Trò Chơi Định Mệnh - Chương 1
1
Tôi muốn cầu cứu, nhưng điện thoại di động vừa lấy ra đã bị côn đồ vây quanh.
Điện thoại di động lập tức vỡ nát.
“Cô đừng nói, có thể được lên chương trình, bộ dạng cũng không tệ.”
“Các người muốn bao nhiêu tiền, tôi đều có thể cho các người.” Tôi nhìn khuôn mặt đang tới gần, nội tâm vô cùng sợ hãi.
Nếu không phải hôm nay là có người mua tranh, nhất định muốn tôi mười giờ tối đưa đến gần ngõ nhỏ này, tôi cũng sẽ không đi tới nơi hẻo lánh như vậy.
“Tiền? Chúng tôi không cần tiền, chúng tôi chỉ cần người.”
“Các người…” Tôi đột nhiên phản ứng lại, “Người mua tranh cũng là các người?”
Tôi nhất thời hiểu được đây là cái bẫy đặc biệt thiết kế cho tôi, tôi ngoại trừ chạy, không còn cách nào khác.
Nhưng con hẻm này căn bản không có ai, tôi chạy vài bước lại bị đuổi kịp.
“Bạn trai tôi là Mộ Thành, tôi có thể cho các người rất nhiều tiền.”
“Ha ha ha.” Người ở đó nghe xong lời này giống như là nghe chuyện cười, “Cô cho rằng chúng tôi không xem tin tức giải trí sao? Người gọi là bạn trai của cô buổi tối vừa mới công khai bạn gái là Kiều Sở.”
Một tên côn đồ khác mở miệng: “Cô gái, ai bảo cô đắc tội người ta chứ?”
Trong lúc giằng co, tôi từ trong túi lấy ra con dao nhỏ, đấu với bọn họ không có bất kỳ phần thắng nào, vì thế tôi đè ở trên cổ mình.
“Có phải hay không thì tôi gọi điện thoại các người sẽ biết, nếu không hôm nay tôi sẽ chết ở chỗ này.” Dao của tôi đè lên cổ một phần, tôi thậm chí còn có thể cảm giác được sự đau đớn trên cổ.
Cũng may vẻ mặt đối phương nhìn xem ra cũng không muốn lấy mạng tôi, nội tâm của tôi ngược lại bình tĩnh một chút: “Đưa di động cho tôi, tôi có thể gọi điện thoại cho anh ấy.”
“Cô điên à? Tôi đến cướp sắc, tôi trả lại điện thoại cho cô làm gì?”
“Đưa điện thoại di động cho tôi, chỉ cướp sắc thôi thì có ý nghĩa gì, thuận tiện cướp chút tiền không tốt sao?” Tôi cố gắng kiềm chế cơ thể phát run của mình, “Tôi chỉ tìm một người, anh giúp tôi gọi.”
Điện thoại được nhận là một người phụ nữ xa lạ: “Mộ Thành, em gái anh tìm anh.”
Lúc nghe được những lời này lòng tôi đã nguội lạnh.
Giọng nói quen thuộc của Mộ Thành xuất hiện bên tai: “Vưu Ly, không phải anh đã nói với em rồi sao, hôm nay anh và Kiều Sở ở bên nhau, em có thể đừng tới làm phiền anh được không?”
“Mộ Thành, anh cứu em……”
Hắn không đợi tôi nói xong đã ngắt lời tôi: “Em đừng tưởng rằng lên chương trình với anh thì là đối tượng của anh, những trò này anh thấy nhiều rồi.”
Nói xong hắn liền cúp điện thoại.
Một giây sau, tôi cầm lấy điện thoại di động đập vào mặt tên côn đồ cách tôi gần nhất, thừa dịp hỗn loạn bỏ chạy.
Nhưng rất nhanh tôi đã bị côn đồ đuổi theo xô ngã trên mặt đất.
2
Con dao tôi đang cầm đã bị cướp đi ngay lập tức.
Tôi thậm chí còn bị tát hai cái vào mặt.
“Tiền đâu? Quả thật, đàn bà nói chuyện không thể tin, đàn bà xinh đẹp nói chuyện càng không thể tin.”
“Lý Tam, mang về chuẩn bị, trên đường này không tiện.”
Hai người kéo tôi rời đi, tôi đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông đẩy cửa đi ra từ một gian phòng cách đó không xa.
Tôi kêu cứu mạng, đối phương dường như không có phản ứng gì.
“Đừng kêu nữa, con phố này, cô kêu rách cổ họng cũng vô dụng.” Trên mặt tôi bị côn đồ vỗ vỗ.
