Tri Dư - Chương 2
4.
Trong cung hiện giờ có hai đối gia.
Hoàng hậu và Vương Chiêu Nghi.
Nhà mẹ đẻ Hoàng hậu có binh quyền hiển hách, được bệ hạ trọng dụng.
Thế nhưng tính tình nàng nóng nảy, không thông tài văn chương, không được Hoàng thượng thích, hai người chỉ là mặt ngoài hòa thuận.
Vương Chiêu Nghi tuy rằng xuất thân thấp kém, nhưng tướng mạo diễm lệ, được bệ hạ chuyên sủng, hiện giờ đã có long thai, bất luận là nam hay nữ, chỉ cần thuận lợi sinh hạ thì rất có khả năng được phong làm Quý phi.
Về phần đích tỷ của ta, Triệu Thục phi……Nàng từng nói, không tranh chính là tranh, từ đó về sau nàng trở thành người cao thượng duy nhất trong cung.
Bệ hạ là người vô ơn bạc nghĩa, rất ít khi đến cung, điều này khiến cho sự vắng vẻ trong cung của đích tỷ cũng không phải là quá đột ngột.
Ta vào cung hơn mười ngày sau mới gặp lại Hoàng Thượng. Hắn dường như đã quên ta, tiện tay lật thẻ, lật tới chỗ ta.
Ta quỳ xuống nghênh đón hắn, ánh mắt nhàn rỗi của hắn tùy ý đảo qua rồi lại dừng lại, thấy mười ngón tay của ta ửng đỏ, phồng rộp, giáp che dưới ánh nến lại toả ra ánh sáng trong suốt.
“Móng tay của nàng thật là đẹp.
Son phấn tuyết gầy hun trầm thủy
Phỉ Thúy Bàn cao đi dạ quang.”
Ta đáp: “Nô tỳ dùng lòng trắng trứng, sáp ong và keo dán để nhuộm giáp, trộn bột huỳnh thạch, bôi lên như vậy có thể ban ngày không lộ ra, nhưng ban đêm lại toả ra ánh sáng nhạt. Hơn nữa rất lâu trôi, lâu phai.”
Hoàng thượng híp mắt.
“Trẫm nhớ rõ nàng, lúc ấy lá gan rất lớn, đi theo thái giám Tân Giả Khố báo cáo công việc, còn dám mở miệng muốn phong thưởng. Vừa muốn liền muốn trẫm tra rõ án cũ năm đó.”
“Lúc ấy, nàng vẫn còn là một nha đầu mặt xám mày tro, xem ra hậu cung quả thật nuôi người, nuôi móng của nàng còn tốt hơn so với thiên kim quý tộc.”
Hắn đã quên, nếu không phải vì tai họa năm đó thì ta vốn là thiên kim.
Ta chỉ lộ ra vẻ mặt mang ơn, cười dập đầu với Hoàng thượng: “Nô tỳ sau khi tiến cung, không chỉ được Thục phi tỷ tỷ chăm sóc, ngay cả Vương Chiêu Nghi cũng cố ý phái thái y đến chiếu cố, tìm một loại thuốc tốt cho nô tỳ trị mụn nhọt trên tay. Nô tỳ vô cùng cảm kích.”
“Nàng tính tình ngoan ngoãn, trái ngược hoàn toàn với tỷ tỷ nàng.”
“Nô tỳ từng nói, trên đời này có người làm trúc cao thượng, cũng có người làm nền dịu dàng, nô tỳ nguyện ý làm nền cho tỷ tỷ, không dám tranh sủng.”
Hắn nâng cằm ta: “Không muốn tranh giành tình cảm, vậy nàng muốn tranh giành cái gì?”
Ta nói: “Nô tỳ là từ Tân Giả Khố đi ra, chỉ cầu có một nơi tránh mưa, cầu ấm no là đủ rồi.”
Hoàng thượng trầm mặc, nở nụ cười: “Lần đầu có người cầu ta cái này. Triệu mỹ nhân, trẫm đã phong thưởng cho nàng, nàng cũng không cần xưng nô tỳ.”
