Tri Hoan - Chương 1
1.
Cộc cộc cộc – –
Ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng gõ cửa.
Tôi thức dậy từ giấc ngủ.
Cơn ác mộng vừa rồi khiến cả người tôi phát lạnh.
Tôi mơ thấy Chu Cảnh Thừa dẫn tôi đi nhảy bungee, trong nháy mắt anh ta đẩy tôi xuống, lấy ra một cây kéo.
Mặt anh ta lộ vẻ oán hận nói:
“Tri Hoan, nếu như không phải lúc trước cô nhẫn tâm đuổi Bạch Đường đi, cô ấy sẽ không nghĩ không thông mà tìm cái chết, cái mạng này là cô nợ cô ấy.”
“Đi chết đi!”
Chu Cảnh Thừa dùng kéo cắt đứt dây thừng, tôi từ trên cao rơi xuống mà chết.
Ngoài cửa tiếng gõ cửa không ngừng, còn truyền đến một âm thanh quen thuộc:
“Chu Cảnh Thừa, anh có nhà không?”
Tôi đột nhiên lấy lại tinh thần.
Đây là giọng của Bạch Đường.
Bạch Đường là đối tượng Chu Cảnh Thừa thầm mến lúc học đại học, kiếp trước tôi và Chu Cảnh Thừa kết hôn nửa năm, Bạch Đường tìm tới cửa.
Cô ta nói cô ta mang thai, cha đứa bé không muốn nhận đứa bé này, lại càng không muốn cưới cô ta.
Nhưng cô ta lại muốn sinh đứa bé này, cùng đường liền đi tìm Chu Cảnh Thừa cầu xin anh ta thu nhận mình.
Khi đó tôi cũng mang thai, tôi đương nhiên không muốn để ánh trăng sáng của Chu Cảnh Thừa vào ở.
Vì thế, tôi khéo léo từ chối cô ta.
Bạch Đường mất mát rời đi, ngày đó, Chu Cảnh Thừa và tôi chiến tranh lạnh một ngày.
Anh ta tuy rằng ngoài miệng không nói gì, nhưng hành động đã nói cho tôi biết, anh ta trách tôi không thu nhận Bạch Đường.
Buổi tối hôm đó, Chu Cảnh Thừa nhận được điện thoại của Bạch Đường.
Bạch Đường ở trong điện thoại nói với anh ta:
“Cảnh Thừa, ngay cả anh cũng muốn vứt bỏ em sao? Em ở trên đời này đã không có bất kỳ nhớ nhung gì nữa rồi, em hiện tại đang ở trên cầu vượt, kiếp sau gặp lại đi!”
“Bạch Đường, em đừng nghĩ không thông, chờ anh, anh qua ngay qua đây!”
Chu Cảnh Thừa đang ăn cơm tối, anh ta lập tức buông đũa, cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.
Tôi nhìn Chu Cảnh Thừa lo lắng rời khỏi nhà, lái xe đến cầu vượt Bạch Đường nói.
Trái tim tôi lạnh đi một nửa.
Sáng hôm sau Chu Cảnh Thừa mới về, anh ta chán nản ngồi trong phòng khách hút thuốc.
Tôi từ trong phòng đi ra, hỏi anh ta:
“Bạch Đường thế nào rồi?”
“Cô ấy đã chết rồi, một xác hai mạng.”
Chu Cảnh Thừa đỏ mắt, trong ánh mắt tràn đầy tức giận cùng hối hận.
“Tri Hoan, em đáng ra không nên từ chối cô ấy, trong nhà chúng ta cũng không thiếu một phòng cho cô ấy ở, em vì sao lại nhẫn tâm như vậy?”
Tôi hỏi ngược lại:
“Chu Cảnh Thừa, anh cảm thấy là lỗi của em ư? Khách sạn có rất nhiều phòng, vì sao lại muốn ở nhà chúng ta?”
Anh ta không nói lời nào, vùi đầu hút thuốc.
Kể từ đó, chúng tôi đã có một cuộc chiến tranh lạnh trong một thời gian và khi đứa con trong bụng tôi lớn hơn, anh ta bắt đầu suy nghĩ lại về bản thân.
