Trò Chơi Chân Thành - Chương 5
17.
Ba tháng sau, Tần Việt được người lớn trong nhà đẩy ra một vùng hải đảo xa xôi.
Nói cho sang thì chính là mở rộng thị trường kinh doanh.
“Mở rộng lãnh thổ kinh doanh kiểu gì… tranh giành lãnh thổ với lũ khỉ?”
Tôi băn khoăn nói nhỏ:
“Không phải chứ đây khác gì bị lưu đày chứ?”
Lộ Thời Yến nghe thấy tôi nói thầm ho nhẹ một tiếng.
“Ai biết được? Đều là do báo ứng đi.”
Tôi nhướng mày nhìn hắn một cái.
Từ ngày Tần Việt xuất hiện ham muốn chiếm hữu của Lộ Thời Yến đối với tôi càng ngày càng mạnh.
Cũng có chút lo được lo mất.
Mỗi lần tôi muốn nói vấn đề này với hắn, Lộ Thời Yến lại tỏ vẻ ủy khuất với tôi.
“Dư Dư, có phải em chán ghét anh rồi không?”
“Cô gái xấu xa em làm như vậy là em xong đời rồi, em có biết có hậu quả gì không? Hậu quả chính là không có chuyện gì xảy ra, thế nào?”
Tôi: “……”
Trên đường đi Lộ Thời Yến diễn đến say mê, liên tục nói nhảm.
“Anh là một người đàn ông, em không thích anh, thích Tần Việt sao?”
Lời còn chưa dứt, sắc mặt hắn thay đổi thiếu chút nữa như muốn ngất.
Tôi: “……”
Không biết còn thuốc chữa cho hắn không?.
Cho đến khi tôi từ dưới gối của hắn tìm được một quyển sách
“Sách dạy con trai làm nũng có hiệu quả nhất.”
Bạn nghĩ hắn là người đọc?
Không phải rồi, quyển sách là do hắn viết!!
Mọi thứ sáng tỏ.
Tôi cũng đổ mồ hôi một chút.
18.
Qua nửa năm, tôi nhận được điện thoại của một người anh em tốt của Tần Việt.
“Chị dâu.”
Người bên kia giọng nói nghẹn ngào.
Tôi nghe ra được đây là giọng nói của tiểu thiếu gia lúc trước làm khó tôi.
“Còn kêu linh tinh nữa đừng trách tôi cho anh vào danh sách đen. ”
Tôi bình tĩnh cảnh cáo hắn.
Người đối diện im lặng rồi giọng điệu trở nên phẫn nộ.
“Tống Dư, cô đúng là người máu lạnh vô tình mà!”
“Cô, cô – – cô có thể hay không dành chút thời gian đến thăm anh Tần một chút?”
“Anh Tần không buông bỏ cô được say rượu thành nghiện, mỗi ngày sống mơ màng màng không có lúc nào tỉnh táo, lại bị người nhà anh ấy đưa đến nơi quỷ quái này, người cũng sắp phế rồi!”
“Tống Dư. ”
Thanh âm đối diện trở nên giống như cầu xin
” Chỉ có cô mới có thể cứu anh ấy, van xin cô cứu anh ấy, được không?”
Tôi dứt khoát cự tuyệt.
“Không được, anh lẽ nào chưa từng nghe nói qua hay sao?”
“- – Muốn giúp người ta buông bỏ tình cảm thì phải nhẫn tâm mới được.”
Tiểu thiếu gia còn muốn nói gì đó, tôi cười một tiếng.
“Anh nên biết hiện tại tôi đang ở cùng với Lộ Thời Yến.”
“Anh ấy đối với người đàn ông khác mà để ý tới tôi địch ý rất lớn. Anh còn gọi điện thoại quấy rầy tôi, nói không chừng người tiếp theo bị người trong nhà đưa ra đảo chính là anh đó! ”
Tiểu thiếu gia hoàn toàn trầm mặc.
Đây là lần cuối cùng tôi nghe được tin tức về Tần Việt.
Sau đó cuộc sống của tôi mây mù tan đi, vui vẻ mỗi ngày.
19.
Sau khi tốt nghiệp, tôi thuận lợi vào làm trong một công ty hoạt hình.
Lộ Thời Yến kích động lái xe tới nói muốn thay tôi chúc mừng một chút.
Khi xuống xe, nhìn thấy bạn bè đông đủ, tôi mới nhận ra có điều không đúng.
“Không được trốn tránh, không được tháo máy trợ thính xuống– đây là chuyện rất quan trọng!”
Lộ Thời Yến khẩn trương ở trước mặt tôi quỳ một gối xuống.
Hắn nói liên miên rất nhiều.
Sau đó hắn nói:
“Tống Dư. Anh yêu tất cả mọi thứ về em.”
“Yêu sự trọn vẹn của em, cũng yêu sự khiếm khuyết của em.”
“Em đồng ý, kết hôn với anh không?”
“A……”
Tôi chớp mắt cố tình trêu chọc hắn.
“Ông chủ Lộ, khát khao có danh phận như vậy sao.”
Lộ Thời Yến nhướng mày
“Cho nên, Dư dư ý em sao?”
Tôi tiến lại gần nhỏ giọng hỏi.
“Em cho anh danh phận nhưng anh phải đổi lại bằng sự chân tình, thế nào?”
Lộ Thời Yến chớp mắt, ý cười dịu dàng.
“A? Em hỏi cái này sao?”
“Lần đầu tiên gặp mặt đã trao một nửa cho em rồi.”
Tôi bị hắn khơi gợi lên lòng hiếu kỳ.
“Còn nửa kia thì sao?”
Hầu kết Lộ Thời Yến khẽ động ánh mắt trở nên sâu thẳm.
Hắn cười rất nhẹ.
“Một nửa kia là lần thứ hai gặp mặt, trao tặng cho một mỹ nhân ngư xinh đẹp.”
Ánh mắt chạm nhau lỗ tai tôi nóng lên.
Hoảng hốt giống như có cơn gió đêm kiều diễm thổi qua.
Tôi cong môi lên cười
“Vậy sao? Vậy em cần phải cất kỹ tấm chân tình này.”
“Đương nhiên!”
Lộ Thời Yến nắm lấy tay tôi nhẹ nhàng hôn một cái.
“Vị tiểu thư này, xin em hãy giữ gìn anh cẩn thận, sau đó yêu anh thêm một trăm năm nữa.”
(Hết)