Trò Chơi Chân Thành - Chương 2
5
Có hơi cồn tim tôi đập nhanh hơn, tôi ôm ngực khó chịu thở hổn hển.
Tần Việt vẫn thờ ơ lạnh nhạt.
Ly rượu đưa cho tôi lại được rót đầy, giọng nói rất dịu dàng.
“Dư Dư. Tối nay anh nhất định sẽ dạy em, thế nào là nghe lời.”
Hắn đưa tay muốn sờ tóc của tôi bị tôi né tránh.
“Chúng ta đã chia tay rồi. Lời này của anh là vượt quá giới hạn rồi.”
Tôi nâng ly rượu lên đang muốn uống một hơi cạn sạch.
Cổ tay lại bị chặn lại.
Tôi cau mày ngẩng đầu, vào đập vào mắt là đôi mắt sáng như sao.
Màu mắt rất nhạt, vẻ mặt lãnh đạm giống như một người không biết kiêng nể gì.
“Cô không thể uống nữa.”
Tên tiểu thiếu gia ki cười lạnh
“Anh là ai? Anh Tần của chúng tôi đang dạy người có chuyện gì sao?”
Người đàn ông kia nghi hoặc nghiêng mặt.
“À, một người qua đường nhiệt tình đi ngang qua thôi.”
“Tần tổng, đây là muốn ép buộc người khác sao?”
Ánh mắt Tần Việt dừng lại trên cổ tay tôi bị người kia nắm chặt.
“Không biết anh Lộ đại giá quang lâm. Có rảnh uống một chén với tôi.”
“Chỉ có điều đây là việc riêng của tôi không phiền anh Lộ phí tâm tổn sức.”
Cổ tay tôi bị nắm cứng đờ.
Đi theo Tần Việt mấy năm nay tôi cũng nghe được một ít chuyện làm ăn.
Địa bàn của Lộ gia chủ yếu ở nước ngoài, hai giới hắc bạch đều có làm ăn qua.
Những năm gần đây tìm kiếm thị trường muốn phát triển ở trong nước.
Mấy tháng trước, người thừa kế trẻ tuổi của Lộ gia- Lộ Thời Yến trở về nước.
Những đại gia tộc đều nhao nhao tới cửa nịnh bợ hắn, nhưng hắn không thích giao tiếp với người khác, tiệc của ai cũng không đi, thiệp mời đều bị trả về nguyên vẹn.
Lộ Thời Yến từ chối trả lời , ánh mắt dừng ở trên mặt tôi
“Chia tay rồi sao?”
Tôi gật đầu.
Hắn nhàn nhạt lên tiếng
“Tôi mang người đi còn tiền bồi thường Lộ gia thay cô ấy trả.”
“Tống Dư. ”
Tần Việt lạnh giọng uy hiếp
“Em chọn đi, ở lại hay đi theo anh ta?”
Rượu còn dư khoảng bảy tám chén vẫn có thể uống hết.
Nhưng ân tình của Lộ Thời Yến nếu nhận tôi sẽ không biết trả thế nào.
Tôi suy tư một lát ngửa đầu hỏi Lộ Thời Yến.
“Anh muốn cái gì?”
Lộ Thời Yến sửng sốt một chút cúi đầu cười.
“Vốn chỉ là gặp chuyện bất bình.”
“Nhưng mà…… Cô đã chủ động đưa ra yêu cầu.”
Hắn cười rộ lên:
“Khi tôi đến đây tôi thấy hoa hồng trong vườn đang nở rất đẹp.”
“Làm phiền cô, có thể vì tôi cắt giúp một cành đi.”
6.
Bóng dáng hai người biến mất ở ngoài cửa sổ.
Mảnh vỡ của chai rượu đầy đất, Tần Việt thu hồi ánh mắt, ánh mắt âm trầm đáng sợ.
“Tần, anh Tần …..”
Tiểu thiếu gia kia nuốt một ngụm nước miếng, trên mặt cười gượng.
Bọn họ nghe nói tôi làm ở quán bar này, đêm nay tới chính là đặc biệt tìm tôi gây sự.
Tần Việt quyết tâm dạy cho tôi một bài học, dạy cho con chim hoàng yến không nghe lời này phải cúi đầu chịu thua.
Ai biết nửa đường xuất hiện một Lộ Thời Yến.
Lộ gia gia thế lớn bọn họ không chỉ không làm được gì mà còn phải nghĩ biện pháp lôi kéo Lộ Thời Yến.
“Ông chủ Lộ một mình lái xe đi rồi.”
Thư ký cúi người nói bên tai hắn, thần sắc Tần Việt mới dịu đi một chút.
