Triệu Hồi Ác Ma - Chương 2
4.
Tiểu Vương rốt cục đã học thuộc lòng các cuốn sách.
“Tôi không muốn đọc nữa!”
Ác ma: “Vậy thì không có thịt ăn!”
Ác ma không cho Tiểu Vương tiền tiêu vặt, mỗi ngày nghiêm ngặt nấu cơm theo chế độ dinh dưỡng dành cho thanh thiếu niên, còn cho rất nhiều rau xanh.
Có một ngày Tiểu Vương nhịn không được muốn mở một cây xúc xích nhỏ, bị ác ma phát hiện. Con quỷ lập tức biến tất cả thịt trong nhà thành rau xanh, bao gồm cả xúc xích thịt.
Tiểu Vương khóc không ra nước mắt: “Ác ma rảnh thế sao? Ngày nào tôi cũng thấy anh ở trong nhà, không thấy đi làm việc gì cả…”
Ác ma: “Để ngươi thống nhất thiên hạ chính là công việc của ta.”
Tiểu Vương: “Nếu như tôi không thể thống nhất thiên hạ thì sao?”
Ác ma quơ quơ lưỡi hái: “Vậy ngươi sẽ phải xuống địa ngục.”
Tiểu Vương: “Tôi muốn hỏi một chút, địa ngục là nơi như thế nào?”
Ác ma: “Một nơi chỉ có rau xanh.”
Thời tiết ngày càng lạnh, việc thức dậy càng ngày càng khổ sở. Ác ma bắt đầu kêu Tiểu Vương thức dậy lúc 5h30 mỗi sáng: “Dậy nhanh đi, đồng phục đã được đặt trên đầu giường cho ngươi rồi.”
Tiểu Vương run rẩy lắc đầu. Hiện tại cậu ta đã gầy đi rất nhiều, không có mỡ bảo vệ cơ thể.
Tiểu Vương: “Cái màu xanh kia là cái gì?”
Ác ma: “Quần mùa thu.”
Tiểu Vương: “Tôi không mặc quần mùa thu.”
Ác ma: “Bên ngoài lạnh rồi, mặc quần mùa thu vào cho ta!”
Tiểu Vương: “Không mặc, không mặc!”
Ác ma xắn ống quần lên, lộ ra dấu răng chó trên cổ chân: “Đầu gối tê cóng làm sao thống trị được thiên hạ? Những chiếc quần dài này là nhập từ địa ngục, dùng lông chó của chó ba đầu ở địa ngục làm ra đấy. Ngươi có biết để làm ra những cái quần dài này mà ta đã đấu với bọn nó khổ sở thế nào không? Tại sao ngươi lại ngang ngược như vậy, thằng nhóc kia!”
Ác ma kéo quần Tiểu Vương xuống, mặc quần mùa thu xanh biếc vào. Sau khi mặc xong rất hài lòng: “Ừ, kích thước vừa vặn.”
Tiểu Vương gầy đi rất nhiều, mụn trứng cá trên mặt cũng biến mất. Cậu ấy luôn là một thanh niên rất năng động, mặc quần mùa thu vào, cả người sáng láng hẳn lên.
5.
Gần đây Tiểu Vương đang cố gắng xóa bỏ lịch sử đen tối.
Thời kỳ khởi phát Chūnibyō* là từ mười hai đến mười tám tuổi và sẽ hồi phục một cách tự nhiên.
(*Chūnibyō gọi là bệnh trung nhị, là từ lóng xuất phát từ Nhật Bản, chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì. Chūnibyō, đôi khi còn được gọi là “hội chứng tuổi dậy thì”, “hội chứng tuổi teen” hay “hoang tưởng tuổi dậy thì”.)
Những người khỏi bệnh thường không thừa nhận mình đã mắc bệnh.
Chín mươi phần trăm những người mắc chứng Chūnibyō tưởng tượng rằng họ có thể triệu hồi ác ma để giao dịch với linh hồn của họ, tưởng tượng rằng họ hòa làm một với bóng tối.
Đương nhiên hiện thực rất tàn khốc, Tiểu Vương triệu hồi ra một ác ma mỗi ngày nhìn chằm chằm cậu đọc sách, ép ăn rau xanh, đốc thúc vận động, còn ép cậu ta mặc quần mùa thu!
Ác ma vừa làm salad rau dưa, vừa nhìn vẻ mặt vặn vẹo của cậu khi dọn dẹp QQ của bản thân.
