Tri Hoan - Chương 3
9.
Ba tháng sau, kết quả phán quyết ly hôn đã có, Chu Cảnh Thừa là bên có lỗi, và bị phán tay trắng ra đi.
Lúc này anh ta và Bạch Đường đã cãi nhau kịch liệt, Bạch Đường thúc giục anh ta nhanh chóng ly hôn với tôi, cô ta không muốn ở khách sạn vô danh vô phận nữa.
Chu Cảnh Thừa giấu diếm sự thật anh ta đã tay trắng, anh ta nói với Bạch Đường, nhà và xe đều đã bán, tiền được chia cho anh ta một nửa.
Bạch Đường vui rạo rực bắt đầu mộng đẹp gả cho anh ta.
Nhà và xe quả thật đã bị tôi bán, những tiền đều ở chỗ tôi.
Chu Cảnh Thừa không có tiền tiết kiệm, chỉ có phần tiền lương kia của anh ta.
Tôi còn lấy lại số tiền Chu Cảnh Thừa cho Bạch Đường và Bạch Đường mượn.
Anh ta không dám tìm Bạch Đường đòi, vì thế tìm bạn mượn tiền ứng phó trước.
Tôi mua một căn hộ nhỏ để ở, bỏ công việc cũ, bỏ ra một phần tiền để khởi nghiệp.
Một ngày nọ, tôi đang mua cà phê ở quán cà phê, lúc xếp hàng gặp phải Bạch Đường.
“Chị Tri Hoan, thật trùng hợp nha.”
Cô ta cười chào hỏi tôi, vô tình cố ý vuốt ve nhẫn kim cương trên đầu ngón tay cô ta, ý tứ khoe khoang mười phần.
” Cảnh Thừa đã cầu hôn tôi, hôn lễ của chúng tôi được định vào tháng sau, ai nha, quên mất không phát thiệp mời cho chị, để về tôi sẽ bổ sung chị sau vậy.”
Chiếc nhẫn kim cương cô ta đeo trên tay này nếu là thật, hẳn là phải hơn mười vạn.
Chu Cảnh Thừa ngày thường tiêu tiền như nước, tiền lương mỗi tháng không còn nhiều lắm, để cho anh ta lấy hơn mười vạn ra ngoài mua nhẫn kim cương, rất khó.
Xem ra là nhẫn kim cương giả.
Tôi tự nhiên hào phóng trả lời:
“Không cần gửi, tôi không rảnh, chờ lần sau đi.”
Sắc mặt cô ta khẽ biến:
“Yên tâm, tôi và Cảnh Thừa sẽ bạch đầu giai lão, lần này kết hôn chính là cả đời, sẽ không có lần sau.”
Ánh mắt tôi dừng lại trên chiếc nhẫn kim cương ở đầu ngón tay cô ta:
“À, xem ra cô cũng không biết xem hàng lắm, rác rưởi gì cũng muốn, nhẫn kim cương giả cũng không phân biệt được.”
Cô ta vuốt ve nhẫn kim cương trên đầu ngón tay, phản bác:
“Mở mắt ra nhìn xem, đây là nhẫn kim cương hàng thật giá thật, Cảnh Thừa mua mười tám vạn, lúc hai người kết hôn anh ấy chưa từng tặng nhẫn kim cương đắt như vậy cho cô, cho nên cô ghen tị mới nói như vậy đúng không?”
Lúc tôi và Chu Cảnh Thừa kết hôn, anh ta quả thật chưa từng tặng tôi chiếc nhẫn kim cương đắt tiền như vậy.
Nhẫn cưới của chúng tôi là chúng tôi cùng đi mua, để tiện đeo lên không ảnh hưởng đến việc nhà, nên đã chọn kiểu dáng đơn giản nhất, một đôi chỉ tốn hơn mười ngàn tệ.
Tôi cười ra tiếng:
“Ha ha, Chu Cảnh Thừa tay trắng ra đi, dựa vào hơn một vạn tiền lương của anh ta, cô cảm thấy anh ta trong vòng ba tháng là có thể mua được cho cô chiếc nhẫn kim cương mười tám vạn sao? Cô thật là dễ lừa.”
Bạch Đường không thể tin nói:
“Cái gì, Chu Cảnh Thừa và cô ly hôn, là tay trắng ra khỏi nhà?”
Khóe miệng tôi nhếch lên một nụ cười khẽ:
“Tôi có lừa cô hay không, cô điều tra không phải sẽ biết sao? Lúc trước tôi bắt gian các người tại giường, cũng không chỉ là vì để cho đôi cẩu nam nữ các người khó xử đơn giản như vậy. Đúng rồi, sát vách có cửa hàng trang sức, cô có muốn đem nhẫn kim cương của cô đi kiểm tra một chút hay không? Xem là tôi lừa cô hay là anh ta lừa cô.”
