Tri Hòa - Chương 4
12.
Ta xin miễn thỉnh cầu gặp mặt ta mà Bùi Khanh Chi không ngừng trình lên.
Rạng sáng ba ngày sau, nhân lúc trời còn chưa sáng hẳn, ta đến gặp phụ hoàng một chuyến.
Phụ hoàng cũng không ngủ.
Ông mặc áo choàng, ấm áp nhìn ta, đôi môi không ngừng động đậy.
Qua khẩu hình ta có thể đoán được ông đang khen ta dậy sớm, sức khỏe tốt.
Ta biểu thị không dám nhận, chỉ nói với ông về ý nguyện muốn đi Tần Dương Quan của mình.
Tần Dương Quan là vùng hiểm yếu ở vùng biên cương nước ta, do quân Thẩm gia đóng giữ đã lâu.
Nơi đó hoang vu, chiến sự không ngừng xảy ra, tướng sĩ vĩnh viễn không trở về được là chuyện thường xảy ra.
Phụ hoàng nghe xong thì nghiêm túc nhìn ta.
Ông hỏi ta: “Chiêu Dương, con thật sự muốn vậy sao?”
Ta gật đầu cười một tiếng với ông, nói: “Có một số việc, cho dù mất kí ức cũng không thể quên được.”
Thế là ông không tiếp tục khuyên ta nữa.
Chỉ là trước khi ta đi, ông nói với ta: “Thẩm Hòa, trẫm đối xử với con như nữ nhi ruột thịt, cho nên sang năm Lục công chúa của ta sẽ quay lại chứ?”
Ta không trả lời.
Ta quay lưng lại vẫy tay với ông, biểu thị từ chối cho ý kiến.
Đúng vậy, ông không gọi sai.
Ta là An Hòa, cũng là Thẩm Hòa.
13.
Có lẽ lúc nào ta cũng đến không đúng lúc.
Khi ta đi xuân còn chưa đến, lúc ta và Phù Cừ đến Tần Dương Quan, thời tiết đã vào hè.
Biên thành phấp phới cát vàng, cây cối khô héo như ở Dương Sóc.
Theo trí nhớ, khoảng sáu bảy ngày sau, cuối cùng ta cũng đứng trước một sườn đất nhỏ.
Phù Cừ nhìn ta khó hiểu: “Công chúa, đây là gì, vì sao người lại muốn tìm nơi này?”
Ta ngồi xổm xuống, đưa tay lau đất vàng trên đất để lộ bùn đất màu nâu đậm.
Ta vẫn cúi đầu như cũ, nhẹ giọng nói với nàng ấy: “Phù Cừ, để ta kể cho ngươi nghe một câu chuyện xưa nhé.”
Chuyện xưa là thế này…
Phụ thân ta vốn là đại tướng quân trấn Bắc, Thẩm Hoàn.
Ông dụng binh như thần, dũng mãnh lại thiện chiến.
Quân Thẩm gia dưới trướng ông càng khiến những nước khác không dám xâm phạm biên giới nước ta.
Năm ta bảy tuổi, ông ấy lại vì trong quân có phản tặc tiết lộ quân cơ mà tử trận nơi chiến trường.
Mẫu thân ta cũng tự tử theo ông.
Hoàng thượng vì chuyện này mà cảm thấy hổ thẹn, lại thương ta nhỏ yếu nên đã đón ta vào trong cung, ban họ hoàng thất cho ta, cho ta thân phận công chúa.
Thế là ta trở thành Công chúa Chiêu Dương đương triều, An Hòa.
Hoàng thượng nhân hậu, ông vốn muốn dưỡng ta thành quý nữ.
Nhưng ta không có mệnh hưởng phúc, tất cả thiên phú của ta đều nằm trên binh pháp và võ nghệ.
Ông không cố chấp được như ta nên cuối cùng vẫn nhượng bộ để ta chưởng ấn quân Thẩm gia, một lần đến Tấn Dương Quan này là tám năm.
Cũng chính tại Tấn Dương Quan, ta gặp Trần Tiễn Tri.
Chàng là giáo vệ dưới trướng phó tướng thống lĩnh Tả Trung Lang.
“Phù Cừ, ngươi biết trong nhà Trần Tiễn Tri có bao nhiêu huynh đệ không?”