Đêm đó, trời đổ mưa. Ta nghe tiếng mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ, gió đêm bắt đầu nổi lên, một thoáng yên tĩnh, Hoàng thượng cho người mang nước, hắn vén rèm lên, nhìn thấy trên tường đối diện giường có treo một bức tranh chữ.
“Đây là nàng viết?”
Ta gật đầu.
Sau khi vào cung, ta mượn chuỗi kim châu Hoàng Thượng cho ta, lấy lòng cung nữ, đã sớm hỏi thăm sở thích của hắn.
Hắn thích thư họa, thích nữ tử nhu thuận nhã nhặn lịch sự, nên ta lại tập luyện thư pháp như lúc trước, mỗi ngày lén tập luyện năm sáu canh giờ, không dám lười biếng, cuối cùng đã việc được một đoạn thư pháp điêu luyện.
“Không giống như nàng, chữ của nàng rất có khí khái, thậm chí còn có chút trưởng thành hơn.”
Ta cúi đầu: “Thần thiếp xấu hổ, không biết hoạ bút, chỉ là chiếu miêu họa hổ mà thôi. Thư pháp này là chính phụ thân thần thiếp dạy. Ông dạy chúng nữ tử, luôn đối xử bình đẳng, nói rằng thần tử trên triều phải trung thành thẳng thắn, làm thơ tập chữ cũng phải khí khái. Phụ thân chữ viết như người, là người thanh minh, không thông đồng làm bậy, thiếp chỉ là phác họa hình thái mà thôi.”
Ta nói dối, thật ra chữ này vốn là ta tự mình tập luyện. Nói bóng nói gió không thể quá vội vàng.
Ta ngừng nói, hầu hạ hắn mặc quần áo. Hắn quan sát chữ kia, từ vẻ mặt nghiêm túc của hắn cho thấy ta quả thật đúng khẩu vị của hắn.
Quả nhiên, Hoàng thượng chợt nghiêng đầu nhìn ta, nói với thái giám: “Người đâu, thưởng, phong làm Tu nghi.”
Ta lộ vẻ mặt vui mừng, quỳ tạ ơn. Hoàng thượng trước khi đi đột nhiên nói một câu: “Vương Chiêu Nghi tặng nàng thuốc mỡ, cho thấy nàng ấy đã để ý nàng, vậy nàng hãy tiếp xúc với nàng ấy nhiều hơn, nàng ấy hiện giờ đang có thai, trong cung có thêm nhiều bạn thì mới không nhàm chán.”
Lời này, nếu như đặt ở trên người phi tần thật lòng thích hắn, chỉ sợ trong lòng sẽ bất bình, thế cho nên sẽ bỏ qua rất nhiều chi tiết.
Mà ta, mặc dù là thứ nữ không được sủng ái, nhưng từ nhỏ đã được nuôi dưỡng trong nhà quan lại, cũng hiểu được môn đạo.
Bệ hạ đây không phải là muốn ta giải sầu cho Vương Chiêu Nghi, ngược lại có chút ý tứ muốn ta liên minh với Vương Chiêu Nghi để cân bằng Hoàng hậu.
Trong lòng ta khẽ động, gật đầu đồng ý. Sáng sớm hôm đó, đích tỷ liền phái người gọi ta qua.
Trong cung Trường Thu của nàng ầm ĩ túi bụi. Giọng của A Doanh cực kỳ cay nghiệt: “Nương nương, sao người còn có tâm tư thêu hoa? Hoàng thượng hiếm khi mới tới hậu cung một lần, thế nhưng cả đêm đều ở chỗ nàng ta. Triệu mỹ nhân vì quyến rũ Hoàng thượng mà dùng đủ mọi thủ đoạn, nghe nói còn cố ý học thư pháp, lấy lòng bệ hạ. Theo nô tỳ thấy, lúc nàng ta đến Trường Thu cung chỉ là giả bộ đáng thương, đáng lẽ phải dùng gậy đánh rồi bỏ vào bao ném ra ngoài mới đúng.”
