Triêu Mộng Sinh - Chương 2
4.
Sau khi rời khỏi hoàng cung, nha hoàn hưng phấn bắt chuyện với ta:
“Cô nương, Thái hậu xem ra rất thích người, người lập tức sẽ trở thành chủ tử trong phủ!”
Đây là hạ nhân Thẩm Tĩnh Xuyên ban cho ta, tất nhiên là cũng hy vọng đi theo ta có tiền đồ tốt.
Trong lòng ta cười lạnh.
Thích sao, Thái hậu thật sự sẽ thích một nữ tử xuất thân nông hộ như ta sao?
Chỉ sợ, báo đáp ân cứu mạng là giả, ra oai phủ đầu Lý Hoài Ngọc mới là thật.
Lý Hoài Ngọc ỷ vào mình là cháu gái Tể tướng, xuất thân cao quý, mấy năm nay vẫn luôn không cho Tấn vương nạp thiếp.
Nhưng chính nàng lại không có động tĩnh gì, Thái hậu mắt thấy nhi tử lớn như vậy còn không có con nối dõi lưu lại, phỏng chừng cũng là nóng nảy.
Quả nhiên, ý của Thái hậu vừa truyền về phủ, Lý Hoài Ngọc liền nổ tung ngay tại chỗ.
Vốn lần trước nàng phải cúi đầu một lần, đã làm hòa với Thẩm Tĩnh Xuyên.
Lần này lại ầm ĩ hơn nữa.
“Thẩm Tĩnh Xuyên, lúc trước thời điểm chàng cưới ta chàng đã nói như thế nào, chàng nói sẽ cùng ta một đời một kiếp một đôi, ta mới gả cho chàng!”
Nàng xông vào Quỳnh viện lôi ta dậy, đỏ mắt nói:
“Tiện nhân, đều là ngươi, ngươi chính là muốn trèo lên cành cao nên tới câu dẫn chàng!”
“Muốn làm trắc phi, ngươi nằm mơ đi!”
“Người đâu, lột quần áo của nàng ta ra cho ta, đánh một trăm gậy!”
Mấy năm nay sự nhượng bộ của Thẩm Tĩnh Xuyên đã hoàn toàn dung túng Lý Hoài Ngọc, nàng làm cái gì cũng chỉ để ý chính mình, căn bản sẽ không để ý toàn bộ người khác.
“Đủ rồi!”
Thẩm Tĩnh Xuyên sải bước đi tới, một tay bảo vệ ta ra phía sau.
“Dung nhi chân trước vừa mới tiến cung, chân sau nàng liền muốn đem nàng ấy đánh chết, nàng là đang đánh nàng ấy hay là đánh vào thể diện của thái hậu!”
Ta thấp giọng khóc, túm lấy góc áo Thẩm Tĩnh Xuyên.
Hắn xoay người nhìn ta một cái, trong ánh mắt bất đắc dĩ pha lẫn trìu mến.
Lý Hoài Ngọc trầm giọng nói:
“Chàng gọi nàng ta là cái gì?!”
Dung nhi.
Lúc Thẩm Tĩnh Xuyên ở nhà ta, ngay từ đầu cũng gọi ta là Trần cô nương.
Về sau không biết từ lúc nào đã thành Dung nhi.
Sau khi hồi phủ, hắn lại một lần nữa bắt đầu gọi ta là Trần cô nương.
Thẳng đến lần đó bôi thuốc xong, hắn liền đổi về Dung nhi.
Điều này đại khái đại biểu trong lòng Thẩm Tĩnh Xuyên đang đấu tranh mối quan hệ với ta.
Thái dương Thẩm Tĩnh Xuyên nhảy dựng:
“Nàng đừng có cố tình gây sự nữa được không!”
“Ta cố tình gây sự?!”
Sắc mặt Lý Hoài Ngọc xanh mét:
“Thẩm Tĩnh Xuyên, chàng hôm nay nếu như không đem nàng ta giao cho ta, chúng ta dứt khoát liền hòa ly đi!”
“Hôm nay ta nhất định phải đánh chết tiện nhân này!”
Lý Hoài Ngọc không phải lần đầu tiên dùng hòa ly uy hiếp hắn.
Trên thực tế, mỗi lần hai người cãi nhau, Lý Hoài Ngọc gần như đều nói hòa ly.
Thẩm Tĩnh Xuyên cũng quả thật sợ nàng thật sự hòa ly, cho nên mỗi lần đều nhượng bộ.
