Trèo Cành Cao - Chương 5
16
Buổi chiều, ta cầm chiếc bát rỗng vừa dùng để cho cha ta uống hết canh sâm, vừa bước ra khỏi viện đã nhìn thấy Cố Vân đứng dưới khóm trúc bên bức tường.
Vẫn là bộ áo dài nam màu xám xịt đó.
Thấy ta đi ra, Cố Vân vội bước tới, trong đôi mắt sáng ngời mang theo vẻ áy náy: “Xin lỗi, hôm nay ta đã làm mất hứng của tiểu thư.”
Người đứng trước mặt ta chính là quan viên tương lai của triều đình, ta nào dám nhận lời xin lỗi này.
“Cố công tử quá lời, Thanh Y xin chúc mừng Cố công tử đỗ đầu bảng.”
Ta thay đổi thái độ tùy tiện thường ngày, trở nên ôn hòa lễ phép: “Phủ đã chuẩn bị một ít lễ vật, đã cho người hầu đưa đến sân của công tử, mong công tử vui lòng nhận cho.”
“Tiểu thư không cần khách sáo với ta như vậy.”
Bóng trúc loang lổ in trên khuôn mặt Cố Vân, che khuất vẻ mặt của hắn, chỉ nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của hắn:
“Ta đã ở rể Hầu phủ, đã ký vào văn thư.”
Cố Vân đang ám chỉ ta giao ra văn thư?
Mặc dù ta đã có chuẩn bị từ trước nhưng khi nghe thấy những lời này, trong lòng ta vẫn hơi khó chịu, dù sao cũng đã ở bên nhau gần một tháng, có cần thay đổi sắc mặt nhanh như vậy không?
Ta cố gắng nở nụ cười: “Không bằng Cố công tử về sân trước rồi xem lễ vật mà ta chuẩn bị cho ngươi đi.”
Khi hoàng hôn sắp tan, Cố Vân xông vào viện của ta, tay nắm chặt món quà lớn mà ta sai người đưa đến – “Thư thả phu”.
Lồng ngực hắn phập phồng dữ dội, hốc mắt còn hơi đỏ: “Tiểu thư như vậy là có ý gì?”
“Phóng ngươi tự do.”
Ta đặt tách trà xuống, chớp chớp mắt: “Thi đình sắp diễn ra, ngươi hãy an tâm chuẩn bị, sau thi đình ngươi hãy tìm một đêm trăng đen gió lớn mà dọn ra khỏi Hầu phủ.”
“Sau này chuyện ở rể chỉ có trời biết đất biết, ngươi biết ta biết.”
“Vì sao?”
Sắc mặt Cố Vân không được tốt lắm, hắn run giọng hỏi: “Có phải vì Tần Dịch đã trở về không?”
Ta ngẩn người, có liên quan gì đến Tần Dịch?
Hắn như sợ nghe thấy câu trả lời của ta, vội vàng hỏi tiếp: “Chẳng lẽ nàng không cần đối phó với tứ thúc của nàng nữa sao?”
“Ta có thể giúp nàng cùng đối phó với ông ta, bảo vệ gia sản cho nàng.”
Trong lòng ta dâng lên một cảm xúc khác thường, tên tiểu tử Cố Vân này cũng khá nghĩa khí.
Sau này hắn làm quan, hẳn sẽ không vì chuyện ta bắt hắn làm rể mà gây khó dễ cho phủ Định Dương hầu chúng ta đâu nhỉ?
Ta bỗng cảm thấy nhẹ nhõm: “Chuyện này ngươi không cần lo lắng, cứ chuyên tâm chuẩn bị cho thi đình đi. Ngày sau nếu ngươi đỗ đạt cao, đừng quên người bạn cũ này là được.”
“Bạn cũ?”
Cố Vân cười tự giễu: “Tại hạ nhớ dai hơn tiểu thư nhiều, dù trải qua bao năm tháng cũng không quên bạn cũ.”
Khi nói những lời này, hắn có vẻ mất hồn và thất vọng.
Ta thấy kỳ lạ nhưng không nghĩ ra được lý do, chỉ cho rằng mình nghĩ nhiều, tùy tiện lấy cớ bảo hắn về nghỉ ngơi.