Anh ta nhận ra đó không phải lỗi của tôi sau đó mua một xe hoa để xin lỗi tôi
Anh ta nắm tay tôi nói:
“Tri Hoan, là anh sai rồi, là Bạch Đường nghĩ không thông, anh không nên trách em.”
Tôi nhịn vì đứa bé trong bụng.
Từ đó về sau, anh ta không nhắc lại chuyện kia nữa, chuyên tâm cùng tôi sống qua ngày.
Mỗi ngày anh ta luôn nấu canh cho tôi bồi bổ, nhưng đứa bé trong bụng tôi vẫn sinh non.
Tôi chán chường không thôi, anh ta an ủi tôi:
“Tri Hoan, đừng buồn nữa, sau này chúng ta vẫn còn có thể có con, anh dẫn em đi nhảy bungee nhé, nghe nói khoảnh khắc nhảy từ trên cao xuống, phiền não gì cũng không còn nữa.”
Nhưng anh ta lại cho tôi một kích trí mạng.
Thì ra, anh ta vẫn là không buông xuống được Bạch Đường, anh ta vẫn oán hận tôi, oán hận đến mức đẩy tôi từ trên cao xuống.
Trước khi đẩy tôi xuống, anh ta còn tàn nhẫn nói với tôi:
“Cô có biết vì sao đứa bé trong bụng cô không giữ được không?”
“Bởi vì lúc tôi nấu canh cho cô, tôi có bỏ thêm vài nguyên liệu thể hàn.”
Nghĩ tới những chuyện cũ này, tôi tức giận đến phát run.
Anh ta lại vì Bạch Đường, nhẫn tâm giết hại cốt nhục của mình.
Tôi từ trên giường xuống, kéo rèm cửa sổ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tôi trọng sinh rồi, trọng sinh trở lại ngày Bạch Đường bụng lớn tìm tới cửa xin chỗ ở.
2.
Sáng sớm hôm nay Chu Cảnh Thừa đã đi làm, không có ở nhà.
Tôi lấy giấy khám thai từ trong ngăn kéo ra, trước mắt tôi cũng đã mang thai hai tháng.
Tôi tự hỏi, sẽ tốt biết bao nếu tôi được tái sinh trước khi cưới anh ta?
Tôi sẽ không ngần ngại lựa chọn từ hôn.
Đứa bé này đến không đúng lúc.
Bạch Đường ở ngoài cửa hô:
“Chu Cảnh Thừa, anh có ở nhà không? Hạ Tri Hoan, cô có ở nhà không? Mau mở cửa.”
Tôi cất giấy khám thai đi, chậm rãi đi toilet rửa mặt.
Tôi nghe thấy Bạch Đường cầm điện thoại gọi cho Chu Cảnh Thừa:
“Hic, Cảnh Thừa, anh đang bận sao? Bây giờ em đang ở trước cửa nhà anh, Tri Hoan không mở cửa cho em.”
“Đã xảy ra chuyện gì? Em đừng khóc.”
Chu Cảnh Thừa ở trong điện thoại trả lời cô ta
” Em chờ anh, bây giờ anh lập tức quay trở lại!”
Bạch Đường ở ngoài cửa đợi chừng hai mươi phút, tôi mở cửa ra, nhìn cô ta:
“Có chuyện gì sao?”
Bên chân Bạch Đường đặt một cái vali.
Cô ta vuốt bụng, nói với tôi:
“Tri Hoan, tôi đang mang thai, cha đứa bé không muốn đứa bé này, hiện tại tôi không có chỗ ở, cô và Cảnh Thừa có thể thu nhận tôi không?”
Tôi và Bạch Đường cũng không quen biết, chỉ có duyên gặp mặt một lần.
Khi chúng tôi kết hôn, cô ta có đến.
Khi đó, tôi còn không biết cô ta là đối tượng thầm mến thời đại học của Chu Cảnh Thừa.
Nếu lúc trước tôi biết Chu Cảnh Thừa có một ánh trăng trắng nhớ mãi không quên, tôi sẽ không gả cho anh ta.
Chu Cảnh Thừa đang trên đường trở về.
