Tri Dư - Chương 6
14.
Tam hoàng tử rời khỏi mẫu thân, khóc rất dữ dội, ta liền phái người đưa hắn đi tìm Huệ Mỹ Nhân.
Nếu ta cũng đi, chỉ sợ nàng sẽ không được tự nhiên.
Ta muốn có một hài tử trên danh nghĩal, à vì mong ngày sau đảm bảo được an ổn, không phải muốn mẫu tử bọn họ chia lìa.
Không có tiếng khóc của Tam hoàng tử, trong điện lại trở nên yên tĩnh. Ta lại bắt đầu nghĩ đến mẫu thân ta.
Nghĩ xem mắt của bà đã chữa khỏi chưa, bạc cho bà còn đủ dùng hay không.
Hôm nay trời âm u, ta nhìn ra ngoài cửa sổ xem bây giờ tuyết đã rơi chưa.
Thế nhưng từng song từng song cửa đè lên giấy dán cửa sổ, bao bọc ta trong một ô vuông trống rỗng. Một khoảng trống rỗng, cái gì cũng không thấy rõ.
Ta tự ôm lấy mình.
Thật xin lỗi mẫu thân, lúc ấy con chỉ nghĩ đến cách có thể cứu người. Nếu không con cũng không muốn tới hậu cung. Mẫu thân.
Ta tự pha thuốc cho mình, để cho ta không có thai.
Có lẽ nếu ta mang thai, có thể làm cho kế hoạch tiến triển nhanh hơn một chút, nhưng ta thật sự không thể chấp nhận mình mang thai đứa con của người đàn ông mà ta không thích.
Mẫu thân.
Ngoài cửa sổ, có tiểu cung nữ còn chưa biết trước cửa Càn Thanh cung phát sinh chuyện lớn, rộn ràng nhốn nháo cười nói: “Tuyết rơi rồi!”
Ta tựa vào gối, ngủ thật say. Trận tuyết này ta muốn giữ lại để xem cùng mẫu thân.
Mẫu thân, chờ con một chút, mọi chuyện sẽ kết thúc nhanh thôi.
15.
Cơn thịnh nộ của Hoàng đế lan từ hậu cung đến những người thân vô tội. Quả nhiên, Triệu gia vừa rửa sạch tội danh, lại gặp phải chuyện.
Điền sản thôn trang vốn nên trả lại chậm chạp không có động tĩnh, Triệu gia không có tiền lương chỉ dựa vào nhân khẩu lẻ tẻ, rất khó sống sót.
Đích nữ Triệu gia bị tống vào lãnh cung, thứ nữ Triệu gia lại làm phi tử được sủng ái nhất.
Hành động này vừa truyền ra, mọi người chỉ cảm thấy thái độ của Hoàng Thượng đối với Triệu gia rất mập mờ, bọn họ không dám tỏ vẻ gì, vừa không dám mưu tính thân cận Triệu gia, cũng không dám bỏ đá xuống giếng.
Chỉ là, tất cả mọi người đều biết, đây chẳng qua là tạm thời yên tĩnh.
Đến lúc sơn cùng thủy tận, chủ mẫu Triệu gia chủ động thỉnh cầu vào cung gặp ta.
Ta biết, bà ta tìm mẫu thân ta không có kết quả, lúc này mới mặt dày tới cầu xin ta. Ta để bà ta chờ hơn một canh giờ, mới ra gặp bà ta.
Dáng vẻ bà ta tiều tụy, không còn cao ngạo như lúc vào kinh. Khi đó, bà ta mặc dù cũng mộc mạc, nhưng ánh mắt vẫn có vài phần của người làm chủ.
Hiện giờ, đích nữ bị tống vào lãnh cung. Bà ta cũng giống như là một con tôm bị rút xương sống, không còn sự ngạo mạn.
Bà ta quỳ trên mặt đất, cung kính hành lễ với ta. Sau đó mặt đỏ tía tai nói ra thỉnh cầu của mình: “Nương nương, ta mặc dù chưa từng tự mình dưỡng dục người, nhưng ta cũng coi như là mẫu thân của người. Coi như đây là lời cầu xin của một người mẹ với con của mình, người hãy giúp ta nói tốt vài câu trước mặt bệ hạ. Tội danh đã lật, Triệu gia trong sạch, hiện giờ không có điền sản cùng thôn trang, không có bạc, cuộc sống thật sự rất gian nan.”