Xếp hàng đến lượt Bạch Đường, nhân viên pha cà phê hỏi cô ta muốn uống cà phê gì.
Cô ta bỏ lại một câu:
“Không cần.”
Sau đó vội vã rời khỏi quán cà phê.
10.
Nếu tôi đoán không sai, Bạch Đường hẳn là cầm nhẫn kim cương đi cửa hàng trang sức bên cạnh để kiểm tra.
Tôi gọi hai tách cà phê, ngồi trước cửa kính chờ người.
Hôm nay tôi hẹn Trầm Du An, công ty của tôi và công ty của anh ấy có qua lại về phương diện nghiệp vụ, lần này gặp mặt là có chuyện làm ăn muốn bàn.
Trầm Du An đúng giờ đến chỗ hẹn. Sau khi bàn bạc hợp tác xong, tôi đẩy một bản hợp đồng tới trước mặt anh:
“Thẩm tổng, mời ngài xem hợp đồng, nếu không có vấn đề gì thì ký tên lên đó đi.”
Trầm Du An đang nhìn hợp đồng, tôi đem ánh mắt dời về phía ngoài cửa sổ.
Chỉ thấy Bạch Đường từ cửa hàng trang sức bên cạnh đi ra, cô ta thất hồn lạc phách, xem bộ dáng liền biết kết quả kiểm tra đối với cô ta đả kích rất lớn.
Thật thú vị, Chu Cảnh Thừa dùng kim cương moissanite để giả mạo nhẫn kim cương, dỗ Bạch Đường xoay tròn.
Kim cương moissanite là kim cương nhân tạo, căn bản không đáng giá, một hạt kia cũng chỉ là mấy trăm tệ là có thể lấy được.
Bạch Đường lấy nhẫn trên đầu ngón tay xuống, tức giận ném vào trong hồ nước.
Cô ta quay đầu nhìn tôi đang ngồi trong quán cà phê, thấy thần thái xem kịch của tôi, sắc mặt tức giận đến tái mét.
Tôi cười rất vui vẻ.
Hôm nay ánh mặt trời thật tốt, tâm tình cũng rất tốt.
Trầm Du An ký hợp đồng, ngẩng đầu nhìn tôi:
“Đã lâu rồi anh không thấy trên mặt em có nụ cười tươi đẹp như vậy, có chuyện gì vui vẻ sao?”
Tôi thu hồi ánh mắt, khóe môi không nhịn được giương lên:
“Gặp được người quen, cô ta không vui, em liền vui.”
Trầm Du An nhìn ra ngoài cửa sổ, Bạch Đường ở bên đường gọi một chiếc taxi rời đi.
Trầm Du An nhìn bóng lưng Bạch Đường, đại khái hiểu được người tôi nói là ai.
“Hợp tác vui vẻ! ”
Tôi vươn tay ra.
Trầm Du An bắt tay tôi:
“Hợp tác vui vẻ!”
Mấy hôm trước Chu Cảnh Thừa và Bạch Đường đã gửi thiệp mời kết hôn cho bạn bè quen biết.
Sau khi Bạch Đường biết được nhẫn kim cương là giả, lúc Chu Cảnh Thừa ly hôn với tôi là tay trắng ra khỏi nhà, cô ta tìm Chu Cảnh Thừa đại náo:
“Chu Cảnh Thừa, chuyện lớn như vậy, sao anh không sớm nói cho em biết?”
“Đường Đường, anh nhất định sẽ đông sơn tái khởi, sau khi kết hôn anh sẽ giao thẻ lương cho em.”
Tâm tư của Chu Cảnh Thừa tôi rất rõ ràng, anh ta sợ sau khi Bạch Đường biết, không muốn ở cùng một chỗ với anh ta, cho nên anh ta mới gạt Bạch Đường.
Bạch Đường một chút cũng không hài lòng:
“Thẻ lương của anh vốn nên giao cho em, nhưng anh chỉ có tiền lương, xe cũng không mua nổi, em dựa vào cái gì phải gả cho anh?”
Chu Cảnh Thừa có chút bi thương, hỏi ngược lại:
“Bạch Đường, em và anh ở bên nhau, là vì tiền sao?”
Bạch Đường trợn mắt nói dối:
“Em ở bên cạnh anh là vì anh, nhưng là không có nghĩa là anh có thể lừa gạt em!”
Cô ta càng nói càng tức giận:
“Còn nữa, anh mua nhẫn kim cương giả mạo mấy trăm tệ đi cầu hôn em là có ý gì?”
“Nhẫn kim cương lại không thể làm cơm ăn, bây giờ anh không mua nổi đồ thật, mới dùng đồ giả ứng phó một chút.”
