Tri Dư - Chương 3
5.
Mấy ngày sau đó, Hoàng thượng mỗi ngày đều đến chỗ Vương Chiêu Nghi. Vẻ mặt Vương Chiêu Nghi càng ngày càng kiêu căng, giống như nàng đã được làm Quý phi, thậm chí sau này còn có thể làm Hoàng hậu.
Mà Hoàng thượng, một lần cũng chưa từng gặp qua Hoàng hậu, mặc dù Hoàng hậu tự mình đến tìm, hắn cũng từ chối vì phải xử lý chính sự.
Trong cung mỗi người đều là cao thủ gió chiều nào xoay chiều nấy, cung nữ và đám thái giám đều nhao nhao lấy lòng Vương Chiêu Nghi.
Nguyên nhân chính là như thế, sự tiếp cận của ta cũng không khiến Vương Chiêu Nghi hoài nghi, chỉ khi nàng nhìn ta cùng lắm lại thêm vài phần khinh bỉ và ngạo mạn mà thôi.
Mà Hoàng hậu tính khí lại cực kỳ lớn. Ta sớm có nghe nói, nàng từ nhỏ thích múa đao kiếm, không thích thi từ, tính tình cực bạo.
Hoàng hậu thấy khí thế Vương Chiêu Nghi càng ngày càng kiêu ngạo, quả thực không thể chịu đựng được, có một lần thỉnh an thiếu chút nữa phạt Vương Chiêu Nghi tại chỗ.
Ta vội vàng khuyên can, nếu hài tử có chuyện không hay, vậy không phải rõ ràng là lỗi của ngài sao?
Chẳng qua Hoàng hậu nổi giận, từ trước đến nay ăn nói không lựa lời, đám người đi rồi, nàng cười lạnh: “Chết một đứa nhỏ đê tiện mà thôi, sợ cái gì? Cha ta là Đại tướng quân khai quốc, chọc ta chính là chọc ông ấy. Nếu không có ông ấy, ta ngược lại muốn xem cả cái đất nước này trên dưới còn có ai có thể chế ngự giặc ngoại bang?”
Lời này mang ý tứ uy hiếp Hoàng thượng, ta chỉ có thể làm bộ không nghe thấy, không tiếp lời.
Ta suy nghĩ cẩn thận mới phát hiện, những ngày gần đây tính tình Hoàng hậu trở nên ngày càng quái đản, quả thực là không bình thường.
Nàng hít một hơi thật sâu, giọng điệu không mấy thiện cảm nói với ta: “Canh hoa hồng còn chưa mang vào sao?”
Ta gật đầu: “Hôm nay sẽ đưa tới.”
Hoàng hậu nở nụ cười, vừa rồi còn tức giận ngút trời, bây giờ lại cười không dừng lại được. Ta nhìn khuôn mặt của nàng, lại luôn cảm thấy có chút kỳ quái.
Đồng tử nàng co lại cực nhỏ, sắc mặt trắng bệch, dáng vẻ điên cuồng, thậm chí ngay cả ngón tay cũng đang run rẩy.
Cung nữ tiễn phi tần xong trở về, nhìn thấy cảnh này vội vàng mang thuốc đến cho nàng uống, một bên oán giận nói: “Hoàng hậu nương nương từ sau khi sinh non, luôn có chứng động kinh, không thể tức giận, ngươi đã nói cái gì? Chọc cho người tức giận như thế? May là ta kịp thời đưa thuốc bệ hạ phát cho người uống, nếu phượng thể có tổn hại gì thì sẽ hỏi tội ngươi đó.”
Nhưng theo ta thấy, nàng không giống như động kinh. Ta im lặng.
Ngày đó, Hoàng đế hiếm khi tới cung điện của ta. Trong lòng ta cả kinh, bởi vì ta vừa phái người mang canh hoa hồng qua.
Người còn chưa trở về, sợ phát sinh sự cố, lộ ra sơ hở. Nhưng trên mặt ta vẫn cười dịu dàng, múa một bài đã khổ tâm luyện mấy ngày nay cho hắn xem.