Tôi thấy người đàn ông kia khí chất phi phàm, anh tuấn, ăn mặc thoạt nhìn cũng không hợp với khung cảnh con phố trong miệng tên côn đồ này.
Đàn ông không đáng tin cậy nhưng đây là cơ hội tự cứu duy nhất của tôi, vì thế tôi thật sự hô rách yết hầu: “Anh đứng lại cho tôi, tôi đang mang thai con của anh!”
Lúc này tôi đang bị một tên côn đồ đè ép quỳ trên mặt đất.
Mà người đàn ông kia, ánh mắt trực tiếp đối diện với tôi, thần sắc từ thờ ơ trở nên nghi hoặc.
Một giây sau, hai tên côn đồ lập tức xách tôi lên, sau đó đồng loạt dập đầu trên mặt đất: “Đại ca, em đáng chết, em không biết đây là chị dâu ạ.”
Mắt thấy đầu bọn họ đập ra máu.
Mà máu trên cơ thể tôi lại như là ngưng lại, cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Đây là đang dây vào tên côn đồ tầm cỡ hơn sao?
3
Tên côn đồ không kịp phản ứng, một giây trước tôi còn nói mình là bạn gái Mộ Thành, lúc này còn nói mang thai con của đại ca bọn họ.
Ngón tay người đàn ông kia ngoắc một cái, tôi run rẩy chân kiên trì đến gần.
Trong đầu một hồi là bị ném xuống biển, một hồi là bị ném ra ngoài cho sói ăn, một hồi là các loại chia năm xẻ bảy.
Các tình tiết thi nhau xuất hiện trong đầu.
“Mấy tháng rồi?”
“Hả?” Tôi nhất thời không kịp phản ứng.
Tôi thấy ánh mắt hắn nhìn bụng tôi, nặn ra mấy chữ: “Mới…… Mới mang thai.”
Tên côn đồ vừa nghe xong, dập đầu càng dữ dội hơn: “Lão đại, tha mạng, em thề là em không đụng vào bụng chị dâu.”
“Vậy các người muốn làm gì với cô ấy?” Tôi may mắn chính là hắn cũng không vạch trần lời nói dối của tôi.
“Lão đại, chúng em chính là muốn thu tiền, có người muốn bọn em giáo huấn chị dâu một chút.”
“Giáo huấn?” Người đàn ông vẻ mặt lạnh lùng, giọng nói cũng giống vậy.
“Chúng em không dám làm gì quá đáng, chính là…… Chính là để cho chúng em làm gãy tay phải của chị dâu.”
Đây đâu chỉ là bài học đơn giản như vậy? Tôi sống bằng cách vẽ tranh mà bẻ gãy tay phải của tôi là bẻ gãy con đường sống của tôi rồi.
Phía sau người đàn ông kia lại có thêm vài người, hắn trực tiếp mở miệng: “Đi điều tra xem có phải là người của anh hai tôi hay không, đưa người qua giáo huấn một chút.”
Hai tên côn đồ khóc lớn bị kéo đi.
Ít nhất bọn họ cũng không nói dối, con phố này quả thật là kêu trời không đáp, kêu đất không thưa.
Hắn xoay người rời đi, tôi lại lập tức bắt lấy ống tay áo của hắn: “Có thể dẫn tôi ra ngoài không?”
“Không sợ tôi sao?” Hắn nhíu mày nhưng không giãy khỏi tay tôi.
So với xã hội đen, tôi càng sợ con phố này hơn, ít ra hắn vừa mới cứu tôi.
Tôi ngồi trên xe hắn, điều hòa mở thấp, tôi luôn cảm thấy mình lạnh đến không ngừng run rẩy.
Tay hắn chạm vào cánh tay tôi, tôi sợ đến run rẩy một cái.
Tôi nghiêng đầu mới phát hiện hắn chỉ đưa tới một tờ giấy: “Cảm ơn.”
“Không phải để cô lau mồ hôi, cổ cô.”
“Không sao, không sao.” Tôi hoảng loạn không biết nói cái gì, căn bản không để ý tới cái cổ đang chảy máu.
Hắn lại nở nụ cười: “Không phải cô không sợ tôi sao?”
Cuối cùng xe dừng lại trước cửa một bệnh viện, cho đến khi xuống xe, tôi vẫn còn hơi mơ hồ.
Tôi đã mua cho mình một chiếc điện thoại mới và thay đổi số điện thoại.
Nói cho tất cả mọi người nhưng duy nhất chỉ Mộ Thành là không nói.