Lần cuối cùng nói hòa ly là khi nào?
Thẩm Tĩnh Xuyên cuối cùng không thể nhịn được nữa, quát to:
“Lần trước nàng lấy hòa ly uy hiếp ta, nhất định phải đánh chết nha hoàn kia, hiện tại nàng lại muốn giết Dung nhi!”
“Lý Hoài Ngọc, sao trước đây ta lại không biết nàng lại ác độc như thế!”
Lý Hoài Ngọc ngây ngẩn cả người.
Hồi lâu sau, trong mắt nàng nổi lên hơi nước, run giọng nói:
“Được, Thẩm Tĩnh Xuyên.”
“Vậy thì hòa ly đi!”
5.
Sau bữa tối, ta nói với nha hoàn trong lòng buồn bực, muốn một mình đến tiểu hoa viên đi dạo một chút.
Không bao lâu, một người đánh ngựa mặc vải thô liền từ trong góc đi ra.
“Thuốc mà ngươi muốn.”
Hắn đưa cho ta hai gói thuốc.
Ta vân vê một gói trong đó, ngước mắt nhìn khuôn mặt cũng không tính là anh tuấn, nhưng thập phần nghiêm chỉnh kia:
“Ngươi cũng không hỏi, ta là dùng dược này để làm gì sao?”
“Không hỏi”
Hắn lắc đầu, trong mắt hiện lên một tia huyết sắc.
“Bọn họ đều đáng chết.”
Sau khi hắn rời đi, ta đứng tại chỗ, nhìn túi thuốc kia thở dài.
Nếu như tỷ tỷ không chết, hiện tại phỏng chừng đã cùng người trong lòng trước mắt này thành hôn.
Trần Lễ là người tốt, tỷ tỷ sẽ sống hạnh phúc.
Lúc Lý Hoài Ngọc đánh chết tỷ tỷ, tội danh của nàng là cố ý câu dẫn chủ tử.
Nhưng tỷ tỷ khi đó đã cùng Trần Lễ tình đầu ý hợp, Trần Lễ đã bảo người nhà đưa sính lễ đến nhà ta.
Còn có một tháng nữa, chúng ta có thể tiết kiệm đủ tiền chuộc nàng ra.
Nàng làm sao có thể đi câu dẫn Thẩm Tĩnh Xuyên?
Sau này ta mới biết được, thuốc kia rõ ràng là Thái hậu hạ vào Thẩm Tĩnh Xuyên, vì muốn bức hắn nạp thiếp.
Lúc ấy Lý Hoài Ngọc đi ra ngoài, Thẩm Tĩnh Xuyên không thể nhịn được nữa liền tiện tay kéo một nha hoàn đến.
Mà sau đó, bọn họ không thể trách Thái hậu.
Tất cả đều đổ lỗi cho tỷ tỷ của ta.
Tỷ tỷ của ta cứ như vậy ở trước dân chúng bị lột quần áo, bịt miệng, bị đánh đến chết.
Chết không nhắm mắt.
Sau khi nàng chết, ta và Trần Lễ bắt đầu lên kế hoạch trả thù.
Ngựa của Thẩm Tĩnh Xuyên bị Trần Lễ hạ dược, cho nên mới chấn kinh, mới có lý do ta quang minh chính đại tiến vào Tấn vương phủ.
……
Buổi tối lúc ta đang thu dọn hành lý thì Thẩm Tĩnh Xuyên vội vàng đi vào.
Hắn vừa rồi còn đang mượn rượu giải sầu, trên mặt còn mang theo hơi say đỏ ửng.
“Ta nghe phía dưới nói ngươi muốn rời đi?”
Ta gật đầu, cười khổ nói:
“Sau khi ta đến đây, Vương gia và Vương phi đã tranh cãi với ta rất nhiều lần, ta thật sự không dám quấy rầy nữa.”
“Ở nơi này thật không thích hợp với ta, mỗi ngày trong lòng run sợ, ta vẫn là trở về cánh đồng tuyết của ta đi.”
Trong mắt Thẩm Tĩnh Xuyên hiện lên một tia áy náy.
Hắn là vì báo ân mới mang ta đến đây, nhưng hiện tại ta ở trong phủ lại nhận sự ngược đãi của Lý Hoài Ngọc.