Hoàng thượng vỗ tay: “Triệu mỹ nhân, mỗi lần gặp nàng, nàng đều mang đến cho trẫm cảm giác khác nhau, thật thú vị.”
Hắn chống đỡ thân thể, dùng một ánh mắt nghiên cứu và trêu chọc nhìn ta: “Trẫm thích vũ đạo, cũng thích nghe hí kịch, không bằng hôm nay, nàng bồi trẫm xem một vở kịch, như thế nào?”
Kiệu của bệ hạ dừng lại ở Nghênh Xuân điện. Khoảnh khắc cửa cung mở ra. Ta lại nhìn thấy chén sứ rơi vỡ trên mặt đất, đó là canh hoa hồng.
Mà Hoàng hậu hình như đang cùng Vương Chiêu Nghi tranh chấp cái gì đó, vậy mà lại quơ lấy kiếm.
Búi tóc nàng tán loạn, một kiếm đâm vào bụng Vương Chiêu Nghi, máu tươi bắn đầy hai má.
“Vương Chiêu Nghi, con của ngươi không còn nữa, cha ta là Trấn Quốc Đại tướng quân, ta là con gái duy nhất được muôn vàn sủng ái, ngươi là cái thá gì, cũng dám trèo lên đầu ta!”
Nàng đâm một kiếm rồi lại một kiếm. Vương Chiêu Nghi trực tiếp ngã xuống đất, cung nữ xung quanh chưa từng thấy trận chiến đẫm máu như vậy, đều sợ tới mức không dám nhúc nhích.
Ta ngây ngẩn cả người, ta cho rằng hôm nay, nàng vốn nên uống canh hoa hồng của nàng.
Hoàng thượng ghé vào tai ta nhẹ giọng nói: “Làm tốt lắm, biết là trẫm muốn nàng đốt ngọn lửa này càng lớn càng tốt, vậy nên thưởng cho nàng. Chỉ là, thủ đoạn của nữ nhân các nàng quá mức nhàm chán. Chó cắn chó càng kích thích, càng máu me mới tốt. Một bát canh hoa hồng không thú vị bằng uống điên dược, đúng không?”
Hoàng thượng nói xong, lập tức thay đổi bộ mặt, khiếp sợ giận dữ mắng: “Các ngươi, các ngươi đang làm cái gì?”
Có cung nữ cuống quít nói: “Hồi bẩm bệ hạ, Hoàng hậu nương nương ban thuốc cho Vương Chiêu Nghi, Chiêu Nghi nói mệt mỏi không uống, Hoàng hậu nương nương liền nổi giận, cầm kiếm đâm Chiêu Nghi.”
Mà ta đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm Vương Chiêu Nghi ngã trên mặt đất, người đầy máu. Nàng ấy đang hấp hối.
Ta đã từng nhìn thấy người chết, vì vậy ta rất quen thuộc với đôi mắt của người chết.
Nàng trừng mắt nhìn Hoàng hậu, còn tưởng rằng đó chỉ là tội nghiệt của Hoàng hậu.
Vương Chiêu Nghi cuối cùng chảy nước mắt, dùng hết sức lực cuối cùng bảo vệ bụng của mình, cho dù con của nàng đã thành một vũng máu thịt lẫn lộn.
Ta nhìn nàng, bỗng nhiên nhớ tới mẫu thân ta.
6.
Vương Chiêu Nghi chết tronh âm thầm. Hoàng hậu vì ghen tị mà biến thành một kẻ điên, tội không thể tha.
Đại tướng quân sau khi biết tin, biết sai lầm này quá mức nghiêm trọng, lập tức cởi quan phục, quỳ gối ở trước Càn Thanh cung thay nhi nữ cầu tình, mới bảo vệ được một mạng của Hoàng hậu, chỉ là nàng bị đày vào lãnh cung lạnh lẽo, bác bỏ phong hào.
Hậu vị bị bỏ trống, trong cung chỉ còn lại ta và đích tỷ. A Doanh đắc ý, cao hứng nói với đích tỷ: “Nương nương, hôm nay kình địch đã được diệt hết, bệ hạ khẳng định sẽ lập tức phong người làm Hoàng hậu.”
