Tri Tự - Chương 6
20
Chưa đến sáng hôm sau, ta đã dậy tắm gội, đốt hương, vận đồ tang trắng đến từ đường.
Người nhà họ Ứng ai nấy mặt mày tái mét, môi run rẩy.
Ta nhìn ai, người đó liền cúi đầu e ngại.
Ngoại trừ Ứng Tri Xuân.
Cũng không có gì lạ, nàng còn nhỏ tuổi, được Ứng Trung Chính và Trương thị yêu thương chiều chuộng, là viên ngọc quý trong lòng họ.
Nàng lớn đến chừng này, chưa từng bị thương tổn dù chỉ là một vết xước.
Đây là lần đầu tiên bị ép quỳ xuống đất như vậy.
Nàng vẫn chưa hiểu cái lý “người ở dưới mái nhà không thể không cúi đầu” nên ra sức vùng vẫy đứng dậy: “Ứng Tri Tự! Ngươi—”
Trương thị đã mấy lần kéo nàng lại nhưng không được: “Con ngoan, đừng nói nữa…”
Nhưng nàng cứ hất ra: “Ứng Tri Tự! Ngươi, đồ con hoang sinh ra từ ả nữ nhân dâm loạn, dám tàn hại thân thích, cữu cữu ta sẽ không tha cho ngươi đâu!”
“Thân thích sao? Ai là thân thích với các ngươi?” Ta đá một cái khiến nàng ngã xuống đất.
Trương thị kêu lên một tiếng, lao đến che chắn cho nàng.
Nàng không dám nói tiếp, chỉ có thể nhìn ta bằng ánh mắt căm hận.
Ứng Trung Chính phía sau thì nghiến răng nghiến lợi, giận dữ trừng mắt, như thể muốn lăng trì ta: “Nghiệt nữ, ta tự hỏi mình đã đối đãi với ngươi quá nhân từ, ngươi tốt nhất nên thả chúng ta ra ngay.
Nếu không, việc ngươi áp dụng tư hình lên mệnh quan triều đình đã đủ khiến ngươi bị xử lăng trì.”
Ta nhìn ánh mặt trời bên ngoài, cảm thấy thời gian đã đến.
“Ta chỉ muốn hỏi một câu, Ứng đại nhân, khi đêm về ngươi có bao giờ nghĩ đến bà ấy?”
“Ngươi có từng nhớ đến Trần Thường Nguyệt, người đã bị ngươi lợi dụng đến tận cùng rồi đá văng đi?”
Mặt Ứng Trung Chính chuyển từ xanh xám sang tái nhợt.
Những người quỳ ở đây, ngoài Ứng Tri Xuân còn nhỏ, tất cả khi nghe đến cái tên đó đều cúi đầu, né tránh.
Ứng Tri Xuân hét lên: “Ngươi dám nhắc đến bà ta sao? Một ả nữ nhân dâm loạn đã làm bẩn thanh danh Ứng gia, phụ thân đã nhân từ với bà ta quá nhiều, ngươi còn muốn gì nữa? Ngươi định giết hết cả nhà chúng ta mới chịu yên sao?”
Trương thị đã mấy lần muốn bịt miệng nàng nhưng đều bị nàng hất ra.
Cùng với lời nàng nói là một sự im lặng chết chóc.
Ứng Trung Chính nổi gân xanh trên trán: “Câm miệng!”
Nàng chưa từng thấy phụ thân mình giận dữ như vậy, bị quát mà choáng váng.
Nàng nhìn quanh một vòng, nhận ra phản ứng của mọi người hoàn toàn trái ngược với nàng.
Các thúc bá trong tộc Ứng gia cúi đầu sợ hãi đến co rúm, mẫu thân nàng thậm chí không dám nhìn nàng.
Ha ha, thật là buồn cười.
21
“Người phụ thân chính trực lại bán rẻ thê tử của mình để cầu công danh, người mẫu thân trinh khiết hiền thục lại mang thai ngoài giá thú để leo lên địa vị.”
“Tổ mẫu hiền từ thì lại là một bà già ác độc hành hạ con dâu.”
Ta cười lạnh: “Ứng Tri Xuân, cái xuất thân mà ngươi tự hào chỉ có vậy thôi.”