Cũng từ ngày đó về sau, tôi liền có thêm tật xấu là sợ bóng tối.
4
“Mộ Thành, sắp lên chương trình rồi, có phải tối qua cậu ngủ không ngon không?” Chị Viên người đại diện vỗ Mộ Thành đang ngẩn người một cái, “Tham gia chương trình, cậu phải giữ vững tinh thần cho tôi. Dáng vẻ thông minh của cậu không thể bị sụp đổ.”
Mộ Thành gật đầu: “Tối hôm qua tôi ngủ không ngon, tôi uống cà phê là được.”
Nói thì nói như vậy, nhưng hắn biết rõ nguyên nhân mình ngủ không ngon.
Từ ngày nhận được điện thoại của Vưu Ly, hiện tại đã qua một tuần.
Cô ấy không có liên lạc với hắn nữa.
Hắn vừa định gọi điện thoại tới, điện thoại di động lại vang lên trước một bước: “Mộ Thành, ngày mai em sẽ đến Hoành Điếm, anh có thể tới thăm ban không?”
Giọng Kiều Sở ngọt ngào, an ủi trái tim bực bội của Mộ Thành.
“Hôm nay anh quay tiết mục xong cũng không còn việc gì, ngày mai anh trực tiếp đưa em đi, dù sao cũng cách đó không xa.”
“Yêu anh, đã quyết định rồi nhé, moa moa……”
Sau khi Mộ Thành cúp điện thoại, đã đến giờ lên chương trình.
Hắn luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng lại không nhớ ra, thế cho nên trạng thái hôm nay của hắn trong tiết mục đều bị ảnh hưởng.
Mãi cho đến khi chương trình kết thúc, hắn mới kịp phản ứng.
Hắn còn chưa gọi điện thoại cho Vưu Ly.
Không đợi chị Viên mở miệng chỉ trích, hắn cầm điện thoại di động lên trước.
Điện thoại bấm số.
Hắn còn muốn giả vờ một chút: “Vưu Ly, em làm loạn đủ chưa? Tối nay anh rảnh, em có thể tới nhà chờ anh.”
Chỉ nghe bên kia điện thoại truyền đến một giọng nam: “Bây giờ e rằng cô ấy không rảnh tiếp điện thoại của anh, cô ấy đang tắm.”
Mộ Thành lập tức nổi giận: “Mẹ kiếp, anh là ai?”
Đầu dây bên kia giọng nói càng thản nhiên: “Tôi sao? Tôi là người đang đợi cô ấy tắm.”
5
Tôi tắm xong từ phòng tắm đi ra, thay quần áo mà Quý Trì đã chuẩn bị.
Một giờ trước, tôi được anh hai trong miệng của Quý Trì mời từ phòng vẽ tranh tới.
Chính là khi đó tôi mới đối chiếu cái tên Quý Trì này với người đã cứu tôi trong hẻm sâu ngày đó.
Nhưng người của tập đoàn Quý thị sao lại có liên quan đến con phố đó?
Quý Trì nhìn tôi có chút đau đầu: “Tôi không ngờ anh hai tôi lại mời cô tới.”
“Là ngày đó tôi lỗ mãng.” Tôi mở miệng trực tiếp xin lỗi, “Tôi sẽ giải thích với người nhà anh…”
Vì mạng sống, tôi nói dối là tôi có con của hắn, hiện tại chỉ sợ ngay cả người nhà hắn đều hiểu lầm.
“Hôm nay là bữa tiệc gia đình, cô cũng không cần quá lo lắng.” Hắn ngoài miệng nói không cần lo lắng, tôi là người nghe lại càng hoảng hốt.
Một lời nói dối phải dùng càng nhiều lời nói dối để che dấu, hơn nữa nói cách khác, người ta là thực sự giúp tôi, hiện tại tôi còn phải đi lừa gạt người nhà của hắn.
“Hay là, anh nói chúng ta chia tay rồi đi?”
“Không thích hợp.” Quý Trì lắc đầu, “Mặc dù là tiệc gia đình, nhưng vẫn có người tôi không muốn gặp.”
Hắn vẫn nghịch điện thoại di động trên tay, vừa nhìn vừa cười: “Bạn trai cô là Mộ Thành?”
“Đúng, nhưng chính xác mà nói là bạn trai cũ.”
“Thú vị.” Hắn lại cất di động lại, “Vậy chúng ta chơi một trò chơi.”
“Trò chơi gì?”
“Trò chơi này cô quen rồi.” Hắn sửa sang lại cà vạt của mình ” Trò chơi tình yêu.”