Cố Vân đi đến cửa, lại quay đầu lại: “Nếu Tần gia bắt nạt nàng, ta…”
“Ta vẫn luôn ở sau lưng nàng.”
17
Chiều ngày Cố Vân thi đình, ta đang lật xem sổ danh sách các công tử ở kinh thành để chọn rể, bỗng thấy Phúc Đào hốt hoảng chạy đến.
Nàng ấy thở hổn hển: “Tiểu thư, Hầu gia… Hầu gia mất rồi!”
Sổ danh sách rơi bịch xuống đất.
Ta vừa chạy đến đại sảnh đã thấy mặt mày tứ thúc hớn hở chỉ huy những người hầu mang từ phủ ông ta đến.
Thấy ta, tứ thúc ho khan vài tiếng, che giấu vẻ mừng rỡ trên mặt: “Thanh Y, lúc cha ngươi lâm chung, ta đã ở bên cạnh. Ông ấy mong ngươi nở mặt nở mày gả vào Tần gia, làm đệ đệ tự nhiên phải thỏa mãn di nguyện của huynh trưởng.”
“Ta đã sai người đi mời Tần tiểu tướng quân rồi, nhân lúc còn nóng, hai đứa hãy nhanh chóng tổ chức hôn lễ.”
Ta nắm chặt tay: “Ngươi nằm mơ!”
“Ta nằm mơ?” Tứ thúc cười khinh miệt.
“Thanh Y à, câu này tứ thúc trả lại cho ngươi. Đừng mơ tưởng hão huyền tìm người ở rể nữa, là nữ tử nên gả vào nhà khá giả mới là có tiền đồ.”
Nhìn bước chân vênh váo rời đi của ông ta, ta gần như nghiến nát hàm răng.
Rõ ràng hôm trước mới mời ngự y đến xem bệnh cho lão gia tử, thái y nói dùng dược liệu quý giá để kéo dài hơi thở thì còn có thể sống được thêm vài tháng nữa.
Hôm qua khi ta đi đưa thuốc, lão gia tử còn đủ sức mắng ta mấy câu.
Chắc hẳn mấy ngày nay ta vội vàng tìm rể để lộ tin tức, tứ thúc không nhịn được, hôm nay mượn cớ thăm viếng mà ra tay.
Ta bảo Phúc Đào nhanh chóng đi tìm Lưu quản gia, lúc quay người thì thấy Tần Dịch vội vã chạy đến.
Sắc mặt Tần Dịch nghiêm trọng: “Thanh Y, hãy nén bi thương.”
“Tứ thúc của nàng sai người nhắn với ta, hy vọng chúng ta nhanh chóng thành hôn. Trước khi đến đây ta đã bàn bạc với mẫu thân, mẫu thân… cũng đồng ý sẽ chọn ngày lành tháng tốt để bà mai đến cầu hôn.”
“Mặc dù hầu gia đã mất nhưng sau này khi nàng gả vào Tần gia chúng ta thì ở kinh thành vẫn không ai dám bắt nạt nàng.”
Ta hờ hững nhìn hắn ta: “Cô nương mà ngươi nhặt về thì sao?”
“Vân Hâm sao? Nàng ta làm thiếp là đủ.”
Tần Dịch cố gắng an ủi ta: “Vân Hâm đã hầu hạ ta suốt nửa năm trong quân đội, nếu không cho một danh phận thì truyền ra ngoài sẽ không hay.”
Ta ngẩng đầu nhìn hắn ta: “Đã nạp rồi sao?”
“Ý của mẫu thân là ngày ta và nàng thành hôn, tiện thể tìm một cái kiệu đưa nàng ta vào, vừa tiện lại vừa đỡ tốn công.”
Lúc này hắn ta có vẻ cao cao tại thượng, nói năng rất hách dịch.
Ngay cả cái mặt nạ ôn hòa trước đây cũng lười đeo.
Ta nói từng chữ từng chữ đáp lại hắn ta: “Ta không gả.”
Tần Dịch lập tức sa sầm mặt lại, giọng điệu không vui:
“Vì sao? Chẳng lẽ nàng còn nghĩ đến tên ăn mày hôi hám kia sao?”