“Tần, anh Tần, em thấy chị dâu lần này thật sự tức giận rồi.”
Có người cẩn thận dò xét sắc mặt hắn
“Nếu không – -”
Tần Việt cười lạnh:
“Muốn tôi dỗ cô ấy? Cô ấy thật sự coi mình là Tần phu nhân?”
“Là tôi quá nuông chiều cô ấy.”
“Lần này tôi nhất định phải khiến cô ấy quay về khóc lóc cầu xin tôi. ”
Người nọ nháy mắt ra hiệu vẻ mặt mập mờ.
“Ai da anh Tần, đối phó nữ nhân không cần quá phí sức như vậy.”
“Anh chẳng lẽ chưa từng nghe nói qua vợ chồng đầu giường đánh xong cuối giường hòa?”
“Không bằng như vậy……”
Tần Việt liếc hắn một cái
“Cậu có ý gì?”
Người nọ gật đầu
“Trước đó vài ngày, em mới nhập một lô thuốc. Anh Tần yên tâm làm việc rất gọn gàng.”
“Việc này cũng dễ làm thôi, em trai Tống Dư hình như rất thiếu tiền?”
7.
Có lẽ là do uống quá nhiều.
Sau đêm đó tôi phát sốt cao mãi mà không khỏi.
Trong mộng.
Lúc là ngày Tần Việt tỏ tình với tôi, tổ chức bắn pháo hoa khắp thành phố.
Pháo hoa chiếu vào mắt hắn, vẻ mặt ôn nhu mà tôi chưa từng thấy qua bao giờ.
“Ở bên anh, được không?”
Khi lại là ở trong quán bar tối tăm, hắn ép tôi quỳ xuống lau giày.
“Cô chỉ là đồ chơi của tôi, thật sự cho mình là Tần phu nhân?”
“Tống Dư, mau qua đây.”
Tôi chợt bừng tỉnh trên trán tràn đầy mồ hôi.
Quanh mũi là mùi nước khử trùng.
“Chị, chị cuối cùng cũng tỉnh rồi.”
Tống Ngôn ghé vào bên giường giọng nói như muốn khóc.
“Em sợ, em sợ sẽ không gặp lại chị nữa.”
Không đợi tôi nói chuyện hắn cúi gằm mặt ngoan ngoãn nhận sai.
“Là bọn Lâm Tử nói muốn dẫn em đi trải nghiệm một chút sự đời, em bị ma qủy mê hoặc liền đi theo…”
Vành mắt Tống Ngôn vừa đỏ vừa sưng.
“Sau này em sẽ không bao giờ như vậy nữa, chị, chị tha thứ cho em được không?”
Y tá đang làm kiểm tra giúp em trai tôi biện hộ.
“Tiểu tử này mấy ngày nay vẫn trông chừng ở đây, khóc mấy trận thật đáng thương.”
Tôi thở dài, xoa xoa đầu hắn.
“Cố gắng học tập. Lần sau không được như thế nữa.”
Sau khi tôi xuất viện, Tống Ngôn quay về trường học, tôi tiếp tục quay về quán bar làm việc.
Quản lý sợ tôi lại gây chuyện, điều tôi đến phòng bếp rửa ly rượu.
Tống Ngôn giống như là thay đổi thành người khác, mỗi chủ nhật được nghỉ học đều tới chỗ tôi cùng tôi ăn cơm.
Hôm nay khi tôi từ sau bếp đi ra liền nhìn thấy Tống Ngôn.
Hắn cặp sách còn chưa kịp buông xuống liền vui vẻ giơ ly trà sữa lên.
“Trường em mới mở quán trà sữa mới, chị nếm thử cái này xem có hợp với khẩu vị của chị hay không? ”
8.
Tôi thức dậy phát hiện mình ở trong một căn phòng xa lạ.
Cả người bủn rủn không có sức lực, ký ức cuối cùng là tôi uống ly trà sữa Tống Ngôn mang tới.
Tôi đang nằm trên một chiếc giường hình tròn, trên tường treo đủ loại roi có to có nhỏ khiến tôi nhìn mà thấy sợ hãi.
Đây giống như là…… phòng khách sạn tình thú.
Đầu giường, còn đặt một tờ giấy ghi chú.
– Tạm thời có việc, tối sẽ quay lại.
Không có thông tin gì khác nhưng tôi nhận ra đây là chữ viết của Tần Việt.
Tôi lảo đảo bước xuống giường cửa phòng quả nhiên bị khóa trái không mở ra được.