Họ phớt lờ sự tồn tại của ta. Đích tỷ thản nhiên nói: “Tần phi cũng được, Hoàng hậu cũng được, chỉ cần bệ hạ đối với ta vẫn có chân tâm, vậy chúng ta chính là một đời một kiếp một đôi người.”
Tình tình ái ái, cả ngày nàng chỉ nghĩ đến tình tình ái ái. Chẳng lẽ nàng không biết, người nhà của mình sắp từ Mạc Bắc trở về sao?
Các nàng cười. Ta cũng cười. Chỉ là, chuyện vui của chúng ta, không phải cùng một chuyện mà thôi.
Hoàng thượng mượn chuyện Hoàng hậu, để Đại tướng quân từ bỏ binh quyền.
Lúc này đây, hắn hành sự càng ngày càng tùy ý ngông cuồng, lúc trước hậu cung dưới sự nắm giữ của Hoàng hậu, dù là phi tử được đưa vào không có chút bản lĩnh nào, không đến mấy ngày, cơ bản đều sẽ đột tử.
Hôm nay, hậu cung lập tức đầy ắp. Mới đầu, trên mặt đích tỷ vẫn luôn thong dong, sau lại thất hồn lạc phách, thì thào tự nói: “Hắn rõ ràng là một thiếu niên lang rất yêu ta, lang tâm chẳng lẽ thật sự sẽ thay đổi sao?”
Có lẽ là vì nàng hay phàn nàn ở trước mặt Hoàng Thượng, cho nên Hoàng Thượng không kiên nhẫn, luôn từ chối vì có việc, quay đầu liền trực tiếp vào cung điện của ta.
Ta cười bưng lên cho hắn mấy đĩa điểm tâm.
“Đây là món điểm tâm Tô Hàng thần thiếp học được trong sách. Bệ hạ ăn đi, xem có thích không?”
Hoàng thượng thở dài: “Vẫn là nàng biết cách săn sóc người khác, hiểu được thú vui.”
Hắn vuốt cằm ta, giống như trêu chọc một con chó: “Đáng tiếc, tám năm trước đã phải đến Tân Giả Khố, nếu như nhà nàng không gặp chuyện xui xẻo, không chừng mấy năm trước tuyển tú, nàng cũng có thể vào cung. Vừa có thể hầu hạ trẫm nhiều hơn, cũng có thể sớm giúp trẫm xử lý sạch sẽ những chuyện phiền lòng trong hậu cung.”
Hắn chống đầu nhắm mắt nói: “Nàng thông minh, săn sóc, biết lạnh biết ấm, thật tốt. Trong hậu cung này rốt cục cũng có một nơi có thể cho trẫm nghỉ ngơi.”
“À đúng rồi.”
Hắn thuận miệng nói, như là tuyên cáo một chuyện không quá quan trọng: “Cha nàng trên đường từ Mạc Bắc trở về đã bị bệnh qua đời, mấy vị gia quyến còn lại ngày mai có thể về kinh. Thật sự là đáng tiếc, trẫm thật sự muốn gặp vị khí khái đoan chính này.”
Ta cứng đờ người. Hoàng thượng giống như khai ân tuyên bố: “Trẫm cho phép bọn họ ngày mai vào cung thăm nàng.”
Hắn im lặng chờ, nhìn chằm chằm ta. Ta máy móc quỳ trên mặt đất, dập đầu với hắn.
“Tạ bệ hạ khai ân.”
Tám năm trước đại án mưu nghịch, một phong tấu thỉnh an của phụ thân bị người ta chỉ ra ý đồ cầu tình thay người mưu nghịch, rơi vào văn tự ngục, cả tộc Triệu gia vô tội bị liên lụy.
Tám năm sau, cha ta không còn, bị lưu đày gần trăm người, giờ đây chỉ còn vài người trở về.
Hoàng ân cao ngút trời, ta quả thực suốt đời khó quên. Đêm đó, móng tay của ta nhẹ nhàng điểm vào lưng hắn.
