Tranh Giành Suất Học Vị - Chương 4
14.
Tôi cười khẩy vài tiếng, không nói gì.
“Anh nghĩ cho kỹ, một năm có bao nhiêu người kiếm được mười vạn, anh đừng không biết điều!”
Tôi vẫn không nói gì.
Hồ Chí Bình không chịu được nữa: “Trong đời lão tử ghét nhất là bị người khác đe dọa! Tao nói cho mày biết, mày càng như vậy, tao càng không có khả năng thỏa hiệp! Con trai tao không học được ở trường này, vậy thì con gái mày cũng đừng hòng!”
Tôi nhàn nhạt nói: “Con gái tôi dù không học được ở trường Tiểu học trực thuộc Đại học A nhưng vẫn có thể học ở các trường khác ở thành phố A, học tịch của con trai ông bây giờ đã chuyển đến nơi khác rồi, hoặc là các ông không học nữa, hoặc là chỉ có thể đến nơi khác. Nhìn thế nào thì chúng tôi cũng mạnh hơn các ông nhiều.”
Hồ Chí Bình lại nổi điên.
“Đmm!”
Giọng nói kích động của vợ ông ta truyền đến từ điện thoại: “Nhà anh chỉ có một đứa con gái, anh có cho nó học trường tốt đến mấy thì được gì? Sau này không phải vẫn phải lấy chồng làm bà nội trợ sao? Nhà chúng tôi là con trai, là con trai! Không giống các anh! Đương nhiên chúng tôi phải cho nó điều kiện tốt nhất, anh bắt con tôi đến vùng núi xa xôi như vậy không phải là hủy hoại cả đời nó sao?”
Thật sự là bệnh không nhẹ.
Hắn muốn cho con trai hắn điều kiện tốt nhất thì tự đi kiếm tiền đi?
Mặt mũi đâu ra chiếm học vị của nhà tôi mà nói câu này vậy?
Sao không đi cướp ngân hàng luôn đi.
Nói chuyện không hợp nhau.
Gác máy, tôi lập tức gọi điện đến Sở Giáo dục.
“Xin chào, tôi muốn tố cáo, có phụ huynh vô cớ không cho con đi học, vi phạm quy định của “Luật Giáo dục bắt buộc.” Anh ta tên là Hồ Chí Bình, số điện thoại là…”
Vì vậy, trong nhiều ngày tiếp theo, những người của các cơ quan chính phủ đã nhiều lần đến nhà.
Yêu cầu Hồ Chí Bình phải sửa đổi trong thời hạn, nhanh chóng cho con đi học.
Nếu không, chỉ có thể để cơ quan công an áp dụng biện pháp cưỡng chế.
Không ngờ Hồ Chí Bình để không cho Hồ Tiểu Long đến cái rãnh núi đó, lại tìm người làm cho hắn ta một giấy chứng nhận chẩn đoán trầm cảm giả.
Hắn ta cầm giấy chứng nhận này, làm thủ tục cho Hồ Tiểu Long nghỉ học.
Hồ Chí Bình nhắn tin cho tôi.
“Muốn ép tao nhường học vị cho các người sao? Mơ đi! Tao sẽ dây dưa với mày tới cùng, xem ai không chờ nổi trước!”
15.
So với tình trạng sốt ruột lo lắng hàng ngày của hai vợ chồng Hồ Chí Bình, Hồ Tiểu Long lại rất thoải mái.
Không ai quản thúc, không phải đi học, thằng nhóc này hoàn toàn buông thả.
Ngoài ăn và ngủ, thời gian còn lại đều chạy lung tung bên ngoài.
Nhưng những đứa trẻ cùng tuổi đều phải đi học, không có ai chơi với nó, bản thân nó chơi vài ngày cũng thấy chán.
Tôi bảo người ta dùng một hộp thẻ bài Ultraman để lừa thằng nhóc này ra ngoài.
Tôi cố tình để lại thông tin cho bác bảo vệ khu phố của bọn họ.
Đợi đến khi cảnh sát đưa hai vợ chồng tìm đến chúng tôi, tôi đã đưa Hồ Tiểu Long đến chơi ở tiệm trò chơi điện tử năm sáu tiếng, ăn hết một thùng gà rán của KFC.
Tôi còn mua cho nó một bộ quần áo mới.
Hồ Chí Bình mặt đầy vẻ lo lắng.
Vợ ông ta đã khóc thành người nước mắt.