Ác ma: “Cuối cùng ngươi cũng cảm thấy đầu óc mình như bị cửa địa ngục đập một phát phải không?”
Tiểu Vương: “Lúc đó đầu óc tôi bị kẹt ở cửa nên mới gọi anh ra…”
Ác ma ngân nga hát: “Đừng nói như vậy, ngươi xem, nếu không có ta thì hiện tại ngươi có thể vẫn là bộ dáng kia. Đến đây, ăn xong salad rồi học từ vựng, hôm nay học từ vựng tốt sẽ cho ngươi ăn thịt.”
Tiểu Vương đối với ăn thịt không để ý lắm, cũng không tích cực hưởng ứng.
Ác ma: “Này, ăn thịt mà không hưởng ứng, đầu óc có vấn đề rồi à? Hay tối nay làm bít tết cho ngươi nhé?”
Mắt Tiểu Vương sáng lên, thịt bò bít tết ác ma làm rất ngon.
Vì thế ác ma ra ngoài mua thịt bò, mua mãi hơn nửa đêm mới trở về.
Tiểu Vương ôm “Ngân hàng câu hỏi” xuống lầu, nhìn thấy âu phục của hắn rách nát, lưỡi hái cũng mất tiêu, trên tay thì đang cầm một khối thịt bò đang rỉ máu.
Tiểu Vương: “… Anh đến Tây Ban Nha đấu bò rồi giết nó lấy thịt à?”
Ác ma nói: “Đây là thịt bò Minotaur phiên bản giới hạn của đảo Crete. Ta và hắn đánh hơn ba giờ, thiếu chút nữa đánh chết ông nội của hắn. Mau ăn đi.”
Tiểu Vương thời trung học trực tiếp trở thành hội trưởng hội học sinh.
Thành tích tốt, thể thao giỏi, dáng người và khuôn mặt đều đẹp. Hơn nữa còn ăn rau xanh, mặc quần mùa thu. Bạn biết đấy, có ba loại bất hiếu, lớn nhất là không sinh con, hai loại còn lại là không ăn rau và không mặc quần dài.
Trong nghi thức kéo cờ, Tiểu Vương được mời lên diễn thuyết, làm thế nào từ một tên nhóc phản xã hội đứng cuối lớp lại trở thành học sinh đứng đầu toàn thành phố.
Tiểu Vương hắng giọng một cái: “Tôi vì học tập đã bán linh hồn cho ác ma…”
Hiệu trưởng dùng ánh mắt trìu mến nhìn cậu: “Tiểu Vương, bớt xem những bộ phim linh tinh đó đi.”
Tiểu Vương về nhà, ác ma chào đón: “Thế nào? Tối nay ăn thịt không? Lần trước còn một phần của con Minotaur còn dư này. Ta chuẩn bị làm thịt nướng.”
Tiểu Vương: “Mỗi ngày ăn thịt chán quá, có món nào thanh đạm hơn không?”
Ác ma nhéo lỗ tai cậu: “Đôi cánh của ngươi cứng rồi sao? Ngươi dám cùng chủ nhân kén chọn đồ ăn sao?! Đêm nay không cần ăn gì, chỉ cần ở bên cạnh ta chờ!”
Tiểu Vương bị hắn kéo ra khỏi nhà, phát hiện trước cửa nhà có thêm một chiếc xe đạp mới. Ác ma hấp tấp ngồi lên ghế sau: “Nhanh lên, chở ta ra rạp phim. Hôm nay, ‘Gọi ngươi từ trung tâm địa ngục’ công chiếu!”
Tiểu Vương: “Xe đạp này ở đâu ra?”
Ác ma: “Đây là chiếc xe đạp ẩn chứa sức mạnh hắc ám của ta.”
Tiểu Vương có chút khẩn trương, lo lắng dọc đường xe đạp có gây ra tia lửa điện hay không. Kết quả vừa mới đạp lên cậu liền chửi mẹ nó, xe đạp vừa chạy vừa tự động phát nhạc của Justin Bieber.
Ác ma cười quái dị: “Có phải rất hắc ám hay không? Tất cả mọi người kính sợ nhìn chủ tớ chúng ta kìa.”
Tiểu Vương mặt không chút thay đổi dừng xe bên cạnh trạm rác, cả ác ma lẫn xe đạp bị đẩy vào thùng rác.