Chu Cảnh Thừa giơ hai tay lên thề.
“Anh thề, chờ sau này anh có tiền, anh nhất định sẽ tặng cho em một chiếc nhẫn kim cương thật! Đừng nóng giận.”
Đáy mắt Bạch Đường tràn đầy vẻ ghét bỏ:
“Quên đi, phần tiền lương kia của anh, cũng không biết phải tiết kiệm tới khi nào mới đủ mua cho tôi một chiếc nhẫn kim cương, chớ nói chi là còn muốn mua nhà mua xe.”
“Bạch Đường, lúc trước anh không ly hôn với Tri Hoan, em không có nói như vậy.”
Chu Cảnh Thừa đỏ mắt, đối với Bạch Đường rất mất mát
“Lúc trước em nói, mặc kệ là cùng anh ăn bào ngư hay là ăn cháo hoa, em đều phải ở cùng một chỗ với anh.”
“Em nói, chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với anh, em có thể chịu đựng gánh vác tất cả tiếng xấu, em còn nói…”
Bạch Đường không kiên nhẫn ngắt lời Chu Cảnh Thừa:
“Đừng nói nữa, lời ngon tiếng ngọt của phụ nữ và lời nói của đàn ông trên giường đều không thể tin được, không có nền tảng kinh tế, anh dựa vào cái gì để tôi chịu khổ với anh?”
Bạch Đường dứt lời, bình tĩnh nói:
“Hôn lễ hủy bỏ đi! Tôi không gả cho anh nữa.”
Chu Cảnh Thừa kéo cổ tay Bạch Đường, rít gào:
“Thiệp mời cũng đã phát đi, nếu bây giờ cô hủy hôn, bạn bè tôi sẽ nghĩ gì về tôi? Tôi đã phải chịu đựng bao nhiêu lời đàm tiếu vì cô rồi cô biết không hả?”
Bạch Đường cố gắng thoát khỏi trói buộc của Chu Cảnh Thừa, cô ta cũng nổi giận:
“Tôi cũng phải chịu những lời đồn nhảm không ít hơn anh, lúc trước là tôi mắt mù, nhìn lầm, hiện tại dừng cương trước bờ vực cũng không muộn.”
“Cô phá hư gia đình của tôi, hiện tại lại nói với tôi dừng cương trước bờ vực?”
Bạch Đường bị bộ dáng của anh ta dọa sợ, cô ta yếu thế nói:
“Như vậy đi, hôn lễ của chúng ta hoãn lại trước, chờ khi nào anh có thể mua được nhẫn kim cương thật, em sẽ gả cho anh. Yêu cầu của em không cao, ít nhất phải một cara.”
Chu Cảnh Thừa ném Bạch Đường lên giường.
Sau đó, anh ta châm một điếu thuốc, nhả khói, ánh mắt bình tĩnh đến đáng sợ.
11.
Tôi bận gây dựng sự nghiệp, không chú ý đến chuyện của Chu Cảnh Thừa và Bạch Đường.
Một ngày nọ, bạn thân chụp màn hình vòng bạn bè của Bạch Đường cho tôi xem.
Bạch Đường khoe ra một chiếc nhẫn kim cương, còn có toàn bộ quá trình Chu Cảnh Thừa dẫn cô ta đi mua nhẫn kim cương, cùng với phiếu quẹt thẻ, 180 ngàn tệ.
Cô ta đeo nhẫn kim cương vẻ mặt hạnh phúc tựa vào vai Chu Cảnh Thừa, cùng anh ta ăn bữa tối dưới ánh nến.
Bạn thân nói với tôi:
“Thời gian trước nghe bạn bè nói hôn lễ của bọn họ phải hủy bỏ, hiện tại lại nghe nói hôn lễ đúng hạn cử hành, không biết làm cái gì, đúng là hai kẻ điên.”
Tôi sắp xếp lại tiền căn hậu quả của sự việc.
Đoạn thời gian trước Bạch Đường nói muốn hủy bỏ hôn lễ, hẳn là phát hiện nhẫn kim cương là giả, cùng với biết được Chu Cảnh Thừa tay trắng ra khỏi nhà, trên người không có tiền.
Hiện tại đáp ứng hôn lễ đúng hạn cử hành, hẳn là nể tình Chu Cảnh Thừa tặng cho cô ta chiếc nhẫn kim cương thật 180 ngàn này.
Theo tôi được biết, hiện tại Chu Cảnh Thừa ở thời điểm này không thể bỏ ra 180 ngàn để mua nhẫn kim cương.
Tôi có một phỏng đoán táo bạo, anh ta hẳn là mượn tiền qua mạng.
Anh ta là một không chấp nhận thua cuộc, cũng cực sĩ diện.
Nếu đám cưới bị hủy bỏ, anh ta không thể ngẩng cao đầu trước mặt bạn bè và người thân.