Đích tỷ chờ nàng nói xong, thản nhiên nói: “A Doanh, câm miệng.”
Ta nghe các nàng người xướng kẻ hoạ, nội tâm không khỏi mỉm cười. Đích tỷ này của ta, thật ra luôn thích mượn lời cung nữ nói lên tâm sự của mình, mặt ngoài mình lại giả bộ như hoa cúc.
Ta chờ nàng nói xong, mới chậm rãi đi tới, lễ bái đích tỷ. Đích tỷ cúi đầu nhìn ta, trong ánh mắt tràn đầy lãnh đạm của bậc bề trên, nàng nói: “Ta có nghe nói, ngươi lần đầu tiên thị tẩm đã được phong làm Tu nghi. Chỉ là tập chữ vốn là để tu tâm dưỡng tính, không nên trở thành thủ đoạn âm tư tranh sủng ở hậu cung. Thân là trưởng tỷ của ngươi, ta khuyên ngươi một lần, tự giải quyết cho tốt.”
Ta ngẩng đầu: “Vậy xin hỏi nương nương, sau khi ta vào cung, vì xuất thân từ Tân Giả Khố nên bị người ta cười nhạo, vào cung hơn mười ngày cũng không được bệ hạ triệu kiến, càng bị người ta khinh bỉ. Vương Chiêu Nghi phái thái y ban cho ta thuốc mỡ đau đớn thấu xương, thái giám và cung nữ cũng xem thường ta, nếu ta không tranh sủng, thì nên tự giải quyết như thế nào?”
Đích tỷ nhíu mày, nàng cúi đầu: “Vương Chiêu Nghi biết ngươi là muội muội của ta, nàng ghen ghét tình cảm thiếu niên giữa ta và bệ hạ, lúc này mới trách tội ngươi. Nàng không động đến ta, liền muốn tra tấn ngươi. Nhưng ngươi yên tâm, nếu nàng tra tấn, tất sẽ không để ngươi trọng thương hoặc chết đi. Ngươi chờ một thời gian ngắn, ta sẽ xin bệ hạ một đạo ý chỉ, thả ngươi ra khỏi cung.”
Nương nương, mạng của người là mạng, mạng của người khác không phải là mạng sao? Tại sao ta phải bị tra tấn? Dựa vào cái gì mà ta phải chịu đựng tra tấn?
Trong lòng ta cười lạnh, nhưng trên mặt vẫn bất động. Đích tỷ cho là ta biết sai mới trầm mặc như vậy, A Doanh hừ một tiếng, lệnh cho ta quỳ xong một khắc mới có thể đi thỉnh an Hoàng hậu.
Ngày đó thỉnh an Hoàng hậu cực kỳ không vui, ánh mắt sắt như dao, cười lạnh nói: “Triệu mỹ nhân, à không, phải gọi ngươi là Triệu Tu Nghi, ngươi tới hơi muộn đó, xem ra mới hầu hạ Hoàng thượng một lần đã tâm cao khí ngạo, quên mất mình từng là cung nữ rửa thùng phân ở Tân Giả Khố rồi.”
Ta cúi đầu. Hoàng hậu từ nhỏ đã nhận hết mọi sủng ái, hiện giờ biên cương bất ổn, Đại tướng quân nhiều lần lập chiến công, Đại tướng quân vốn là người cao ngạo, nuôi dưỡng nữ nhi cũng quen khi dễ người ngoài.
Vương Chiêu Nghi che miệng, nhẹ giọng nói: “Mới vào cung cũng nên biết quy củ, quỳ xuống kính trà.”
Ta quỳ xuống, một tách trà nóng hắt lên mặt.
“Không có quy củ, quý nữ phải chú ý dịu dàng cúi đầu, ngay cả cái này ngươi cũng không biết?” Hoàng hậu nhướng mày, ác ý tìm sai lầm của ta.
Vương Chiêu Nghi ngáp một cái, vỗ về bụng mình, khom người nói: “Hoàng hậu nương nương thứ tội, thần thiếp mang thai dễ buồn ngủ, xin cáo lui trước.”
