Trèo Cành Cao - Chương 7
23
Lão gia tử không được tổ chức tang lễ.
Thi thể của ông ta được đưa đến nhà xác, được khám nghiệm tử thi. Kết quả cho thấy trước khi chết đã bị đánh đập một trận, rồi bị bóp cổ đến chết.
Phủ doãn Kinh Triệu rất nhanh đã điều tra đến tứ thúc, sau một hồi tra tấn nghiêm khắc, cuối cùng tứ thúc đã thừa nhận và ký tên, chọn ngày chém đầu.
Chưa đầy một tháng sau khi Tần Dịch nạp Vân Hâm, biên quan lại xảy ra chiến sự.
Quân địch thế như chẻ tre, đánh cho quân Tần gia liên tục phải lui, binh lính thương vong thảm trọng.
Trong muôn vàn sự kỳ lạ, triều đình điều tra kỹ lưỡng thì phát hiện ra, cô nương mà Tần Dịch nhặt về, thực chất là gián điệp của quân địch.
Nhưng không hiểu sao Tần Dịch lại như trúng tà, nhất quyết phải bảo vệ Vân Hâm, còn muốn thông qua Đại Lý Tự để bảo toàn mạng sống cho Vân Hâm.
Thiếu Đế biết được thì vô cùng tức giận, lập tức hạ lệnh lưu đày Tần gia.
Trần Anh vì có thai với Lộ Tự, Tần gia chê nàng ta mất mặt, vội vàng gả nàng ta cho Lộ Tự để trốn thoát một kiếp.
Điều tệ hại là, bảng vàng cuối cùng cũng không có tên Lộ Tự.
Kinh thành đồn rằng ngay cả tú tài Lộ Tự cũng không đỗ, chỉ là một kẻ lừa đảo trong giang hồ, thừa dịp kỳ thi mùa xuân đến kinh thành lừa bịp kiếm tiền.
Những người bị hắn ta lừa tiền bỗng nhiên tỉnh ngộ, cùng nhau đến phủ doãn Kinh Triệu báo quan. Không lâu sau, hắn bị bắt ở Yên Liễu Hạng, bị áp giải vào ngục giam.
Sau đó, Trần Anh đến tìm ta, ta đóng cửa không gặp.
Kẻ nào bắt nạt ta, ta sẽ trả gấp đôi.
Không giẫm đạp kẻ sa cơ đã là lòng Bồ Tát của ta rồi.
Từ ngày đó trở đi, Cố Vân cứ bám riết lấy phủ ta.
Mỗi lần ta định khuyên can, thì hắn lại ra vẻ bị kẻ phụ bạc lừa dối:
“Bây giờ cả kinh thành đều biết ta đã ở rể Định Dương Hầu phủ, nàng cũng như nguyện nắm quyền Hầu phủ, chẳng lẽ muốn qua cầu rút ván sao?”
Ta nghẹn họng.
Được rồi, nhặt được một Trạng Nguyên đẹp trai làm rể hiền.
Dù sao thì kẻ thiệt thòi cũng không phải ta.
Chưa được mấy ngày sau khi lão gia tử hạ táng, Thái hậu hạ chỉ triệu gấp ta và Cố Vân vào cung.
Trước đây, khi vào cung dự tiệc, ta từng theo Nhàn Ý gặp Thái hậu vài lần.
Mỗi lần yết kiến Thái hậu, bà ấy đều sẽ hỏi một câu không rõ đầu đuôi:
“Vẫn thích tiểu tử Tần gia à?”
Ta nào dám tùy tiện phát biểu, chỉ đành đáp một câu “Vâng”.
Lúc này, thái hậu lại bắt đầu lẩm bẩm.
Có lần, cuối cùng ta cũng nghe rõ thái hậu lẩm bẩm điều gì.
Bà ấy lẩm bẩm: “Cô nương này cái gì cũng tốt, chỉ có điều mắt mù a.”
Lần vào cung này, Thái hậu vừa nhìn thấy ta thì cười tươi như hoa: “Mấy năm không gặp, đôi mắt của Thanh Y càng thêm sáng ngời.”
Đợi ta hành lễ xong, ngồi xuống hàn huyên vài câu chuyện gia đình, Thái hậu thì thuận miệng nhắc đến chuyện nhân lúc đang để tang mà tổ chức tiệc cưới.
Ta giả vờ thẹn thùng đáp ứng.
Nhưng Thái hậu lại đột nhiên nghiêm mặt: “Cố gia chúng ta gả con trai, phải có đủ tam thư lục lễ, cũng phải có mười dặm gấm đỏ.”
Hả?
24
Thấy mặt Cố Vân ửng hồng, ta nhanh chóng phản ứng lại.
Vội vàng gật đầu: “Có, có, có, đều có.”
Thái hậu lộ ra nụ cười hài lòng.
Đến giờ ăn tối, cả nhà Cố gia đều đến.
Cố Thái phó đến trước, theo sau ông là Thiếu Đế với vẻ mặt khổ sở.
Ta vừa khuỵu gối chưa kịp quỳ xuống thì đã bị Thiếu Đế đỡ dậy: “Hôm nay là tiệc gia đình, đều là người một nhà, không cần đa lễ.”
Trấn Bắc Đại tướng quân vừa bước vào cửa đã vạch giọng cười ha hả: “Triệu ca nhi, đại ca thêu cho đệ một tấm khăn trùm đầu đỏ, đệ có muốn không?”