Cho nên, cho dù là mượn tiền, anh ta cũng phải mua được nhẫn kim cương dỗ Bạch Đường vui vẻ, đem cô ta cưới về nhà rồi lại nói.
Cười chết đi được, nếu như sau này Bạch Đường biết phải cùng nhau trả khoản vay này, cô ta còn cười được sao?
Hôm đó, tôi lại gặp Bạch Đường ở quán cà phê.
Cô ta giơ chiếc nhẫn kim cương trong tay ra trước mặt tôi như một người chiến thắng:
“Lần này là nhẫn kim cương hàng thật giá thật, Cảnh Thừa tự mình mang tôi đi mua, tôi nhìn anh ấy quẹt thẻ, đời này cô chưa từng được đeo nhẫn kim cương đắt như vậy đúng chứ?”
“Ha, cái này có cái gì mà khoe khoang? ”
Tôi thờ ơ trợn mắt.
Bạch Đường từ trong túi xách lấy ra một tấm thiệp cưới nhét vào trong tay tôi, lại cười nói:
“Ngày mốt chúng tôi kết hôn, cô rảnh thì tới uống rượu mừng, không rảnh thì thôi.”
“Cô bớt làm thằng hề nhảy nhót trước mặt tôi đi, tôi căn bản không quan tâm các người như thế nào.”
Tôi ném thiệp mời vào thùng rác bên cạnh ngay trước mặt cô ta.
Cô ta như nghe không hiểu tôi chế nhạo, tiếp tục nói:
“Gần đây tôi đang chuẩn bị mang thai, Cảnh Thừa mỗi ngày đều nấu canh dinh dưỡng cùng tổ yến dưỡng thân thể cho tôi. Đúng rồi, lúc trước cô cũng mất một đứa bé, cần phải bồi bổ thật tốt, đừng đến lúc đó không mang thai được, có thể cũng không gả đi được.”
Lời nói của cô ta chính xác đâm vào chỗ đau của tôi, làm cho tôi nhớ tới hình ảnh lần trước nằm trên bàn mổ lạnh như băng.
“Vậy chúc mừng cô.”
Khóe miệng tôi hiện ra nụ cười lạnh lẽo.
” Để mừng hai người tân hôn, tôi sẽ tặng cho hai người một phần đại lễ.”
Tôi dứt lời xoay người rời đi.
Cô ta ở phía sau tôi cười ra tiếng, khiêu khích nói:
“Lễ vật thì không cần, chúc phúc của cô chính là lễ vật tốt nhất.”
Ngày cưới của Chu Cảnh Thừa và Bạch Đường, tôi quả thật tặng bọn họ một món quà lớn.
Phần tuyên thệ hôn lễ, vốn rất lãng mạn.
Nhưng sau lưng màn hình lớn lại đột nhiên phát ra một cái video mười lăm giây.
Trong video, có hình ảnh Bạch Đường bụng to ngã sấp xuống trong phòng vệ sinh của tôi, được Chu Cảnh Thừa nâng dậy, còn có hình ảnh tôi dẫn người vọt tới khách sạn bắt quả tang cô ta và Chu Cảnh Thừa thông dâm tại giường.
Những vị khách đến dự đám cưới đều mở to mắt.
Người bạn thân nhất của tôi đã đến dự đám cưới của họ và cô ấy đã ấn định nhịp độ:
“Lúc trước Bạch Đường mang thai cốt nhục của người đàn ông khác, mạnh mẽ vào ở trong nhà Tri Hoan, ép Tri Hoan đi, thông đồng với Chu Cảnh Thừa, tiểu tam lên ngôi, rất không biết xấu hổ.”
Bạch Đường và Chu Cảnh Thừa sau khi xem video sắc mặt đại biến, vội vàng bảo nhân viên khách sạn tắt video.
Nhân viên khách sạn luống cuống tay chân làm hai phút mới tắt màn hình.
Nhưng video mười lăm giây kia đã phát đi phát lại bảy tám lần.
Bạch Đường và Chu Cảnh Thừa mất hết thể diện trước mặt bạn bè thân thích.
Bọn họ trở thành trò cười của các tân khách, tất cả mọi người đều biết Chu Cảnh Thừa là một tên cặn bã bỏ vợ bỏ con, Bạch Đường là tiểu tam thượng vị, hai người tuyệt phối.
Đám cưới tan rã trong không vui.
Bạch Đường nói muốn báo cảnh sát bắt tôi, tôi sao có thể lưu lại nhược điểm?
Video là lúc tôi đi sửa máy tính không cẩn thận tiết lộ, tôi cũng là nạn nhân.
Bạch Đường không bắt được nhược điểm của tôi, tức giận đến mặt trắng bệch.