Nàng không đợi Hoàng hậu đáp ứng, đã nhấc chân rời đi. Hoàng hậu nhìn chằm chằm bóng lưng nàng, thay đổi sắc mặt, mà tất cả đều bị ta tinh tế nhìn thấy.
Ta cố ý đi chậm hơn phi tần bên cạnh một bước, chờ đến khi trong cung không còn người, Hoàng hậu nương nương dùng ánh mắt hung ác nham hiểm mà nổi giận trừng ta: “Thế nào?”
Ta giả bộ sợ hãi, vội vàng quỳ xuống. Ta dập đầu, đúng lúc nói với Hoàng hậu nương nương: “Nương nương, Vương Chiêu Nghi thật sự càn rỡ, lúc thần thiếp ở Tân Giả Khố, từng gặp một lão thái y bị tội, biết được một ít y thuật. Nếu người không tin, có thể hỏi hạ nhân bên cạnh một chút, lúc thần thiếp ở Tân Giả Khố đã dâng lên một phương thuốc trấn áp bệnh dịch.”
Ta ngẩng đầu: “Nương nương, thần thiếp có một phương thuốc, có thể khiến người ta dễ mang thai. Trợ giúp nương nương sớm có long thai, thần thiếp chỉ cầu có thể được nương nương che chở, ấm no an ổn là đủ rồi.”
Ta thấy nàng do dự, vội vàng nói: “Nếu nương nương không tin, thần thiếp có thể tự uống canh hoa hồng, thề vĩnh viễn không có hậu tự.”
Thần sắc của nàng cuối cùng cũng khẽ động.
“Canh hoa hồng? Thái y trong cung làm thuốc đều phải qua kiểm tra, loại thuốc thang này sao có thể dễ dàng kê cho ngươi?”
Ta quỳ xuống dập đầu: “Hồi bẩm nương nương, thần thiếp ở Tân Giả Khố có mấy vị hảo hữu. Lúc đó đều là tiện nô, tự nhiên tiếp xúc qua không ít âm tư, biết cách để trộn lẫn hoa hồng vào trong xe, đưa vào trong cung, cam đoan không ai biết. Dù có người phát hiện, cũng chỉ tra được tội của thần thiếp, không có một chút liên quan đến nương nương.”
Hoàng hậu gật đầu, sự hung ác vừa rồi không còn sót lại chút gì, tính tình nàng thay đổi cực nhanh, lập tức cười nói: “Đã như thế, bổn cung muốn ngươi làm một việc, ngươi qua lại trong cung Vương Chiêu Nghi nhiều hơn, chờ dược liệu được mang vào, lập tức nói cho bổn cung.”
Ta cung kính lui ra. Chờ ra khỏi Khôn Ninh điện, vẻ mặt nịnh nọt, nhát gan của ta liền biến mất.
Ta nhìn xuống cái bóng trên mặt đất và suy nghĩ. Hoàng thượng lúc trước bảo ta qua lại trong cung của Vương Chiêu Nghi, chỉ sợ là đã thấy Hoàng hậu không vừa mắt, muốn ta làm một con dao kích thích lửa giận của Hoàng hậu.
Nếu ta trực tiếp qua đó, không chỉ Vương Chiêu Nghi sẽ kiêng kỵ, không thổ lộ tình cảm. Mà Hoàng hậu cũng sẽ coi ta là đồng minh của Vương Chiêu Nghi, càng tra tấn ta nhiều hơn.
Những lời vừa rồi, thuốc trợ giúp mang thai chỉ là để ngụy trang, đâm trúng tim Hoàng hậu, chỉ sợ là canh hoa hồng có thể thần không biết quỷ không hay đưa vào cung.
Nàng cho rằng ta là muốn lấy lòng nàng, muốn làm cánh tay của nàng. Nàng muốn lấy ta làm đao sứ, bảo ta đi tìm hiểu động thái của Vương Chiêu Nghi.
Hai người các nàng tranh chấp, ta tả hữu chu toàn, vậy liền có thể đạt được một chút sinh cơ.