Mặt Cố Vân không đổi sắc: “Muốn chứ, phải do chính tay đại ca thêu.”
Vị tướng quân kia bị nghẹn họng, quay sang nói với ta: “Đệ muội không biết đâu. Năm ngoái Triệu ca nhi nghe nói ngươi mua vải đỏ thêu khăn trùm đầu, hắn đã ôm Tam ca khóc suốt một đêm.”
Thiếu Đế lập tức làm chứng: “Mợ, ta thấy đấy.”
“Ta cũng thấy rồi, tiểu cữu còn lén đào trộm một vò rượu của ta.”
Nhàn Ý chưa thấy người đã nghe tiếng, vừa vào cửa đã nháy mắt ra hiệu với ta.
Mua vải đỏ thêu khăn trùm đầu sao?
Ta nghĩ mãi mà không nhớ ra.
Lúc đó Tần Dịch sắp xuất chinh, mấy trò như cắt may y phục cưới, thêu khăn trùm đầu này, ta đã diễn không dưới mười lần.
Ta liếc trộm Cố Vân, mặt hắn đỏ bừng tận mang tai, cúi đầu liên tục gắp thức ăn cho ta.
Mặc dù đã sớm đoán ra việc ta chiêu Cố Vân vào phủ làm rể hiền vốn là cái bẫy mà Cố Vân giăng ra.
Nhưng khi biết hắn đã mơ ước ta từ lâu, trong lòng ta không khỏi mềm lòng.
Rượu qua ba tuần, Thái hậu sai người đưa chúng ta ra khỏi cung.
Trên đường, nhân lúc mượn men rượu, ta đưa tay véo mặt Cố Vân và hỏi: “Triệu ca nhi, chàng mau thành thật khai báo, chàng bắt đầu mơ ước ta từ lúc nào?”
Ánh mắt Cố Vân sâu thẳm: “Sau khi biết tin ngươi đi rồi, ta lại bị bệnh nặng một trận. Khi khỏi bệnh đến kinh thành, cả kinh thành đều đồn nàng và Tần Dịch thầm thương trộm nhớ nhau.”
Hắn đột nhiên đỏ hoe mắt, vùi đầu vào hõm cổ ta, giọng nói nghẹn ngào: “Thanh Y, nàng chỉ mải chạy theo Tần Dịch, chưa bao giờ ngoảnh đầu nhìn lại phía sau.”
“Cho nên ta chỉ còn cách tự mình đến trước mặt nàng.”
25
Ngày thành hôn, cả kinh thành náo nhiệt vô cùng.
Có người sống đến tám mươi tuổi cũng chưa từng thấy cảnh tượng náo nhiệt như thế này.
Đích nữ của Định Dương Hầu trải mười dặm gấm đỏ rước quốc cữu, hai trọng thần triều đình đích thân cưỡi ngựa đưa dâu.
Trên cao đường, bên trái ngồi Thái hậu, bên phải ngồi Tam triều Thái phó đã ẩn cư nhiều năm.
Khách khứa trông thấy không ai không há hốc mồm.
Định Dương Hầu phủ đã suy tàn trăm năm, nhất thời lại trở nên rạng rỡ hơn bao giờ hết.
Tiếp khách xong về phòng, Cố Vân ngồi nghiêm chỉnh trên giường cưới.
Thấy hắn vô cùng câu nệ, cổ đỏ bừng, ta đoán hắn vẫn chưa quen với việc ở riêng với ta.
Có lẽ chúng ta cần thêm thời gian để vun đắp tình cảm.
Vì vậy, ta rất độ lượng đưa ra một ý kiến: “Hay là chàng vẫn về ở sân cũ đi?”
Cố Vân lập tức đen mặt.
Hắn như nuốt một ngụm lớn, rút một tờ giấy đưa cho ta: “Hôm ký văn thư ở rể, ta đã hứa sẽ đưa của hồi môn, hôm nay đã đủ.”
Được lắm, sao còn nhớ chuyện này?
Ta lại cất danh sách lễ vật vào, ngồi đối diện với gương bắt đầu cởi bộ lễ phục rườm rà.
Cởi được một nửa, từ trong gương ta thấy Cố Vân đang nhìn chằm chằm ta không chớp mắt, trong mắt tràn đầy sự mong đợi.
Ta chợt nhớ ra, vừa rồi hắn đã nhắc đến “văn thư ở rể”.
Trước đó, tờ văn thư đó đã bị Tần Dịch xé nát, ta còn viết một tờ thư ly hôn, chắc Cố Vân để tâm đến chuyện này.
Hiểu rồi.
Ta bỗng hiểu ra, ngồi xuống bên cạnh hắn an ủi: “Chàng an tâm, ngày mai ta sẽ đưa chàng đi ký một bản văn thư ở rể mới.”
Cố Vân không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm ta.
Giây tiếp theo, trời đất quay cuồng.
Khi nến đỏ tắt, ta vẫn không nhịn được hỏi hắn: “Còn ký văn thư ở rể nữa không?”
Cố Vân nghiến răng nghiến lợi: “Hôm đó xé là thư ly hôn.”
Ta định lên tiếng nhưng bị hắn chặn hết.
Ngoài cửa sổ mưa rơi rả rích.
Tiếng mưa rơi vào vạn vật như nuốt trọn từng đợt động tĩnh trong nhà.
Mùa hè nồng nàn, đêm xuân vừa đẹp.
-Hết-