Đầu gối tôi mềm nhũn trong nháy mắt quỳ rạp xuống đất.
Trong tấm kính sát đất to kia phản chiếu ra khuôn mặt ửng hồng của tôi.
Nóng quá.
Trong cốc trà sữa kia hình như bỏ thêm thứ gì đó.
Tôi cắn lưỡi như muốn nát ra, nếm được mùi máu tươi mới khiến bản thân tỉnh táo được một chút.
Phải chạy.
Ánh mắt tôi lướt qua một lượt căn phòng cuối cùng dừng lại ở cửa ban công.
Đây là tầng bốn.
Dưới lầu có một bể bơi rất lớn.
Xa hơn nữa có một đôi đài phun nước giống như là vị trí cửa chính.
Gió đêm lạnh thấu xương khiến tôi rùng mình một cái ôm chặt cánh tay.
Ngay lúc này.
Tích, tích – –
Trong phòng, bỗng nhiên truyền đến tiếng khóa điện tử mở ra.
Tần Việt đã trở lại?!
Không kịp nghĩ nhiều, tôi nhảy qua lan can, nhảy xuống.
Bùm……
Tiếng nước bắn tung tóe.
Tôi bị nước làm cho đầu óc choáng váng trong hô hấp như đều là mùi máu tươi.
Nước lạnh ào ào chảy vào tai và mũi tôi.
Tôi bơi tới bờ ngẩng đầu lại thấy vẻ mặt kinh ngạc của Lộ Thời Yến.
Hắn không chớp mắt nhìn chằm chằm tôi đột nhiên quay đầu lại hỏi người áo đen.
“Chú Cố, chú không có nói đêm nay còn có mỹ nhân ngư biểu diễn à?”
Người trung niên được hắn gọi là chú Cố vẻ mặt cảnh giác.
Đang muốn lên tiếng nói chuyện lại nghe được Lộ Thời Yến cười rất nhẹ.
Hắn từ bên bờ cúi người xuống vươn tay về phía tôi ý cười dịu dàng.
“Vị nhân ngư xinh đẹp này, cần nam nhân loài người trợ giúp không?”
Thấy tôi co rúm người hắn chớp chớp mắt trái.
“Yên tâm. Tôi sẽ không để cô biến thành bọt biển đâu~”
9.
Lộ Thời Yến thật sự vui giống như bắt được một con cá lớn, để tôi cùng hắn ngồi ở hàng ghế sau.
Hắn ngồi bên cạnh tôi vui vẻ ngâm nga bài hát bằng tiếng Anh khiến tôi không hiểu.
Bên trong xe mở hệ thống sưởi, tôi khoác âu phục của Thời Yến đồng thời lau tóc nhưng vẫn không nhịn được phát run.
Lộ Thời Yến lo lắng đến gần.
“Có phải vẫn còn lạnh không? Chú Cố, tăng nhiệt độ lên.”
Tôi lắc đầu “Không…”
Lời vừa nói ra khỏi miệng cả người tôi mềm nhũn vô lực.
Lộ Thời Yến bỗng nhiên phản ứng lại mở to hai mắt.
“Cô…..”
Hắn chần chờ nhìn tôi đúng lúc này tấm chắn phía trước chậm rãi hạ xuống.
“Chú Cố! ”
Hắn tức giận nói.
Dưới ánh trăng tôi nhìn thấy đôi tai đỏ bừng như máu của hắn.
Tóc tôi vẫn còn nhỏ nước nhìn như sắp làm ướt ghế xe rồi.
Ánh mắt Lộ Thời Yến dừng lại chỗ vệt nước đột nhiên trở nên tối sầm.
“Ông chủ Lộ.”
Tôi nói ra cả người run rẩy.
Chiếc áo khoác bị hất rơi xuống Lộ Thời Yến ôm tôi vào lòng.
“Lần sau đừng dùng giọng điệu này nói chuyện với đàn ông.”
Ngón tay hắn lướt qua răng môi tôi khiến tôi lạnh lẽo run rẩy.
“Chị.”
Thanh âm hắn khàn khàn, cuối cùng hỏi ý kiến tôi
“Có thể không?”
Ngọn lửa trong người khiến lý trí của tôi như hoàn toàn biến mất.
Tôi trong đầu hỗn loạn thốt ra – –
“Anh không được phải không?”
Xung quanh yên tĩnh trong nháy mắt.
Lộ Thời Yến giận quá hóa cười.
Hắn cúi xuống thì thầm vào tai tôi.
Nhẹ nhàng đến mức có thể nhỏ ra nước, lại không giấu được ý cười sung sướng.
“Được hay không được, thử là biết.”