Hồ Chí Bình vừa nhìn thấy Hồ Tiểu Long đang đắm chìm trong máy chơi game cầm tay, cười toe toét, liền xách người lên đánh cho một trận.
“Thằng ranh con, tao tìm mày muốn phát điên lên rồi, mày có biết không!”
Hồ Tiểu Long bị bố đánh kêu la thảm thiết, nhưng vẫn không quên lo lắng cho máy chơi game.
“Bố ơi, đừng làm hỏng đồ mà ba Châu tặng con!”
Hồ Chí Bình kinh ngạc nhìn Hồ Tiểu Long: “Mày gọi hắn ta là gì?”
Tôi giả vờ tức giận: “Ông đánh con làm gì? Ông không đau lòng thì tôi đau lòng!”
Hồ Chí Bình càng tức giận hơn.
Hắn ta túm lấy cổ áo tôi gầm lên: “Rốt cuộc mày bắt cóc con trai tao để làm gì? Mày muốn chết phải không? Hả? Nếu mày muốn chết, tao không ngại giúp mày một tay đâu!”
Vợ hắn ta nhìn tôi bằng ánh mắt có thể bắn ra dao.
“Đồng chí cảnh sát, các anh mau bắt kẻ buôn người này lại đi!”
Tôi không vui nói: ” Đừng ngậm máu phun người, tôi chơi với con trai tôi, sao lại thành kẻ buôn người rồi?”
Cảnh sát sửng sốt: “Con trai anh?”
Tôi nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Đúng vậy, đây là con trai cùng chung hộ khẩu với tôi, chắc chắn không sai.”
Hai vợ chồng như nuốt phải một trăm con ruồi.
Sắc mặt lập tức trở nên vô cùng khó coi.
16.
“Tháng 7 năm ngoái, chính hai vợ chồng họ đã tự đưa hộ khẩu của đứa trẻ đến chỗ tôi.”
“Tôi thực sự không phải là cha ruột của đứa trẻ, nhưng bây giờ tôi coi nó như con trai ruột, có vấn đề gì không?”
Hồ Chí Bình vội vàng dậm chân: “Chuyện hộ khẩu tôi đã nói rồi, là nhầm lẫn! Anh cố tình muốn chọc tức tôi, lợi dụng con trai tôi để trả thù tôi!”
“Thật kỳ lạ, vậy ông nói xem, tại sao tôi phải trả thù ông?”
“Anh…”
Lúc này, người dân hiếu kỳ vây quanh càng lúc càng đông.
Không ít người còn giơ điện thoại lên.
Tôi nói với giọng ngày càng lớn: “Căn hộ học vị mấy trăm triệu, tôi dùng cho con tôi! Nếu không coi như con ruột thì ai có thể làm được?”
“Các người nói tôi bắt cóc trẻ em, tôi đã làm gì? Tôi có làm hại đứa trẻ không? Kẻ buôn người nào sẽ đưa trẻ em đến trung tâm thương mại để ăn uống và chơi đùa? Hồ Chí Bình, làm người đừng quá đáng!”
Hồ Chí Bình không nói lại được tôi, chỉ biết chửi bới.
Cảnh sát nghe không nổi nữa, bảo hắn ta im miệng.
Tiếng bàn tán của người đi đường ngày càng lớn.
“Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Cướp trẻ em à? Đứa trẻ rốt cuộc là con của ai?”
“Rõ ràng mà, người béo kia là bố ruột, người gầy kia là bố dượng! Bây giờ đứa trẻ thân với bố dượng, bố ruột không vui rồi!”
“Thật là, trẻ con có thêm một người bố thì không tốt sao? Ồn ào cái gì chứ!”
“Chuyện nhỏ như vậy mà cũng báo cảnh sát, lãng phí cảnh lực.”
Khuôn mặt Hồ Chí Bình rất đúng lúc chuyển sang màu xanh.
Vợ hắn ta vừa tức vừa giận: “Các người biết cái quái gì!”
Tôi đau lòng nói: “Hôm nay trước mặt cảnh sát và nhiều người như vậy, chúng ta hãy nói rõ ràng, đứa trẻ theo các người, không những không được đi học, còn được chẩn đoán mắc chứng trầm cảm! Nó mới bảy tuổi thôi!”
Hiện trường lập tức xôn xao.
“Không thể nào? Bây giờ còn có người không cho con đi học sao?”
“Có bệnh à! Bây giờ đi học lại không mất tiền! Nghĩ gì vậy không biết!”
