Trò Chơi Chân Thành - Chương 4
13.
Sau khi cắt đứt với Tống Ngôn, cuộc sống của tôi rõ ràng thoải mái hơn nhiều.
Thư thông báo trúng tuyển đại học vào năm năm trước của đại học A còn đặt ở đáy hòm
.
Đại học A nằm ở thành phố A là học viện mỹ thuật tốt nhất cả nước học phí cũng không rẻ.
Cộng thêm Tống Ngôn thi trượt vào trung học, phải đi trường trung học tư nhân học phí cao ngất ngưởng.
Tôi đành phải làm thủ tục tạm nghỉ học làm thuê cho nó đi học.
Bây giờ không cần như vậy nữa.
Tôi làm thủ tục đi học lại xin vay vốn học bổng.
Một năm này cuộc đời tôi như được khởi động lại.
Đêm khuya hôm đó Lộ Thời Yến ở bên ngoài đi xã giao, tôi lừa hắn làm xong tất cả thủ tục một mình ngồi lên máy bay đi thành phố A.
Hắn mới được nếm thử tình yêu trong lòng đều là hình bóng tôi.
Mỗi giây mỗi phút đều phải dính cùng một chỗ với tôi.
Hận không thể hái hết những vì sao trên trời xuống dâng đến trước mặt tôi.
Nhưng tôi biết rõ hơn bất cứ ai giữa chúng tôi không có khả năng.
Cùng một sai lầm tôi chắc chắn sẽ không lặp lại hai lần.
Giống như Tần Việt từng nói hắn cái gì cũng có thể cho tôi ngoại trừ danh phận.
Hắn là người thừa kế sẽ không nguyện ý cưới một con chim sẻ nhỏ vào cửa.
Đài phát thanh thông báo lên máy bay vang lên lần cuối cùng, máy bay sắp cất cánh.
Tôi nhìn ánh đèn ngoài cửa sổ im lặng nghĩ.
Tạm biệt Lộ Thời Yến.
Rất vui được gặp anh.
Sau một giây, tôi ngửi thấy mùi quần áo quen thuộc.
“Ha – – cũng may tôi chạy nhanh thiếu chút nữa không theo kịp.”
Lộ Thời Yến ngồi phịch xuống ghế bên cạnh tôi thở hồng hộc.
Nhận ra ánh mắt của tôi.
Hắn quay đầu trong mắt ý cười mơ hồ giống như ngôi sao vỡ vụn.
“Nếu không, sẽ không đuổi kịp được cô.”
Tôi kinh ngạc nhìn hắn
“Anh tới làm gì?”
“Bỏ trốn .”
Hắn chỉ chỉ vali bên chân, cực kỳ đắc ý.
“Yên tâm. Toàn bộ gia sản đều mang cùng.”
“…… Cái gì?”
Tôi nhất thời không kịp phản ứng kinh ngạc nhìn hắn.
Lộ Thời Yến lại cho rằng tôi đang hỏi hắn mang theo cái gì dùng đầu ngón tay đếm.
“Một ít tiền mặt, sổ đất, vàng, châu báu…”
“Thẻ ngân hàng sao…… Đều bị đóng băng rồi.”
Nói đến đây lưng hắn ngồi thẳng tắp.
“Làm cha tôi tức giận muốn về nước đánh tôi — tôi không có nhà để về!”
“Lần này cô phải chịu trách nhiệm!”
14.
Ba năm sau, thành phố A.
Lộ Thời Yến ở thành phố A tìm kiếm kiếm thị trường cho Lộ gia, vài năm trôi qua quan hệ với gia đình đã dịu đi một chút.
Tháng 12 năm đó hắn tổ chức một bữa tiệc tối rất long trọng.
Lúc đó, tôi đang ngồi trong một góc ăn bánh.
Lộ Thời Yến xã giao với mọi người vẫn bớt chút thời gian gửi tin nhắn lên án tôi.
[Lộ Thời Yến: Dư Dư, em lại ăn một mình!]
[Lộ Thời Yến: Bánh xốp cà phê kia, em để lại cho anh một miếng nha~]
Tôi nhướng mày, nhịn cười trả lời.
[Tống Dư: Anh là chó sao muốn ăn chung với em.]
[Lộ Thời Yến: Gâu gâu gâu.]
Nụ cười trên khóe môi tôi còn chưa đặt xuống.
Bên tai bỗng nhiên vang lên một giọng nam trầm thấp.
“Tống Dư.”
Cái bóng của người nọ bao lấy tôi giọng nói hàm chứa tức giận.
