Trèo Cành Cao - Chương 6
19
Ta theo giọng nói quay đầu lại, chỉ thấy Cố Vân mặc một thân áo đỏ, đang cưỡi con ngựa ngẩng cao đầu, xua tan đám đông rồi tiến về phía ta.
Khi Cố Vân dừng lại bên cạnh ta, ta mới nhìn rõ.
Trên người hắn mặc áo trạng nguyên.
Ngày xưa, một thư sinh đẹp trai vụng về ngốc nghếch, giờ đây mặc áo quần đẹp, cưỡi ngựa oai phong, khí thế hừng hực, sáng ngời đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Hắn tiến lên nắm tay ta, cùng ta đối mặt với Tần Dịch: “Tần tướng quân ở trên phố dây dưa với vợ ta không được lại còn lên tiếng sỉ nhục sao?”
“Đức hạnh như vậy, xứng làm tướng tài của một nước sao?”
Tần Dịch khinh thường: “Một tên Tân Khoa Trạng Nguyên cũng dám vênh váo trước mặt tam phẩm tướng quân như ta?”
“Lão tử đang ở biên cương lập công thì ngươi đang trốn trong ổ chó nào?”
Ta vừa định phản bác, Cố Vân đã nắm chặt tay ta.
Hắn từ tốn đáp: “Chẳng phải công lao của ngươi đều cướp từ con nuôi của cha ngươi sao?”
Tần Dịch đột nhiên trợn tròn mắt, hoảng loạn nhìn xung quanh, nghiến răng nói nhỏ: “Ngươi nói bậy bạ gì vậy?”
Cố Vân nhướng mày nhìn hắn ta nhưng không nói gì.
Khi Tần Dịch định nổi giận, tứ thúc từ trong phủ đi ra.
Ông ta nhìn thấy trang phục của Cố Vân thì sửng sốt, lập tức nở nụ cười: “Vị này là môn sinh của huynh trưởng phải không? Định Dương Hầu phủ của ta lại có thể xuất hiện một Tân Khoa Trạng Nguyên, thật đáng mừng.”
Rõ ràng là giọng điệu của chủ nhân Hầu phủ.
Cố Vân liếc nhìn bức trướng trắng mới treo ở cửa: “Đáng mừng? Mừng Định Dương hầu qua đời hay là mừng ngươi làm tu hú chiểm tổ chim khách?”
Tứ thúc lập tức đỏ mặt.
Tần Dịch phụ họa: “Ta là tam phẩm tướng quân, sau khi tứ thúc thừa kế tước vị sẽ là Định Dương hầu, đến lượt Tân Khoa Trạng Nguyên như ngươi ở đây mà hỗn láo với chúng ta sao?”
“Định Dương hầu?”
Cố Vân cười khẩy, lấy một tờ giấy từ trong ngực ra mở ra: “Ta đã ở rể Định Dương Hầu phủ từ một tháng trước. Theo luật Đại Lê, Hầu phủ phải do đích nữ của Định Dương hầu là Triệu Thanh Y quản lý.”
Ta không thể tin nổi mà nhìn Cố Vân.
Hắn điên rồi sao? Tân Khoa Trạng Nguyên mà công khai ở rể trên phố?
Sau này còn muốn làm quan trên triều đình nữa không vậy?
Tứ thúc nghiến răng nghiến lợi nhìn ta, nếu ánh mắt có thể hóa thành dao thì e rằng ta đã sớm bị lăng trì.
Tần Dịch phản ứng nhanh, giật lấy tờ giấy trong tay Cố Vân xé nát.
Sau đó ra lệnh cho mấy thân binh đi theo: “Tên này phạm thượng, còn có hành vi đánh cắp quân tình. Bắt hắn đến Đại Lý Tự, để Đại Lý Tự thẩm tra cho kỹ.”
Ta lập tức tái mặt.
Đại bá của Tần Dịch làm việc ở Đại Lý Tự, Cố Vân bị đưa vào đó thì không chết cũng phải lột da.
Huống hồ Tần gia dựa vào Đại tướng quân trấn giữ biên ải phía Bắc, là ca ca ruột của Thái hậu đương triều, muốn giết chết Tân Khoa Trạng Nguyên thì chỉ cần bịa ra một cái cớ là được.
Con đường công danh của hắn mới bắt đầu, không thể vì ta mà hủy hoại được.