Ta gật đầu, vô cùng sảng khoái đáp ứng. Ta cười nói: “Ngài chớ buồn rầu. Ta đã thay ngài tìm được đường ra. Ta đã hỏi cửa hàng thêu ở cửa Đông thành. Ngày sau ban ngày ngài có thể làm việc ở quán trà bên cạnh, buổi tối thêu chút mẫu thêu, vậy có thể trợ cấp cho gia đình rồi.”
Vẻ mặt bà ta cứng đờ.
“Nếu ngươi còn để ý chuyện của mẹ ngươi, vậy ta xin lỗi ngươi, đúng là nơi Mạc Bắc đói rét, ta đã bạc đãi nàng. Mong ngươi nể tình người Triệu gia, giúp chúng ta một tay.”
Ta lắc đầu nói: “Ngươi chưa bao giờ để ta gọi ngươi là mẫu thân. Ngươi từ trước đến nay chỉ có khinh thường. Ngươi cảm thấy làm thứ nữ chính là đê tiện, chính là không xứng. Mẫu thân ta là bị phụ mẫu của bà bán, bị Triệu phủ mua vào làm tiểu thiếp, bà đã làm sai cái gì? Bà có thể có lựa chọn sao? Ngươi không đi hận trượng phu lăng tình, ngươi lại khổ tâm tra tấn bà, ngay cả trên đường lưu đày ngươi cũng không buông tha bà. Ngươi cho tới bây giờ cũng mặc kệ sống chết của bà. Phu nhân, ta làm việc đã vô cùng khắc chế rồi.”
Ta vỗ vỗ tay, gọi cung nữ tới.
“Tiễn khách.”
Bà ta bỗng nhiên đứng lên, dập đầu thật mạnh với ta: “Nương nương, vậy xin người cho ta nhìn Dư nhi một lần đi, cầu xin người đại phát từ bi!”
Bà ta khóc đến khóc không thành tiếng, người làm mẹ như bà ta lần đầu tiên đánh mất tôn nghiêm như vậy, chính là vì con của mình.
Ta đứng yên. Từ bi, ta kiếm từ bi ở đâu ra. Ta chỉ là một kẻ ác thuần túy mà thôi.
Ta nói: “Liên quan gì đến ta, tiễn khách.”
16.
Khi Tam hoàng tử hơn một tuổi, bệ hạ lại bị bệnh. Bệnh này khiến hắn hôn mê ba ngày.
Trong vòng ba ngày, toàn bộ do ta thay hắn phê tấu tấu chương. Hoàng thượng, sắp chết rồi.
Có lẽ là sợ hãi cái chết sắp đến gần làm cho hắn càng ngày càng thích nữ tử trẻ tuổi thanh xuân. Sau khi hắn tỉnh lại, liền bảo ta phái người đến Giang Nam tìm nữ tử trẻ tuổi vào cung.
Hắn uống rượu mỗi ngày để mua vui. Có một ngày, ta muốn đem tấu chương phê chuẩn đưa cho hắn xem, lại tình cờ nghe lén được hắn đang thâm tình chân thành nói với nữ tử: “Nàng nhã nhặn lịch sự dịu ngoan, rất được lòng trẫm, nếu nàng hầu hạ tốt, trẫm sẽ phong nàng làm phi tử.”
Hắn nói như vậy, đã nói với ta. Nói với nhiều người. Ta biết, hắn thật ra cho tới bây giờ cũng không phải thật lòng yêu người. Trong lòng hắn chỉ có một mình hắn.
Ta buông tấu chương, rời đi. Quay đầu lại dặn dò thái giám mang chút thuốc đại bổ vào cho Hoàng thượng, để cho hắn tận tình chơi đùa.
Sau một lần hôn mê, Hoàng thượng không bao giờ tỉnh lại nữa. Theo ý chỉ, Tam hoàng tử trở thành tân đế. Ta trở thành Thái hậu.