“Cười vui vẻ như vậy, em đang cùng ai nói chuyện phiếm?”
Tần Việt đứng trước mặt tôi lạnh lùng nhìn tôi.
Xem ra hắn cũng là khách mời dự tiệc hôm nay.
Tôi tắt máy bình tĩnh nhướng mày
“Tần tiên sinh nếu tôi nhớ không lầm chúng ta đã chia tay ba năm rồi.”
“Chia tay?”
Hắn giống như là nghe thấy cái gì đó cực kỳ buồn cười, giận quá hóa cười.
“Anh đồng ý cho em chia tay sao?”
“Đồ điên.”
Tôi ở trong lòng thầm mắng một tiếng xoay người muốn đi.
Sau lưng đau nhức, sau một giây tôi bị hắn mạnh mẽ chặn ở góc tường.
“Tiểu Dư, đừng chia tay anh.”
Tần Việt đỏ mắt nắm chặt cổ tay tôi.
“Anh thừa nhận, em thắng rồi. Cùng anh trở về được không?”
Tôi nhíu mày hất tay hắn ra
“Buông ra!”
“Anh cái gì cũng có thể cho em. Em không phải rất muốn làm Tần phu nhân sao?”
Hắn vội vàng giải thích với tôi
“Em sinh cho anh một đứa con, anh sẽ cưới em được không?”
Phía sau vang lên thanh âm âm trầm của Lộ Thời Yến.
“Tần tổng nhìn vợ tôi chằm chằm như vậy, là có tâm sự gì sao?”
15.
Tần Việt nghe thấy vậy liền cười lạnh
“Ông chủ Lộ còn có sở thích cướp vợ với người khác?”
Lộ Thời Yến không để ý tới hắn ánh mắt nhìn tôi có chút ủy khuất.
Hắn ngày thường khi muốn được tôi hôn thì sẽ trưng ra vẻ mặt này.
“Dư Dư, tình địch dã đều tìm tới cửa rồi.”
“Em vẫn không muốn cho anh một danh phận sao?”
Tôi hất bàn tay của Tần Việt ra.
Trước ánh mắt ngạc nhiên của hắn theo thói quen bắt đầu dỗ dành Lộ Thời Yến một chút.
“Em cũng không biết người đàn ông này từ đâu xuất hiện.”
Tôi thở dài
“Hơn nữa, không phải anh đã có danh phận rồi sao?”
Ba năm trước hình ảnh hắn quấn lấy tôi còn rõ mồn một trước mắt.
“Không giận nữa, được không?”
Hắn rất dễ dỗ dành.
Hắn lạnh lùng liếc Tần Việt một cái trong khoang mũi phát ra tiếng hừ khinh thường.
Nếu Lộ Thời Yến mà có đuôi thì bây giờ chắc phải vẫy lên tận trời rồi.
“Tần tổng, anh nghe thấy không?”
Tần Việt lại không biết nhớ ra cái gì sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch.
“Đêm đó, người trong xe là…”
Câu trả lời không cần nói cũng biết.
“Tống Dư!”
Đôi mắt Tần Việt đỏ tươi giống như dã thú.
“Haha, rất tốt!”
“Thì ra là như vậy sao… Sao em dám?!”
Tôi rất bình tĩnh nhìn lại hắn.
“Còn nhớ ngày chúng ta mới gặp không? Trong lúc anh say rượu tôi vô tình đỡ anh.”
“Ngày hôm sau anh liền tới chặn tôi lại, nói muốn đuổi theo tôi.”
“Nói về tốc độ – -”
Tôi cười một tiếng không có cảm xúc gì nói
“Ai có thể so sánh với anh hả, Tần tổng?”
Tần Việt há miệng nhưng không thể phản bác.
Thật lâu sau hắn không cam lòng hỏi ra một câu – –
“Bốn năm của chúng ta, rốt cuộc là cái gì?”
Cánh tay phải của Lộ Thời Yến siết chặt u oán nhìn qua.
Tôi xoa xoa đầu hắn trấn an.
Quay đầu tiếc nuối thở dài.
“Coi như tôi xui xẻo.”
16.
Tần Việt đứng tại chỗ thật lâu.
Người thừa kế của Lộ gia kia cực kỳ bá đạo không nói hai lời đem tôi rời đi.
“Chết tiệt.”
Hắn mặt không chút thay đổi suy nghĩ.
Ba năm tôi biến mất hắn gần như lật tung thành phố C lên.
Ở đâu cũng không có tìm được tin tức của tôi.