“Đứa trẻ nhỏ như vậy đã mắc chứng trầm cảm, chẳng lẽ bị ngược đãi hàng ngày?”
17.
Biểu cảm của hai cảnh sát ngày càng không ổn.
Hồ Chí Bình bắt đầu nổi điên: “Đồ khốn! Sao tao có thể ngược đãi con trai mình chứ!”
Hắn ta nhận ra mình không nói lại được tôi, bảo vợ nhanh chóng đưa Hồ Tiểu Long đi trước.
Tôi nhanh chóng chặn trước mặt.
“Tôi chính thức yêu cầu các người, tôi muốn quyền nuôi dưỡng Hồ Tiểu Long.”
Hồ Chí Bình ngây người, nhìn tôi không thể tin nổi.
“Mày nói gì cơ?”
“Tôi nói, bây giờ tôi mới là người giám hộ hợp pháp của Hồ Tiểu Long, đứa trẻ này, tôi nuôi.”
Vợ hắn ta không chịu nổi nữa.
Quỷ khóc sói gào xông lên định cào tôi.
Tôi nắm lấy cánh tay bà ta đẩy ra, sau đó thuận thế kéo Hồ Tiểu Long đến bên mình.
“Hay là hỏi ý kiến của đứa trẻ xem sao? Xem nó muốn theo ai.”
Hồ Chí Bình nhìn tôi như nhìn một kẻ ngốc: “Mày tưởng mày là ai chứ? Con trai tao lại không bị thiểu năng! Sẽ chọn mày sao?”
Kết quả là giây tiếp theo, hắn ta đã bị đứa con trai ngoan của mình tát vào mặt.
“Con muốn đi theo ba Châu! Chú ấy chơi với con, còn mua đồ chơi, mua quần áo cho con, con muốn theo chú ấy!”
Hồ Chí Bình loạng choạng suýt ngã.
Vợ hắn ta càng kinh ngạc nhìn con trai mình: “Tiểu Long, con nói gì vậy? Con bị làm sao vậy?”
Tôi cười: “Mọi người đều nghe thấy chứ? Đứa trẻ tự nói, muốn đi theo tôi.”
Hai vợ chồng này làm sao biết được.
Vở kịch này là do tôi đã sắp xếp từ lâu.
Tôi nói với Hồ Tiểu Long, chỉ cần nó làm theo lời tôi nói, bố mẹ nó sẽ cảm thấy khẩn trương và khủng hoảng, từ đó sẽ nâng niu nó như nâng trứng, không nỡ đánh không nỡ mắng, nó muốn gì họ cũng có thể đáp ứng cho nó.
Làm sao Hồ Chí Bình có thể biết được những điều này.
Lúc này, toàn thân hắn ta run rẩy.
Rõ ràng đã tức giận đến cực điểm.
Hắn ta tiến lên một bước, tát Hồ Tiểu Long một cái thật mạnh.
“Tao nuôi mày vô ích phải không! Còn gọi là ba Châu! Tao đánh chết mày!”
Mặt Hồ Tiểu Long lập tức sưng vù, khóc đến xé lòng xé gan.
18.
Hồ Chí Bình vẫn chưa hết giận, còn định đá thêm một cái.
Cảnh sát vội vàng ngăn lại.
Vợ hắn ta ngồi bệt xuống đất, ôm chặt lấy ống quần của con trai, sợ tôi cướp mất vậy.
Quỷ khóc sói gào nói, ai cướp con trai bà thì bà liều mạng với người đó.
Tôi tranh thủ đổ thêm dầu vào lửa.
Người dân hiếu kỳ và bàn tán ngày càng đông.
Hiện trường hỗn loạn.
Cuối cùng, cả nhà ba người Hồ Chí Bình và tôi đều bị đưa đến đồn cảnh sát.
Chúng tôi cãi nhau ầm ĩ ở đồn cảnh sát.
Dù sao thì mặc kệ hai vợ chồng kia chửi bới, la hét thế nào, tôi vẫn kiên quyết không nhượng bộ về vấn đề quyền nuôi dưỡng Hồ Tiểu Long.
Họ không ngờ, tôi không phải nói suông, mà là nói thật.
Lúc khởi kiện về việc căn hộ học vị bị chiếm dụng, tôi cũng đã đồng thời khởi kiện về quyền nuôi dưỡng Hồ Tiểu Long.
Mục đích chính là vì ngày hôm nay.