Ứng Tri Xuân không thể tin nổi, hốt hoảng nhìn về phía Ứng Trung Chính, nhưng chỉ nhận được ánh mắt tránh né của ông ta.
Nàng lại nhìn về phía mẫu thân và tổ mẫu, nhưng không ai dám nhìn nàng.
“Có ai trong số các ngươi không từng nhận ân huệ của mẫu thân ta? Giẫm lên máu thịt của bà để sống sung sướng, lại còn quay lại phỉ nhổ bà, cho rằng bà làm bẩn gót giày quý giá của các ngươi.”
“Cho nên, hôm nay các ngươi chết cũng không oan.”
Ta lạnh lùng nói: “Giờ là lúc.”
Trong từ đường vang lên tiếng kêu gào thống thiết, những kẻ đang quỳ đập đầu van xin tha thứ, chỉ mong ta tha cho bọn chúng.
Ta cầm đao đứng trong sân, lắng nghe tiếng khóc than của họ.
Thật dễ chịu, họ càng thảm thương, ta càng thấy vui vẻ.
22
Mẫu thân ta chết vì gieo mình xuống giếng, vậy thì Ứng Trung Chính và Trương Trinh cũng nên xuống giếng cùng bà.
Khi ta ra lệnh kéo bọn họ đến bên giếng, bất ngờ có vài người ồn ào bên ngoài.
Ta ra hiệu cho thị vệ cho họ vào.
Người dẫn đầu là một văn thần, vừa vào đã quát lớn: “Yêu nữ! Ai cho ngươi lá gan dám hại người nhà mệnh quan triều đình?”
Thân thể Trương thị run rẩy, lập tức thẳng dậy: “Đại ca.”
Hóa ra là huynh trưởng của Trương thị, Kinh Triệu Doãn Trương Trì.
Không một chút ngập ngừng, ta ép Ứng Trung Chính xuống giếng.
Người nhà họ Ứng đứng phía sau bắt đầu náo loạn: “Đại nhân, mau bắt yêu nữ này lại.”
Ứng Tri Xuân gào lên trong tuyệt vọng: “Cữu cữu, cứu ta!”
Trương Trì đứng ra bảo vệ nàng: “Đừng sợ, Tri Xuân, cữu cữu đến rồi.”
Buồn cười thật, Ứng Tri Xuân còn tưởng mình đã gặp được cứu tinh, lớn tiếng khiêu khích ta: “Ứng Tri Tự, ta đã nói cữu cữu sẽ đến cứu ta mà!”
Ta chẳng buồn ngó mắt tới nàng, tiếp tục đẩy Trương thị xuống giếng.
Trương Trì lấy ra một văn thư: “Yêu nữ nhà ngươi, vô cớ giam giữ mệnh quan triều đình, giết hại trung lương, nay bản quan sẽ bắt ngươi quy án, còn không mau thúc thủ chịu trói?”
Ngay sau đó, các thị vệ phía sau hắn ập tới bao vây ta.
Trương Trì ra lệnh: “Mau bắt nàng ta lại.”
23
“Ai dám!” Một giọng nữ lạnh lẽo cất lên ngăn hắn lại.
Phùng Hỷ trong bộ quan phục áo dài xanh với mũ đen viền vàng, dẫn người tới.
Trương Trì vung tay áo: “Phùng Chưởng sử, ngươi muốn can thiệp vào việc của Kinh Triệu Doãn sao? Một nữ quan như ngươi còn chưa đủ tư cách.”
Nhà họ Trương thuộc phe Ngũ hoàng tử.
Phùng Hỷ là quan chưởng sử dưới trướng Trưởng công chúa Khai Dương.
Chủ nhân đối lập, tất nhiên thuộc hạ càng thêm căng thẳng.
Mắt Phùng Hỷ thoáng lên tia sắc lạnh: “Trương đại nhân cho rằng ta không đủ tư cách, không biết Trưởng công chúa liệu có đủ?”
Sắc mặt Trương Trì đanh lại.