Tân hoàng tuổi còn nhỏ, khônh thân quen với ta cho lắm. Ta chỉ nhớ rõ hắn là một tiểu quỷ gặp ai cũng phải sờ sờ.
Nói một câu đại bất kính, ta luôn cảm thấy hắn có phong thái của người cha đã khuất của hắn.
Hoàng đế còn nhỏ, thực quyền nắm giữ ở trong tay ta. Ta biết, cuối cùng cũng kết thúc rồi.
Hôm nay, ta sẽ không bao giờ gặp ác mộng nữa, ác mộng thấy mình trở lại Tân Giả Khố.
Ngày mẫu thân ta được đón vào cung, ta bỗng nhiên nhớ tới Triệu Nhạc Dư trong lãnh cung.
Ta đã đến gặp nàng. Nguyên nhân lúc trước tùy ý cắt xén bạc của người trong cung, đã tạo nên quả như bây giờ.
Thái giám và cung nữ ở lãnh cung nhìn nàng không thuận mắt, đối xử hà khắc còn khấu trừ cơm canh của nàng.
Nàng ta bị nhốt chung với phế Hoàng hậu điên. Phế Hoàng hậu si ngốc, điên khùng cầm một cây gậy gỗ, bóp cổ nàng hét lớn:
“Nếu không phải ngươi, nếu không phải ngươi xúi giục ta đi hại hài tử của Vương Chiêu Nghi, ta làm sao lại đi vào trong cung của nàng ta, làm sao lại giận dữ kích động giết nàng ta!”
Triệu Nhạc Dư nắm chặt ngón tay nàng ta, luôn miệng nói: “Ta không phải Triệu Tri Dư!”
Phế Hoàng hậu điên dừng lại một lúc, nàng gắt gao nhìn chằm chằm mặt Triệu Nhạc Dư, như đã tỉnh táo lại, ánh mắt ít cuồng nhiệt, nhưng nhiều nham hiểm.
“Ngươi là tỷ tỷ của nàng ta. Ta không tìm được nàng ta, vậy ta sẽ tra tấn ngươi!”
Hai tay nàng dùng sức bóp cổ Triệu Nhạc Dư, khi nàng sắp tắt thở lại buông ra, phế Hoàng hậu phát ra tiếng cười chói tai.
Triệu Nhạc Dư mềm nhũn ngã trên mặt đất, không ngừng ho khan, lúc này mới nhìn thấy ta đứng ở cửa.
Một thoáng nhục nhã nhanh chóng vụt qua. Nhưng phế Hoàng hậu điên còn muốn lấy cây gậy đánh nàng.
Nàng vừa lăn vừa bò chạy tới, quỳ gối trước mặt ta, người đầy bụi bặm, nắm chặt làn váy của ta.
“Muội muội! Muội muội, cứu tỷ tỷ đi, cầu xin muội. Ta và muội đều là huyết mạch Triệu gia, ta cũng coi như là tỷ tỷ thân sinh của muội, muội không thể thấy chết mà không cứu.”
Ta nhìn xuống nàng ta.
“Tỷ tỷ, ta và ngươi khác mẹ, đích thứ khác biệt, tại sao lại nói là tỷ muội thân sinh?”
Những lời nàng từng nói với ta, ta trả lại nguyên vẹn cho nàng. Triệu Nhạc Dư vội vàng lắc đầu, trong mắt tràn ngập sợ hãi cùng nịnh nọt: “Không không không, đích thứ không quan trọng, đích thứ là thứ không quan trọng nhất trên đời này.”
Ta thở dài: “Đáng tiếc, ngươi hiểu được quá muộn, đích tỷ à.”
Cung nữ bên cạnh ta kéo tay nàng ra, nàng gắt gao bắt lấy, cầu xin tha thứ: “Cầu xin ngươi, ta chịu không nổi nữa, ở lãnh cung như thế ta thật sự chịu không nổi!”
Ta quay lại. Nàng cho rằng ta mềm lòng, mặt lộ vẻ chờ mong.