Bầu không khí kiều diễm, Hoàng thượng không thể kiềm chế. Hắn cúi đầu hôn môi ta, thấp giọng nói: “Vì sao? Vì sao ta lại không thể khống chế được nàng?”
Ta ôm hắn. Hắn không biết, trong móng tay ta không chỉ có bột huỳnh quang, còn có mị dược, dược liệu này bí mật ít có người nào biết, khi nó thấm mồ hôi sẽ phát ra hương thơm thúc dục trợ hứng.
Ta thâm tình chân thành nói: “Bởi vì yêu, bởi vì tình. Bệ hạ, thân thể người có thể cảm nhận được tình yêu của thần thiếp đối với người.”
Hoàng thượng nháy mắt, nở nụ cười. Trong khoảnh khắc này, chúng ta là ác nhân cấu kết với nhau làm việc xấu, tâm ý liên thông.
Hắn biết ta đang nịnh nọt, ta cũng biết hắn không yêu ta. Sau khi rèm giường lắc lư nhẹ, cuối cùng trở lại yên tĩnh.
Bệ hạ vuốt búi tóc của ta, nghĩ rằng ta đã ngủ, hắn nhẹ nhàng lặp lại.
“Yêu?”
7.
Ngày hôm đó, ta vẫn nhớ rõ lời Hoàng thượng đã nói, hôm nay ta cuối cùng cũng có thể nhìn thấy mẫu thân ta.
Từ khi thức dậy vào buổi sáng, tim ta đập rất nhanh. Đợi đến khi thái giám tiếp người đến bẩm báo, ta ngồi không yên, đi tới cửa.
Thế nhưng, lúc thái giám tản ra, phụ nhân mặc cẩm y kia lại không phải mẫu thân ta, mà là đích mẫu của ta.
Phía sau không còn người nào khác. Lòng ta trong nháy mắt lạnh đi, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía cửa lớn xa xa.
Đích mẫu gật đầu với ta, cũng không làm lễ nghĩa với phi tần, bà ta thản nhiên nói: “Nếu không phải ngươi ỷ vào hào quang của đích trưởng tỷ Thục phi nương nương, bệ hạ cũng sẽ không sủng ái ngươi như thế. Đã như thế, vậy phải tri ân báo đáp mới tốt. Thân mẫu ngươi chỉ là một tiểu thiếp, ta không mang nàng đến, sợ làm ô uế bảo điện, ngươi cũng nên có giác ngộ này.”
Bà ta còn nói: “Ngươi thượng vị là giẫm lên đích tỷ của ngươi, dùng hết thủ đoạn mới được làm Tu nghi. Ta nể tình ngươi đã cứu Triệu gia, không trách cứ ngươi. Về sau nếu còn như vậy, chính là làm cho Triệu gia hổ thẹn. Triệu gia chúng ta đời đời thanh chính, ngươi tuy là thứ nữ nhưng cũng không nên dùng những thủ đoạn thấp hèn mà nương ngươi dạy ở trong hoàng cung được, hiểu chưa?”
Ta gượng cười, nhẫn nhịn, sau khi nói chuyện với nhau vài câu, liền xin ý chỉ để nàng đến Trường Thu cung.
Ta ngồi một mình bên cạnh chiếc bàn nhỏ, hiếm khi ngẩn ngơ. Ta nhìn cửa sổ giấy màu trắng, ta có rất nhiều lời muốn hỏi mẫu thân ta.
Tuyết ở Mạc Bắc có lạnh không? Tay bà ấy có bị nứt nẻ không? Nữ nhi của bà bây giờ là Tu nghi, dược cao mà Thái y kê sẽ không làm đau người, mu bàn tay đã không còn lở loét nữa.
Ta dùng rất tốt, còn cố ý gọi thêm mấy phần để lại cho bà.
Mẫu thân, bây giờ người đang ở đâu?
Mẫu thân, nữ nhi ngây thơ trước kia của người, hôm nay cũng đã biết châm ngòi ly gián, cũng học được cách nịnh nọt cùng giả nhân giả nghĩa.
Mẫu thân, con rất nhớ người.