Phùng Hỷ lạnh giọng: “Sáng nay, có người cáo buộc Đại Lý Tự khanh thiên vị, gây ra nhiều án oan để diệt trừ đối thủ của Ngũ hoàng tử. Hoàng thượng phẫn nộ, giao Trưởng công chúa toàn quyền xử lý vụ này.”
Trương Trì cắn chặt răng, còn muốn gắng gượng biện bạch: “Nếu muốn điều tra, hẳn là cẩm y vệ hoặc Khống Dung Tư tới mới phải, sao có thể để một yêu nữ tùy tiện làm càn?”
Ta chậm rãi nở nụ cười, cởi áo tang bên ngoài: “Ta bất tài, chính là phó chỉ huy sứ Khống Dung Tư, Thường Bi.”
Dưới lớp áo tang là bộ quan phục màu đen, trên ngực là họa tiết chu tước rực rỡ.
“Giờ thì, Trương đại nhân có gì chỉ giáo?”
Cổ họng Trương Trì thít lại, im lặng không nói thêm gì.
Ứng Tri Xuân hoảng hốt kéo tay áo Trương Trì: “Cữu cữu!”
Ta rút đao, chĩa thẳng vào Trương Trì: “Trương đại nhân định che giấu tội thần sao? Sau khi Trương Thứ phụ qua đời, nhà họ Trương dần suy tàn, ngài có được chức vị hiện nay hẳn là phải nỗ lực không ít. Nếu vì hai tội thần mà hủy cả tiền đồ, ta thực thấy tiếc cho ngài.”
Người thông minh chỉ cần nói đến đó.
Trương Trì lặng lẽ cúi gập lưng xuống.
Ta ra lệnh kéo Ứng Tri Xuân về.
Trương thị vẫn còn giãy giụa chửi rủa, ta chém thẳng vào gáy khiến bà ta ngất đi, rồi ném xuống giếng.
Bên ngoài từ đường, ta lạnh lùng nhìn Trương thị chìm nổi trong giếng.
Ứng Trung Chính đã chìm xuống đáy.
Trong từ đường, tiếng kêu la thảm thiết và âm thanh đao kiếm đâm vào thịt vang lên không ngớt.
Thậm chí, ta còn ngửi thấy mùi tanh của máu trong không khí.
“Ngươi đi nhanh đi thôi, Ứng Tri Nguyên chắc đang đợi ngươi trên con đường Hoàng Tuyền.”
Trương thị vùng vẫy dữ dội, đến nỗi khiến ta bật cười chảy cả nước mắt.
Chẳng bao lâu sau, bà ta dần mất sức và chìm hẳn.
Cuối cùng, lần đầu tiên ta nở một nụ cười thật lòng.
Mẫu thân, người xem đi.
Hai kẻ đó xuống âm phủ làm trâu làm ngựa cho người rồi.
24
Ứng gia bị tiêu diệt, Ngũ hoàng tử cũng thất thế.
Trưởng công chúa trở thành người nắm quyền lực cao nhất trong triều đình, dù Hoàng đế có nhận ra cũng đã muộn.
Vì không còn ai có thể ngăn cản nàng nữa.
Vài năm sau, Trưởng công chúa cuối cùng cũng chờ đến khi Hoàng đế băng hà, thuận lợi lên ngôi.
Nữ hoàng lâm triều, sau bao năm nỗ lực, cuối cùng kiến tạo nên một thời thái bình thịnh thế.
Bà trọng dụng nữ quan, khuyến khích nữ tử tự lập, không dựa dẫm vào nam nhân mà sống.
Ta và Phùng Hỷ luôn ở bên hỗ trợ bà.
Một lần trở lại nơi xưa, ta về lại căn nhà nhỏ ở Ngọc Dương, nơi ngày xưa mẫu thân ta qua đời.
Ta đứng bên giếng nơi mẫu thân từng tự vẫn, cúi xuống nhìn, thấy một bông sen đã mọc lên.
Ánh sáng chiếu rọi xuống đáy giếng tối tăm.
Những cánh hoa trắng tinh khôi nở rộ.
Ta mỉm cười, nước mắt lại trào ra.
Mẫu thân, giờ người đã hiểu tâm ý của con rồi chứ?
Nếu như người đã chuyển thế, sống ở thời đại này, nhất định sẽ được hạnh phúc an yên.
Hết.