Tôi kéo Bạch Đường vào nhà, lại cười nói:
“Thật trùng hợp, tôi cũng mang thai, chúng ta cùng nhau dưỡng thai đi.”
Bạch Đường nhìn bụng tôi, truy hỏi:
“Cô mang thai mấy tháng rồi? Cảnh Thừa có biết không?”
“Hơn hai tháng, anh ấy vẫn còn không biết, tôi tạm thời không định nói cho anh ấy biết.”
Tôi vừa dứt lời, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
Chu Cảnh Thừa đã trở lại, anh ta thấy tôi và Bạch Đường ngồi trên sô pha, đầu tiên là sửng sốt, sau đó thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta đi rót nước cho Bạch Đường, giọng nói không khó nghe ra sự quan tâm đối với cô ta:
“Bạch Đường, sao em lại tới đây? Đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Em đang mang thai, hiện tại cùng đường, muốn đến nhà anh ở tạm một thời gian. ”
Bạch Đường nói xong nhìn tôi một cái, bổ sung.
” Chị Tri Hoan cũng đã đồng ý rồi.”
Chu Cảnh Thừa có chút kinh ngạc, anh ta đem tôi kéo đến trong thư phòng, đóng cửa lại hỏi tôi:
“Tri Hoan, em thật sự đồng ý thu nhận Bạch Đường sao?”
Tôi hào phóng nói:
“Đúng vậy, hiện tại cô ấy cùng đường, nếu như không thu nhận cô ấy, cô ấy nghĩ không thông mà tìm cái chết thì làm sao bây giờ? Dù sao trong nhà cũng có ba phòng, cũng vừa đủ cho cô ấy ở.”
“Tri Hoan, em thật hào phóng. ”
Chu Cảnh Thừa mặt mày lộ vẻ vui mừng, anh ta ôm eo tôi, chuẩn bị hôn tôi.
Tôi cảm thấy rất ghê tởm, bình tĩnh đẩy anh ta ra.
Anh ta lại cười nói:
“Em nói đúng, trong nhà nhiều phòng, vậy để cho cô ấy ở lại một thời gian ngắn đi!”
3.
Chu Cảnh Thừa đi tới phòng khách, hỏi han ân cần với Bạch Đường.
Bạch Đường nói cô ta còn chưa ăn sáng.
Chu Cảnh Thừa lập tức đeo tạp dề, vào phòng bếp nấu bữa sáng cho Bạch Đường, còn nói lát nữa phải đi siêu thị, mua thịt gà nấu canh cho cô ta uống.
Anh ta còn hỏi Bạch Đường thích ăn trái cây gì.
Bạch Đường thẹn thùng nói:
“Anh biết không, em thích ăn anh đào, dâu tây, còn có sầu riêng, nhất là sầu riêng Musang King.”
Chu Cảnh Thừa hào khí đáp ứng:
“Được, lát nữa anh sẽ mua cho em!”
Tôi ở trong phòng nhịn không được trợn trắng mắt.
Anh đào đắt như vậy, tôi cũng không dám mua để ăn.
Lại còn có sầu riêng Musang King, hơn mấy trăm tệ một quả, cô ta không biết xấu hổ ư?
Chu Cảnh Thừa dọn dẹp phòng ngủ cho Bạch Đường ở.
Anh ta đi tới chào hỏi tôi:
“Tri Hoan, anh đưa Bạch Đường đi siêu thị, em có đi không?”
Tôi hết sức nhẫn nại:
“Em không đi, hai người đi đi.”
Chu Cảnh Thừa gật đầu:
“Ừ, vậy em ở nhà dọn dẹp nhà một chút, anh sẽ mua quýt em thích ăn nhất về.”
“Đi đi.”
Tôi lạnh lùng nhìn Chu Cảnh Thừa và Bạch Đường rời đi.
Sau khi bọn họ đi, tôi thu dọn đơn giản một ít hành lý, bấm một cú điện thoại đã lâu không gặp:
“Trầm Du An, hiện tại anh có rảnh không? Chúng ta gặp nhau được không?”
Trầm Du An không chút do dự đáp:
“Được, em ở đâu? Anh tới đón em.”
“Không cần, chúng ta gặp nhau ở quán cà phê, em tự qua là được.”