“Tần Dịch, ngươi…”
Lời khuyên can của ta còn chưa kịp nói ra, bên ngoài đám đông đột nhiên truyền đến một tiếng:
“Trưởng công chúa giá đáo——”
20
Đám đông bị thị vệ đi theo đuổi tản ra, một cỗ xe ngựa cực kỳ xa hoa dừng trước cửa Hầu phủ.
Nhàn Ý giẫm lên lưng nô bộc xuống xe.
Tứ thúc, Tần Dịch, cùng một đám hạ nhân vội vàng cúi người hành lễ với nàng.
Nhàn Ý hơi ngẩng cằm, miễn lễ cho mọi người, đi đến trước Cố Vân đang đứng thẳng lưng, khom người hành lễ:
“Nhàn Ý bái kiến cữu cữu.”
Cữu cữu?
Mọi người có mặt đều kinh ngạc trợn tròn mắt.
Mặt tứ thúc tái mét, chân mềm nhũn đến mức gần như không đứng vững.
Còn Tần Dịch thì gân xanh trên trán nổi lên, mặt đen hơn cả đáy nồi.
Nhàn Ý nhìn Tần Dịch, vẻ mặt nghi ngờ: “Bản cung gặp quốc cữu còn phải hành lễ, các ngươi đứng im làm gì?”
Mọi người phản ứng lại thì vội vàng hành lễ với Cố Vân.
Chỉ có Tần Dịch dưới ánh mắt bức bách của Nhàn Ý, nghiến chặt răng, vô cùng nhục nhã hành lễ với Cố Vân.
Cố Vân quay đầu làm như không thấy, lâu không miễn lễ.
Dưới bầu không khí áp lực như vậy, ta cũng rất hoảng sợ.
Tay không phải tay, chân không phải chân, chẳng biết đặt để ở đâu.
Ta rốt cuộc đã gây tội nghiệt gì, lại trêu chọc phải một nhân vật lớn tới vậy.
Thiếu Đế Tiểu cữu cữu, là đệ đệ cùng mẹ với thái hậu, là đệ đệ nhỏ tuổi nhất.
Cố Vân đã nói thế nào nhỉ, gia ở Kim Lăng, trên có hai ca ca.
Quả thực là không nói dối câu nào.
Đúng là Anh Quốc Công phủ đã dời đến Kim Lăng.
Hai ca ca thì một người là Thái phó đương triều, một người là Đại tướng quân trấn giữ biên ải phía Bắc, cũng chính là cấp trên trực tiếp của Tần Dịch.
Anh Quốc Công và phu nhân mãi tuổi già mới có được ấu tử, được các anh trai nâng niu lớn lên, lại bị ta bắt về làm rể.
Mệnh ta đúng là nên tuyệt.
Đang lúc da đầu tê dại, Cố Vân nắm tay ta.
Cười với ta: “Không sợ a.”
Trong đầu ta đột nhiên có một sợi dây đàn nối lại.
21
Mùa đông năm ta năm tuổi, nửa năm sau khi nương bị hành hạ “bệnh mất”, ngoại tổ phụ phái người đến kinh thành, vô cùng cứng rắn đưa ta đến Kim Lăng.
Ngoại tổ phụ ẩn cư nơi núi sâu nhưng danh tiếng lừng lẫy khắp thiên hạ.
Ông là đại nho của thời đại này, học trò của ông trải khắp Đại Lê.
Hai ca ca của Cố Vân đều là học trò của ngoại tổ phụ.
Lúc đó, Cố Vân mới mười tuổi, cũng chưa được gọi là Cố Vân.
Ngày hắn đến cầu học, ta đi tìm ngoại tổ phụ, chỉ nghe được nửa câu ở chân tường: “Thể chất yếu không ép được, trước mười bảy tuổi dùng chữ “Chiếu” thì vẫn có thể bình an vượt qua.”
Vì vậy, mọi người đều gọi đệ tử mới đến này là Chiếu ca nhi.
Hắn rất yếu ớt.
Những học tử đến cầu học đều coi trọng chữ “khổ” nhưng hắn lại mang theo một đám gia nhân đến.
Mỗi ngày, các học tử khác đều có thể nghe thấy vú nuôi hắn chạy theo gọi: “Chiếu ca nhi, ăn thêm hai miếng nữa đi.”
Hiếm khi ngoại tổ phụ không ngăn cản, ngược lại còn đưa ta đến cho đám gia nhân của hắn cùng chăm sóc.