Tòa án đã xem xét toàn diện các yếu tố như điều kiện kinh tế của tôi và Hồ Chí Bình, quan hệ cha con, có bạo lực gia đình hay không, trách nhiệm của cha mẹ, v.v.
Phiên tòa sơ thẩm đã tuyên bố, quyền nuôi dưỡng Hồ Tiểu Long thuộc về tôi.
Cả nhà hai vợ chồng như sụp đổ.
Họ không thể ngờ rằng, vì muốn gian lận để con trai có được một suất học vị, cuối cùng lại mất luôn cả con trai.
Tôi bước đến trước mặt họ.
Hồ Chí Bình mặt tái mét, trừng mắt nhìn tôi.
Tôi nghiêm mặt nói: “Đứa trẻ đã mắc chứng trầm cảm rồi, hai người làm cha mẹ còn không coi trọng nhưng bây giờ quyền nuôi dưỡng thuộc về tôi, tôi sẽ đưa nó đến bệnh viện số 6, dù tốn bao nhiêu tiền, tôi cũng sẽ chữa khỏi bệnh cho đứa trẻ!”
Vợ Hồ Chí Bình buột miệng nói: “Bệnh viện số 6? Không phải là bệnh viện tâm thần sao?”
Lúc này Hồ Chí Bình mới phản ứng lại.
Hắn ta nhảy dựng lên.
“Cmn! Mẹ kiếp! Mày còn muốn đưa con trai tao đến bệnh viện tâm thần sao?! Mày mới bị bệnh tâm thần, cả nhà mày đều bị bệnh tâm thần!”
Cảnh sát tòa án bảo hắn ta bình tĩnh.
Hồ Chí Bình mắt đỏ ngầu gào lên: “Tôi không bình tĩnh được!”
Tôi kinh ngạc: “Sao vậy, đứa trẻ không bị bệnh sao? Vậy thì có thể đi học rồi, tôi sẽ đích thân đưa nó đi!”
Hai vợ chồng cuối cùng cũng sụp đổ.
19.
Hồ Chí Bình không dám mặc cả với tôi nữa, ngoan ngoãn phối hợp, đến phòng hộ khẩu để thay đổi thông tin.
Hộ khẩu của Hồ Tiểu Long cuối cùng cũng được chuyển khỏi nhà tôi.
Nhưng chuyện giữa hai nhà chúng tôi vẫn chưa kết thúc.
Việc căn hộ học vị bị chiếm dụng đã gây ra cho chúng tôi tổn thất rất lớn.
Mặc dù bây giờ đã lấy lại được suất học vị, nhưng con gái tôi đã bị chậm mất một năm, còn cả gia đình tôi vì chuyện này mà phải chịu áp lực tinh thần rất lớn.
Hồ Chí Bình tại tòa, một mực không thừa nhận việc thay đổi thông tin hộ khẩu có liên quan đến hắn ta.
Kết quả là luật sư bên tôi đã đưa ra bằng chứng về việc Hồ Chí Bình đã hối lộ nhân viên phòng hộ khẩu vào tháng 5 năm ngoái.
Còn thông tin về bất động sản của tôi, cũng là do Hồ Chí Bình bỏ tiền ra giao dịch riêng với nhân viên nội bộ của công ty quản lý.
Chúng tôi đã tốn không ít thời gian và công sức mới có được những bằng chứng này.
Bằng chứng như núi.
Hắn ta không thể chối cãi.
Cuối cùng, tòa án tuyên án, Hồ Chí Bình phải bồi thường cho tôi thiệt hại tinh thần là ba mươi vạn, thời hạn thanh toán trong vòng ba mươi ngày.
Hắn ta trông tiều tụy, như quả cà bị sương đánh.
Không còn vẻ ngạo mạn như trước nữa.
Về phần học tịch của Hồ Tiểu Long, Hồ Chí Bình vẫn luôn muốn chuyển về, nhưng chính sách bên kia không cho phép.
Nói cách khác, trong vài năm tới, con trai hắn ta hoặc là không đi học, hoặc chỉ có thể đến trường mà tôi đã “Lựa chọn cẩn thận.” cho bọn họ.
Hồ Chí Bình kéo dài một năm, cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp.
Cả nhà bán phòng, lủi thủi lên chuyến tàu đi nơi khác.
Từ đó, tôi không bao giờ gặp lại họ nữa.
Sớm biết như vậy, sao lúc trước còn làm như thế.
-HẾT-