Trò Chơi Định Mệnh - Chương 6
18
Ngay từ đầu Kiều Sở đã tìm Mộ Thành hợp tác, muốn một cơ hội đôi bên cùng có lợi, cuối cùng là hai người cùng nhau thất bại. Kiều Sở cho rằng mình có chút địa vị ở trong lòng Quý Trì, nhưng dường như anh ấy không thèm để ý Kiều Sở có đối tượng hay không.
Mộ Thành không biết chuyện Kiều Sở tìm người giáo huấn tôi, chuyện này hắn biết là thông qua truyền thông.
Bởi vì lúc trước hai tên côn đồ kia lại phạm tội nên vào cục cảnh sát.
Cũng không biết chuyện gì xảy ra, cảnh sát vốn là bắt vì đánh nhau ẩu đả, hai tên côn đồ giống như bị trúng tà đem chuyện mình làm đều khai báo hết.
Nghe mà rợn cả người khi nữ minh tinh nổi tiếng vì lợi ích cá nhân mà xuống tay với một cô gái bình thường.
Kiều Sở cũng bị cảnh sát triệu tập.
So với Kiều Sở, Mộ Thành cảm thấy đây là cơ hội cuối cùng của mình.
Hắn cũng không phải thật sự buông bỏ tôi.
Giống như chính hắn đã nói, hắn thật sự thích tôi. Lúc trước theo đuổi tôi lâu như vậy, những tình cảm này đều là thật.
Nhưng tình cảm thì có ích lợi gì? Ở thời điểm người khác hung hăng giẫm đạp hắn dưới chân, hắn đã sớm không quan tâm tình cảm gì.
Nhưng khi nhìn thấy tôi xuất hiện bên cạnh Quý Trì, thậm chí còn mang thai, Mộ Thành căn bản không khống chế được cơn tức giận.
Dựa vào cái gì, rõ ràng là của hắn, sao lại có thể bị người khác cướp đi chứ?
Hắn không khỏi hối hận vì chính mình đã bốc đồng mở truyền hình trực tiếp.
Nhưng hắn phải sống, còn náo loạn như vậy, hắn ở giới giải trí chỉ có thể là chuột chạy qua đường, đừng nói phim truyền hình, hiện tại căn bản không có đoàn làm phim hoặc là tiết mục nào có thể coi trọng hắn.
Hắn đã bị giới giải trí vứt bỏ.
Nhưng mà càng làm cho hắn tức giận chính là hắn bị tôi vứt bỏ.
Buồn cười chính là cho đến lúc này, hắn mới biết được, hắn liên lạc với dãy số kia không phải là số của tôi.
Vừa nghĩ tới cái này liền tức giận.
Ngay từ đầu, hắn cũng hoài nghi vấn đề mang thai của tôi, nhưng hắn nhìn thấy tờ giấy kiểm tra kia.
Lần này đi tìm tôi bụng tôi rõ ràng cũng hơi to.
Dựa vào cái gì đều nói là lỗi của hắn, rõ ràng cô cũng có lỗi. Ngay cả ngày đó Quý Trì đánh hắn vẫn còn đau.
Mộ Thành cho rằng chúng tôi cũng nên trả lại cho hắn.
Nhưng không ngờ, cái này lại trực tiếp làm cho hắn hoàn toàn thất bại.
Tôi đã công khai chứng cứ mình mang thai, nhưng chứng cứ cho thấy tôi vừa mới mang thai.
Cùng với giấy khám thai, là tin tôi đính hôn với Quý Trì.
Lý do bào chữa của Mộ Thành thật vô lý.
Người mà lúc còn trẻ muốn nâng niu trong lòng bàn tay, giờ đã thật sự mất đi.
Trước bữa tiệc đính hôn, Mộ Thành lại đến trường đại học của chúng tôi.
Hắn hoàn toàn không để ý người chung quanh xì xào bàn tán, chỉ đứng cạnh một thân cây.
Hai người chúng tôi lúc đó còn học theo cặp tình nhân khác, ở trên đó khắc tên.
Lúc đó hắn nói: “Như vậy chúng ta có thể mãi mãi bên nhau.”
Hiện tại hắn sờ lên, đã không còn dấu vết gì.
“Đây không phải là Mộ Thành sao?”
“Đúng vậy, bộ dạng rất đẹp trai, chính là một tên cặn bã.”
“Đi thôi, nhìn thấy là buồn nôn.”
Mộ Thành lại nhắn tin cho số điện thoại kia, muốn gặp lại tôi.
Đối phương trực tiếp nhắn một câu: [Anh không có tư cách.]
Hắn tại ngày tôi đính hôn, tìm cơ hội nhờ người đưa lễ vật đi vào.
Là thật lâu trước đây, tôi một mình đi dạo phố, gửi cho hắn một món trang sức mà tôi nhìn trúng.
Lúc đó tôi còn đăng ảnh chụp chung với nó, viết: [Em đeo nó gả cho anh thì thế nào?]
Lúc đó Mộ Thành đang bận tối mày tối mặt, căn bản không có thời gian để ý đến tôi.
Đến khi kịp phản ứng, hắn mới nhớ ra hôm đó là sinh nhật tôi.
Hắn không nhớ rõ đây là lần thứ mấy hắn bỏ lỡ sinh nhật cô.
Mộ Thành đứng ngoài cửa khách sạn nơi tôi và Quý Trì đính hôn, hút hết điếu này đến điếu khác.
Rất nhanh, bên trong có một người đi ra, trực tiếp đi tới bên cạnh hắn, đem cái hộp trong túi ném vào thùng rác.
“Quý tổng, dựa theo phân phó của anh, rác đã ở trong thùng rác rồi.”
– Hết –