“Thanh Y, nàng phải hiểu rõ tình cảnh hiện tại. Định Dương Hầu phủ đã suy tàn từ lâu. Giờ Định Dương hầu lại qua đời, càng tệ hơn, trong giới quý nữ của kinh thành còn có chỗ đứng cho nàng sao?
“Tần gia đã là cành cao nhất mà nàng có thể với tới ở kinh thành rồi.”
18
Hôm đó thấy Tần Dịch mắt đỏ hoe, ta cứ nghĩ hắn ta đau buồn.
Dù sao cũng là thanh mai trúc mã bấy lâu nay, chắc hẳn hắn ta cũng có chút tình cảm với ta.
Hôm nay nhìn lại, hóa ra là do Tần Dịch tức giận.
Hắn ta chỉ không muốn người khác động vào thứ thuộc về mình.
Ngay cả một con chó, nếu bị người khác dắt đi, hắn ta cũng sẽ tức giận đến nỗi mắt đỏ ngầu.
Một khi con người đã nếm được chút tự do thì không bao giờ có thể quay lại được nữa.
Trước đây ta tìm mọi cách để gả vào các đại gia tộc nhưng giờ đây ta thà mang theo của hồi môn của mẹ về Kim Lăng, ẩn cư nơi núi rừng cả đời cũng không muốn gả cho một nam nhân không hiểu được thế nào là “tôn trọng”.
Ta nhếch mép với Tần Dịch: “Tần tướng quân xin về đi, cái cành cao Tần gia này, Triệu Thanh Y không với tới.”
Nói xong ta không nhìn hắn ta nữa, nhấc váy chạy ra cửa lớn.
Ta phải đi tìm trưởng công chúa Nhàn Ý, giờ chỉ có thể cầu xin nàng ấy nghĩ cách cho ta.
Chạy ra đến phố lớn trước cửa Hầu phủ, đột nhiên cánh tay ta bị người ta kéo lại. Quay đầu nhìn lại, là Tần Dịch đang thở hồng hộc.
“Triệu Thanh Y, nàng có biết mình đang làm gì không?”
Hắn ta cực kỳ mất kiên nhẫn: “Đừng có ngang bướng nữa, ta đã hứa với nàng rằng khi trở về ta sẽ cưới nàng.”
Ta hất tay hắn ta ra: “Tần tướng quân, chúng ta chưa định thân, ngươi cũng không cần phải giữ lời hứa mơ hồ đó.”
Sắc mặt Tần Dịch đột nhiên trở nên kỳ lạ: “Nàng đang làm giá à? Muốn thêm điều kiện sao?”
Hắn ta ngẩng cao cằm: “Nói đi, nàng muốn thế nào mới chịu gả cho ta?”
Ta ngẩn ra, sau khi phản ứng lại thì tức đến bật cười: “Ở rể! Chỉ cần ngươi đồng ý ở rể Hầu phủ thì ta sẽ gả cho ngươi.”
Nghe ta nói vậy, ánh mắt Tần Dịch nhìn ta như nhìn một kẻ điên.
Tần Dịch lôi kéo ta trên phố, thu hút không ít người tò mò vây xem.
Ta chưa đi được mấy bước ra khỏi đám đông thì lại bị Tần Dịch kéo lại.
Lần này hắn ta không còn che giấu cơn giận của mình nữa, trong mắt như muốn phun ra lửa: “Triệu Thanh Y, ngươi đừng có không biết điều!”
Ta thực sự phát ngán với hắn ta: “Người không biết điều là ngươi chứ? Ta đã nói sẽ không gả cho ngươi, ngươi còn dây dưa với ta làm gì?”
“Ta dây dưa với ngươi?”
Tần Dịch tức giận đến đỏ mặt tía tai, giọng nói vang lên như sấm: “Mẹ ta nói ngươi là kẻ được di nương nuôi lớn, tính tình nhỏ nhen, mưu mô thâm sâu, không xứng với Tần gia, vậy mà ta còn cố gắng giúp ngươi biện giải.”
“Giờ xem ra ngươi đúng là không xứng với Tần gia.”
Hắn ta quay một vòng, lớn tiếng nói với mọi người xung quanh: “Ta muốn xem sau này ở kinh thành, còn ai dám cưới một người như ngươi!”
“Ta dám.”