Tâm tình Trầm Du An sung sướng đáp: “Được.”
Tôi đón xe đến quán cà phê gặp Trầm Du An.
Trầm Du An là bạn học đại học của tôi, lúc trước là đàn anh của tôi.
Trước kia anh ấy từng theo đuổi tôi, sau khi nghe tin tôi kết hôn, anh ấy, người chưa bao giờ đi quán bar, đêm đó ở quán bar uống say như chết.
Sau khi kết hôn chúng tôi chưa từng liên lạc qua, nhưng mà, tôi từ chỗ bạn tốt chung biết được anh ấy gây dựng sự nghiệp ở thành phố này, trước mắt vẫn còn độc thân chưa kết hôn.
Quán cà phê, Trầm Du An đã đang đợi tôi.
Đã lâu không gặp, anh ấy so với trước kia trưởng thành hơn vài phần.
Cao một mét tám tám, đẹp trai tỏa sáng như ánh nắng mặt trời, ngồi ở trước cửa sổ, nên thu hút rất nhiều sự chú ý.
Sau khi hàn huyên, tôi nói với anh ấy:
“Trầm Du An, em có chuyện muốn nhờ anh.”
“Tri Hoan, em có việc cứ nói.”
Tôi thẳng thắn nói:
“Em và chồng cãi nhau, em muốn đến nhà anh ở vài ngày, được không?”
Nếu như không có chuyện kiếp trước xảy ra, tôi chắc chắn sẽ không mở miệng nói với một người đàn ông đã từng theo đuổi tôi rằng tôi muốn đến nhà anh ta ở nhờ.
Tuy nhiên, bây giờ tâm lý hiện tại của tôi đã khác.
Chu Cảnh Thừa cảm thấy Bạch Đường đến nhà chúng tôi ở không sao.
Vậy tôi muốn xem, tôi đến nhà bạn học nam từng theo đuổi tôi ở, Chu Cảnh Thừa sẽ có cảm tưởng gì.
Trầm Du An sửng sốt, sau đó liền gật đầu:
“Được, em muốn ở bao lâu cũng được.”
Cứ như vậy, tôi chuyển vào nhà Trầm Du An.
Sau khi Chu Cảnh Thừa và Bạch Đường đi siêu thị xong, anh ta lại dẫn cô ta đi dạo trung tâm thương mại và cửa hàng mẹ và em bé, mua cho cô ta rất nhiều bộ quần áo phụ nữ đang mang thai, còn có đồ dùng hàng ngày.
Bọn họ trở về nhà với những chiếc túi lớn và nhỏ.
Chu Cảnh Thừa lột sầu riêng Musang King cho Bạch Đường, rửa sạch anh đào và dâu tây, bưng đến trước mặt cô ta cho cô ta ăn.
Sau đó, anh ta đi vào phòng ngủ chính bảo tôi ra ngoài ăn trái cây.
Trong phòng ngủ chính không có một bóng người.
Chu Cảnh Thừa nhìn thấy vali trong góc không thấy đâu, lại mở tủ quần áo ra nhìn, mấy bộ quần áo tôi thường mặc nhất cũng không thấy.
Anh ta bấm số điện thoại của tôi.
Tôi đang ăn trái cây Trầm Du An cắt cho tôi.
Chu Cảnh Thừa hỏi:
“Tri Hoan, em đang ở đâu vậy?”
Tôi thản nhiên nói:
“Trong nhà có hơi chật nên em tạm dọn đến ở nhờ nhà Trầm Du An rồi.”
Chu Cảnh Thừa biết Trầm Du An, cũng biết anh ấy trước kia từng theo đuổi tôi.
Anh ta vẫn luôn coi Trầm Du An là tình địch.
Chu Cảnh Thừa vừa nghe liền nổ tung, tức giận nói:
“Em dọn đến nhà Trầm Du An làm gì? Em không biết nam nữ khác biệt sao? Mau trở về cho anh!”
4.
Tôi chế nhạo:
“Anh cũng biết nam nữ khác biệt à? Tôi còn tưởng anh không biết chứ.”