“Cái túi thơm này ta làm xong đã lâu, vẫn không dám đưa ra ngoài……”
Ta nhìn thoáng qua hoa mai nửa ỉu xìu bên cửa sổ, đem túi thơm trong tay đưa cho Thẩm Tĩnh Xuyên
“Hôm nay ta phải đi, để lại cho vương gia làm niệm tưởng đi.”
Trong phòng mùi thơm nhè nhẹ từng đợt, loáng thoáng.
Ánh trăng ngoài cửa sổ mông lung nửa che.
Hạ nhân đều bị ta đuổi ra ngoài.
Tiếng than bạc kêu lách tách mang theo hơi nóng, tay Thẩm Tĩnh Xuyên dần dần nóng lên.
Hắn há miệng, vẻ mặt có chút mờ mịt.
Ta nhìn thẳng vào hắn.
“…… Vương gia?”
Hắn dừng tại chỗ một lát, đáy mắt hiện lên một tia giãy dụa, rồi lại bị mùi thơm kia đè xuống.
Sau đó hắn tới gần, thở ra nóng rực.
“Dung nhi, đừng đi.”
“Ở lại…”
6.
Lúc tỉnh lại, trời đã sáng hẳn.
Thẩm Tĩnh Xuyên lăn qua lăn lại nửa đêm, ban đêm bị người ta đưa nước nhiều lần, cả người ta đau nhức.
Kéo rèm lên, ta nhìn lướt qua.
Quả nhiên, hoa mai bên cửa sổ đã đổi thành hoa mới, còn mang theo nước tuyết hòa tan.
Thẩm Tĩnh Xuyên sau khi mở mắt, khiếp sợ nhìn về phía ta:
“Ngươi!”
Vài giây sau, những ký ức về đêm qua cuối cùng cũng trở lại trong tâm trí hắn.
Hắn đỏ mặt, tay chân cũng không biết nên đặt ở đâu.
Ta đỏ mắt, che mặt nức nở.
“Vương gia, người làm sao có thể……”
“Nếu Vương phi biết sẽ giết ta mất, ta bây giờ đã không còn là thân thể trong trắng, về sau làm sao có thể gả đi đây?”
“Ta chỉ có thể xuống tóc đi làm ni cô mà thôi!”
Hắn sốt ruột ôm lấy ta:
“Thái hậu đã nói sẽ đem ngươi chỉ làm trắc phi của ta, về sau ngươi liền ở lại trong phủ, ta nhất định sẽ cho ngươi một cái danh phận!”
Ta nghẹn ngào nói:
“Vương phi sẽ không đồng ý, nàng nhất định sẽ đánh chết ta, Vương gia hay là người thả ta đi thôi!”
Thẩm Tĩnh Xuyên nhẹ nhàng vuốt tóc ta trấn an, ngữ khí kiên định.
“Ta sẽ giải quyết việc này, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, không cần lo lắng.”
“Từ nay về sau ta sẽ điều động nhân thủ cho ngươi, viện của ngươi ngoại trừ ta, những người khác đều không được đi vào!”
“Đừng sợ.”
……
Sau bữa trưa, ta cầm một chén trà nằm nghiêng trên giường.
Ỷ Xuân đi tới bên cạnh ta nhỏ giọng nói:
“Vương gia quả nhiên là gọi thái y đến kiểm tra cái túi thơm kia.”
“Ồ? Thái y nói như thế nào?”
“Nó chỉ là thứ giúp nâng cao tỉnh táo tinh thần, đối với thân thể con người không có gì đáng ngại.”
Ta cười.
Thẩm Tĩnh Xuyên không phải kẻ ngốc, hắn nhất định sẽ hoài nghi tối hôm qua tại sao lại kìm lòng không được.
Nhưng ta chắc chắn sẽ không ngu ngốc đến mức bỏ thuốc vào túi thơm.
Ta hạ ở trong nhụy hoa mai, hiện giờ đã chết không đối chứng, hắn tra cũng cái gì cũng tra không ra.
Chỉ là túi hương kia còn có một công dụng.
Một mình nó thì sẽ làm tinh thần tỉnh táo.
Nhưng mà đụng phải ấm hương mà Lý Hoài Ngọc thường dùng, hai loại hương liệu trộn lẫn cùng một chỗ sẽ làm cho người ta nóng nảy dễ giận.
Lý Hoài Ngọc không phải muốn một đời một kiếp một đôi sao?
Ta liền để cho nàng nhìn xem, người mà nàng muốn này sẽ từng chút từng chút, triệt để chán ghét nàng.