“Ừm… Nô tỳ đoán là bốn người?”
“Không, là bảy người.”
“Chàng đứng thứ ba trong nhà, nên ta thường gọi hắn là… Tam lang.”
“Hả? Vậy, vậy Bùi, Bùi Thiếu sư…”
“Đúng, Bùi Khanh Chi có vài nét giống chàng.”
Nên sau khi mất trí nhớ ta mới nhận nhầm hắn thành Tam lang của ta.
Người trong kinh thành cũng không biết chuyện tình cảm giữa ta và Trần Tiễn Tri.
Ta nhớ, ngày đó chúng ta vừa đánh xong một trận, trên người đầy thương tích.
Lúc quét sạch chiến trường, hai chúng ta mệt mỏi nằm cùng một chỗ, ta mệt đến mơ màng nhưng vẫn hỏi chàng: “Tam lang, chàng có muốn đi theo ta không?”
Ta không biết chàng có đồng ý hay không, vì một giây sau ta đã ngủ say.
Ta chỉ biết là về sau, trong mỗi cuộc chiến, chàng cũng sẽ ở bên cạnh ta đến khi không còn sức, sẽ vung cao chiến kì của quân Thẩm gia mà hô to: “Tướng quân, họ Thẩm của nàng thật dễ nghe.”
“Thật là…” Ta bật cười: “Một tên họ phổ biến khắp nơi, có gì mà dễ nghe cơ chứ.”
14.
Đôi khi ta cảm thấy vận mệnh con người đều được định từ trước.
Giống như phụ thân ta, ông sinh ra trung trinh nhưng lại chết vì phản bội.
Ngay cả ta cũng không ngoài ý muốn.
Triều đình luôn thay đổi, luôn có người vì chút lợi ích mà bí quá hóa liều.
Khi ta và ba ngàn quân Thẩm gia bị vây nhốt ở khe núi chật hẹp tại Tần Dương Quan, ta đã biết mình đang đi chung đường với phụ thân.
Một trận chiến ở Tần Dương Quan chỉ có mình ta trở về.
Cho nên chuyện gì xảy ra sau này không đoán cũng biết.
Ta mất trí nhớ.
Thái y nói vì nỗi đau quá lớn nên kí ức của ta trở nên hỗn độn.
Cho nên Hoàng thượng ban thánh lệnh, tất cả mọi người nhất định không được nói gì về chuyện này.
Đương nhiên ta cũng nghĩ là do ta rơi xuống nước nên mới ảnh hưởng đến đầu, quên đi mọi chuyện quan trọng.
Chỉ có Bùi Khanh Chi là ngoại lệ.
Vì không ai biết quan hệ giữa ta và Trần Tiễn Tri.
“Người biết đều đã chết rồi.” Ta mỉm cười nói với Phù Cừ.
Nàng ấy có chút luống cuống: “Công chúa…”
Ta trấn an vỗ vai nàng: “Không sao.”
Rồi nói tiếp: “Phù Cừ, ngươi là người phụ hoàng phái đến theo dõi ta, đúng không.”
Sắc mặt Phù Cừ lập tức trắng bệch, nàng ấy lập tức quỳ xuống mặt đất.
“Công chúa, nô tỳ, nô tỳ…”
Ta cắt ngang sự bối rối của nàng ấy: “Không cần sợ, ta biết.”
Ta biết Phù Cừ là người phụ hoàng sắp xếp bên cạnh mình.
Ông cũng chỉ là một phụ thân lo lắng cho nữ nhi của mình mà thôi.
Ông ấy không cho ai nói ra chuyện này vì sợ ta nhớ lại những chuyện ta từng quên.
Nhưng ông không nghĩ rằng ta lại vì Bùi Khanh Chi mà mắc bệnh.
Ta và Bùi Khanh Chi đúng là không hợp nhau.
Ngày trước khi ta hồi kinh để báo cáo công việc, chính kiến của ta và hắn hoàn toàn trái ngược nhau.
Số lần chúng ta gặp nhau cũng không nhiều.
Nhưng mỗi lần gặp mặt là một lần đối chọi gay gắt.
Cho nên khi ta nói hắn là người ta thích mới khiến người khác khiếp sợ như vậy.