Ta nói: “Đích tỷ, nàng hận ta, chỉ coi ngươi như công cụ trút giận mà thôi. Nàng muốn tra tấn ngươi, tất sẽ không để cho ngươi trọng thương hoặc chết đi, ngươi hãy chờ một thời gian ngắn, ta sẽ tìm cho ngươi một kết cục an ổn.”
Mắt Triệu Nhạc Dư đỏ lên, nàng hét lên: “Đừng đi, Triệu Tri Dư, miệng ngươi đầy chuyện ma quỷ, dựa vào cái gì mà ta phải chịu tra tấn, người nàng ta hận rõ ràng là ngươi. Đây là chuyện ngươi gây ra, ngươi nên cứu ta ra, ngươi bảo ta chờ, phải đợi đến khi nào!”
Ta nở nụ cười: “Tỷ tỷ, trí nhớ của tỷ không tốt. Đây chính là nguyên văn ngươi đã nói với ta. Ngươi vì sao phải hỏi ta? Ngươi nên tự hỏi chính mình, khi đó muốn ta đợi đến khi nào.”
Nàng hoàn toàn sụp đổ, thét chói tai muốn nhào về phía ta, lại bị thái giám bao vây. Ta xoay người, cửa lãnh cung đóng lại sau lưng ta.
Ta hít một hơi thật sâu. Kết thúc rồi.
Ta không ngồi kiệu, một mình đi về phía Thọ Khang cung. Thái giám cùng các cung nữ đứng xa xa ở phía sau.
Bỗng nhiên, có một bàn tay nắm lấy làn váy của ta. Ta cúi đầu nhìn thấy Tam hoàng tử lộ hàm răng hói, nhếch miệng cười ngây ngô.
Hắn ê a gọi: “Nương…… Nương……”
Huệ Mỹ Nhân đứng ở xa xa, vẻ mặt có chút khẩn trương, gượng cười nói: “Thái hậu, người xem, bệ hạ gọi người là mẫu thân, hắn vừa thấy người đã thân quen rồi.”
Ta nhìn nàng, bế tân đế lên, đưa đến trong ngực của nàng, để cho nàng cẩn thận từng li từng tí thăm dò rơi xuống đất.
“Ngươi không cần lo lắng, sau khi tân đế đăng cơ, mọi thứ vẫn như thường. Ta sẽ không cướp hắn đi, ngươi hãy nuôi dưỡng hắn thật tốt. Nhân loại, tình ái, quyền lợi, danh dự cũng không gì hơn cái này. Chỉ có sau khi sinh một tiếng nương, trước khi chết một tiếng nương, xuyên suốt cả cuộc đời. Có mẫu thân thương hắn, yêu hắn, hắn mới sống tốt, sống an ổn, ngươi yên tâm.”
Huệ Mỹ Nhân run rẩy một chút, nghẹn ngào nói: “Đa tạ thái hậu, đa tạ thái hậu.”
“Nương nương…… Nương……”
Ta thấy Tân Đế bắt đầu sờ Phượng Văn trong tay áo, bất đắc dĩ vỗ vỗ tay hắn: “Bệ hạ, mẫu thân ngài ở chỗ này.”
“Còn ta, cũng muốn đi tìm mẫu thân của ta.”
Ta thấp giọng cười nói.
17.
Ta chuyển đến Thọ Khang cung. Ngoài cửa cung Thọ Khang, có một vị phụ nhân tóc hoa râm, cung nữ khuyên nàng đi vào, nàng vẫn đứng ở nơi đó, khom lưng, kiễng chân nhìn về phía cung đạo.
Trong khoảnh khắc đó, ta chợt cảm thấy vô cùng hối hận vì sự do dự của ta – – ta vốn sợ bà ấy sẽ không yêu ta tâm cơ khó lường như bây giờ.
Nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy bà ấy, ta không còn nghĩ được gì nữa.
Ta sải bước chạy tới, không để ý bất kỳ lễ tiết nào, ôm chặt lấy bà.
“Nương!”
Khoảnh khắc kia, bông tuyết Mạc Bắc tùy ý va vào hốc mắt của ta, ta chảy nước mắt.
Mẫu thân ta ôm lấy ta, bàn tay thô ráp nhưng ấm áp.
Kinh thành bây giờ, bốn mùa như xuân.
[HẾT]