Sau khi ta cùng hắn được chăm sóc, các vú nuôi không còn gọi hắn ăn cơm nữa.
Bởi vì ta có thể cùng hắn ăn cơm.
Mỗi miếng cơm ta ăn đều rất nghiêm túc.
Ta sợ ăn miếng này, sẽ không còn miếng sau.
Nửa năm sau khi mẹ mất, ta chưa từng được ăn một bữa no.
Cha ta luôn vui giận thất thường, lúc nào cũng thích tìm cớ gây sự khi ta ăn cơm.
Có khi là làm rơi một hạt cơm.
Có khi là đũa và bát vô tình va vào nhau phát ra tiếng động.
Có khi ta cũng không biết tại sao, roi vọt luôn giáng xuống người ta khi ta ăn cơm.
Lần đầu tiên Chiếu ca nhi nhìn ta ăn cơm, thấy lạ thì đưa tay về phía ta.
Ta thấy hắn giơ tay lên thì sợ hãi vứt bát đũa ôm thành một cục, hoảng sợ nhìn bàn tay hắn cứng đờ giữa không trung.
Bàn tay đó từ từ hạ xuống, ta tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Một lúc lâu sau, bàn tay rơi xuống vai ta, nhẹ nhàng vỗ về.
Hắn nói: “Không sợ a.”
Câu “không sợ” này đã bảo vệ ta năm năm.
22
Cho đến năm năm sau, trong triều truyền rằng đức hạnh của cha ta có khuyết điểm.
Ông ta mới đích thân đến Kim Lăng, rầm rộ quỳ chín lạy một vái lên núi, cầu xin ngoại tổ phụ trả ta lại cho ông ta.
Khoảnh khắc gặp lại cha, ta như thấy ma.
Nhiều năm qua không còn rụt rè, vậy mà theo phản xạ, ta co rúm lại sau lưng Chiếu ca nhi, ôm chặt lấy đầu gối, toàn thân run rẩy.
Chiếu ca nhi lập tức phát điên.
Hắn ôm chặt ta vào lòng, mắng chửi cha ta mất hết lương tâm, nói thế nào cũng không chịu để cha ta đưa ta đi.
Hắn ngày đêm canh giữ ở cửa phòng ta, canh phòng nghiêm ngặt.
Vì thân phận của hắn, cha ta không dám hành động tùy tiện, chỉ có thể nhẫn nhịn đối đầu với hắn.
Thế nhưng chỉ sau vài ngày, Chiếu ca nhi vốn có thể chất yếu ớt đã ngã bệnh.
Đêm hôm đó, khi hắn bị sốt cao không hạ, cha ta đã lén gạt ngoại tổ phụ đưa ta đi, khi tỉnh lại ta đã ở trên xe ngựa trở về kinh thành.
Ta vừa khóc lên, cha ta đã giơ tay tát ta một cái.
Sau đó, ngoại tổ phụ phái người đến đón ta mấy lần, mỗi lần cha ta đều sai gia nhân giúp ta thay quần áo mới, diễn một màn cha hiền con thảo.
Như vậy mấy lần, ngoại tổ phụ không còn đến nữa.
Còn ta.
Câu “không sợ” trong đầu kia không thể chữa lành vết thương trên người ta nữa, dần dần ta quên đi quá khứ.
Co rúm trong góc tối tăm ở phòng củi, không thấy ánh mặt trời, ta lặp đi lặp lại tự nhủ: chỉ khi tìm được chỗ dựa mới có thể thoát khỏi hang ổ ma quỷ này.
Cho đến năm mười hai tuổi.
Khi Tần Dịch đến nhà ta dự tiệc, ta thấy cha ta vốn luôn ngạo mạn nhưng đối với gia đình họ lại vô cùng cung kính.
Ngày đó, ta lén nhét cho Tần Dịch một chiếc túi thơm.
Sau đó, ta tiết kiệm tiền tháng mua chuộc gia nhân ra ngoài tung tin đồn.
Nói rằng Tần Dịch và ta là thanh mai trúc mã, đã thầm mến nhau từ lâu.
Chàng thiếu niên năm năm trước, người đã nói với ta hàng nghìn hàng vạn lần rằng “không sợ”, cuối cùng đã bị ta chôn sâu trong đáy lòng, phủ đầy bụi thời gian.