Cái tên Tống Dư hoàn toàn biến mất trong thế giới của hắn giống như chưa từng tồn tại.
Thế nhưng hắn luôn tặng quà cho tôi, mang tới để ngay ngắn trong căn phòng tôi từng ở.
Không lúc nào là hắn không tự nhắc nhở bản thân:
Tống Dư không cần hắn nữa.
Lúc mới đầu, Tần Việt không quen với những ngày không có tôi, ngày nào cũng đến câu lạc bộ Oanh Sơn uống rượu.
Những anh em kia của hắn biết lý do hắn ủ rũ luôn muốn nhét mấy cô gái vào bên cạnh hắn.
Cho dù là tướng mạo hay tính cách chỉ cần giống tôi, hắn ai cũng không cự tuyệt.
Cuộc sống như vậy khiến hắn nhanh chóng chán ngấy.
Bởi vì Tống Dư chỉ có một không ai có thể thay thế.
Tống Dư luôn rất ngoan ngoãn nghe lời hắn.
Lúc bị hắn tháo máy trợ thính thấy cô cứ như vậy im lặng nhìn.
Tần Việt biết rằng điều đó có nghĩa là cô đang sợ hãi.
Nhưng khi đó hắn đã làm chuyện gì?
Tần Việt đau khổ nhớ lại – –
Hắn cúi xuống bên tai Tống Dư lải nhải thổ lộ với người mình yêu mà không được ở bên nhau.
“Lâm Huyên.
Anh thích em.
Anh rất yêu em.
Lâm Huyên, gả cho anh được không?
Lâm Huyên, em gật đầu, là đồng ý đúng không?
Lâm Huyên,
Lâm Huyên,
Lâm Huyên…..”
Nhiều lời tâm tình như vậy lại không có một câu nào là nói với Tống Dư.
Nếu hắn biết trân trọng, hắn ta sẽ hiểu mỗi người đều là một cá thể độc lập.
Sẽ không có người nào nguyện ý trở thành thế thân của một người khác.
Nhưng hắn không hiểu được.
Trong con đường danh lợi chính là anh tình tôi nguyện, thật lòng là thứ không quan trọng nhất.
Cho đến khi tôi dứt khoát rời đi.
Hắn mới nhận ra – –
hắn có lẽ đã yêu Tống Dư.
Hắn cho tới bây giờ luôn coi mình là trung tâm, cho rằng ai được hắn thích thì phải lấy đó làm vinh hạnh.
“Anh có cần thêm rượu không?”
Giọng nói của người phục vụ kéo hắn trở lại hiện thực.
Cách đó không xa hắn nhìn thấy Lộ Thời Yến đang giới thiệu tôi cho các đối tác của mình.
Hắn nhấp một ngụm rượu, trái tim cảm giác đau đớn.
“Tống Dư. Sao em có thể nhẫn tâm như vậy.”
“Sao em có thể… không cần anh?”
Lộ Thời Yến nhận ra ánh mắt của hắn âm trầm nhìn hắn một cái.
Trước khi tôi phát hiện ra bất thường, lại làm nũng kéo tay tôi như muốn tuyên bố chủ quyền với Tần Việt.
“Giả vờ đạo đức giả.”
Tần Việt cười lạnh.
Một lúc sau có mấy vệ sĩ cao lớn vây quanh hắn.
“Anh Tần cùng chúng tôi ra ngoài chút đi.”
Hắn nhướng mày
“Thế nào Tống Dư hối hận, muốn gặp tôi?”
Khoảnh khắc đó trong lòng Tần Việt cực kỳ đắc ý.
Tống Dư là ở bên hắn bao lâu, sao có thể chấm dứt với hắn.
“Đi thôi. Dẫn tôi đi gặp cô ấy.”
Tần Việt sửa lại cà vạt giương mắt nhìn về phía vệ sĩ.
Mấy vệ sĩ xấu hổ đùn đẩy nhau, cuối cùng đẩy ra một người mới vào.
“Không phải, ý của chúng tôi là muốn mời anh ra khỏi bữa tiệc.”
Vệ sĩ thực tập vẻ mặt ngại ngùng thành thật mở miệng.
“Ông chủ chúng tôi nói nơi này không hoan nghênh người ngấp nghé Thiếu phu nhân.”
Vệ sĩ cau mày nhớ lại bỗng nhiên thần sắc trở nên u ám nói:
“Nếu anh còn nhìn lén Thiếu phu nhân liền ném anh xuống biển cho cá mập ăn.”