Chu Cảnh Thừa nhận ra tôi làm như vậy là bởi vì bất mãn anh ta để cho Bạch Đường vào ở nhà chúng tôi:
“Người đáp ứng cho Bạch Đường ở lại là em, hiện tại người dọn đến nhà Trầm Du An ở cũng là em, em rốt cuộc là có ý gì?”
“Tôi giả vờ đáp ứng là đang khảo nghiệm anh, thật đáng tiếc, anh không có thông qua khảo nghiệm.”
Tôi không muốn cùng anh ta nhiều lời, bỏ lại một câu.
“Cứ như vậy đi, Trầm Du An cắt trái cây cho em với, em muốn ăn trái cây.”
Tôi dứt lời liền cúp điện thoại.
Câu nói cuối cùng rõ ràng là để châm chọc anh ta.
Chu Cảnh Thừa cầm lấy áo khoác muốn đến nhà Trầm Du An tìm tôi.
Lúc đi qua phòng khách, Bạch Đường gọi anh ta lại:
“Cảnh Thừa, vừa rồi em nghe thấy rồi, xem ra chị Tri Hoan không hoan nghênh em.”
“Em, như vậy đi, em hiện tại sẽ thu dọn hành lý và rời đi ngay bây giờ.”
Chu Cảnh Thừa dừng bước, giải thích với cô ta:
“Em đừng để ở trong lòng, Tri Hoan chỉ là cáu kỉnh thôi, anh đi đón cô ấy, cô ấy sẽ theo anh trở về.”
“Em không muốn hai vợ chồng anh vì em mà cãi nhau, em vẫn nên đi thôi. ”
Bạch Đường nói xong đi thu dọn hành lý.
Chu Cảnh Thừa nhìn cô ta không giống đang nói đùa, vội vàng buông áo khoác xuống dỗ cô ta:
“Không phải bây giờ em không có chỗ ở sao? Cho dù muốn đi cũng không cần vội, anh đã mua cho em nhiều hoa quả như vậy, em ăn đi.”
“Cảnh Thừa, anh thật tốt. Lúc trước nếu người em lựa chọn là anh thì tốt rồi… ”
Bạch Đường thở dài, trong ánh mắt toát ra ý hối hận.
Chu Cảnh Thừa bên tai phiếm hồng, anh ta truy vấn:
“Bạch Đường, lúc trước vì sao em không chọn anh?”
Bạch Đường cười nhạt nói:
“Lúc trước người theo đuổi em nhiều lắm, người mà, luôn có lúc nhìn lầm, chuyện quá khứ rồi thôi không nói nữa.”
Đại khái là lời Bạch Đường nói đã cho Chu Cảnh Thừa hy vọng, anh ta quyết định không đi nhà Trầm Du An tìm tôi nữa.
Anh ta trịnh trọng nói với Bạch Đường:
“Em đừng đi, chuyện này em không sai, người sai là Tri Hoan, là cô ấy lòng dạ quá hẹp hòi.”
“Em cứ ở lại đi, cô ấy muốn ở nhà Trầm Du thì cứ ở đi.”
Chu Cảnh Thừa nói xong, gọi Bạch Đường đến phòng khách tiếp tục ăn hoa quả.
Bạch Đường còn nói:
“Đúng rồi, ngày mai anh có thể cùng em đi khám thai không?”
“Đương nhiên có thể, ngày mai vừa vặn là cuối tuần, cho dù không phải cuối tuần, anh cũng có thể xin nghỉ để đi cùng em.”
Chu Cảnh Thừa không chút suy nghĩ liền đáp ứng, bản sắc liếm chó lộ rõ.
“Anh thật là một người đàn ông tốt, chị Tri Hoan thật hạnh phúc. ”
Bạch Đường nâng Chu Cảnh Thừa lên, lại chửi bới tôi.
“Anh đã tốt như vậy, cô ấy còn cố tình gây sự với anh, em cảm thấy không đáng cho anh.”
“Ai da, tính tình cô ấy quả thật có chút nóng nảy, không giỏi hiểu lòng người như em.”
Chu Cảnh Thừa thở dài, ánh mắt nhìn Bạch Đường có thêm vài phần thâm ý.
Bạch Đường thẹn thùng cười cười, hai người mắt đi mày lại.