cho một tên cờ bạc, Xuân Sinh lấy một người vợ như thế nào ta chưa từng gặp, ta thì bị họ làm cho chết đuối.
Như vậy mà họ vẫn chưa thành công sao?
Thoát khỏi trò chơi?
11
Từ ngày hôm đó, mỗi tối ta đều đợi đến khi bọn trẻ ngủ, bắt đầu đào hầm ngầm ở sân sau.
Cuộc sống của Bạch thị khi mang theo hai đứa trẻ càng khó khăn hơn.
Nhưng nàng ta luôn có thể vượt qua.
Ta theo dõi hai ngày mới biết là mỗi khi khó khăn nhất, con gái đều đưa cho nàng ta ít tiền.
Đứa cháu gái này có chút tà tính.
Kiếp trước sao ta lại không để ý nhỉ?
Tâm trí ta đều đặt trên người Bạch thị, ban ngày đi làm, ban đêm thì chờ giày vò cùng Bạch thị.
Dù là con cái của mình hay con cái của Bạch thị đều không để ý.
Nghĩ đến sự hồ đồ của mình.
Ta lại nhẹ nhàng tự tát cho mình một cái!
Sau đó ta mua dây xích sắt buộc trâu từ thợ rèn, nhân lúc trời tối liền bịt miệng đứa cháu gái “Đi kiếm tiền” lại.
Sau đó nhốt nó vào hầm ngầm nhà ta.
Lần này đầu óc ta rất tỉnh táo.
Ta phải biết được mục đích của nó.
Nhưng con bé này cứng miệng lắm, cứ không chịu nói, chỉ nhìn ta bằng ánh mắt oán độc.
“Biểu ca! Biểu ca! Con gái ta mất tích rồi!” Bạch thị nhào vào người ta, khóc nước mắt lưng tròng.
Nếu như kiếp trước, lúc này ta chỉ muốn móc tim mình ra đưa cho nàng.
Nhưng bây giờ nhìn nàng ta chỉ muốn nôn.
Miệng rắn lục, đuôi ong vàng. Cả hai đều đáng sợ nhưng độc nhất vẫn là lòng dạ đàn bà.
“Đã báo quan chưa?” Ta gỡ nàng ta ra, phủi phủi tay áo.
“Chưa ạ” giọng nàng ta yếu ớt.
“Muội đi báo quan trước, ta sẽ dẫn người đi tìm.”