Tránh Đường Để Tôi Làm Giàu - Chương 4
8.
Tôi và Tạ Linh có một cuộc sống yên bình, nhưng lúc này Tô Hiểu và Thời Tấn thì đang gặp rắc rối.
Vì chuyện của Tô Hiểu, Thời Tấn cãi nhau to với mẹ, cuối cùng bị cắt tiền sinh hoạt, phải ở lại trường, không thể tỏ ra phong lưu như trước, càng không thể giúp đỡ gia đình Tô Hiểu.
Tô Hiểu cũng tiều tụy hơn nhiều, cô ta vừa phải đi học, vừa phải đi làm trả nợ, lại phải chăm sóc lòng tự tôn mong manh của thiếu gia Thời Tấn, tinh thần không mệt mới lạ, mệt đến mức không còn sức tìm rắc rối cho tôi và Tạ Linh.
Chỉ là mỗi lần đi qua tôi, cô ta vẫn không quên châm chọc hai câu.
“Ha, lại đi mua đồ cho Tạ Linh?” Cô ta nhìn tôi vui vẻ mang một túi đồ ăn vặt lớn đi qua, chế giễu: “Chân chó vẫn là chân chó, tôi thấy vì chút tiền, cậu sẵn sàng quỳ gối trước Tạ Linh. Chu Hân Hân, tôi nhớ nhà cậu cũng không nghèo mà, sao lúc nào cũng trông như thế, không có chút tôn nghiêm nào?”
Nghe vậy tôi ngạc nhiên nhìn cô ta: “vô tình” cúi đầu, lộ ra sợi dây chuyền ngọc trai lấp lánh trên ngực.
“Ôi! Đồng hồ của tôi cũng lộ ra rồi, đây là Tạ Linh tặng tôi, giá trị hàng trăm triệu đấy! Ôi, cả vòng tay vàng này nữa, đeo vào tay nặng quá, mệt quá, lần sau phải đổi sang vòng tay ngọc bích nhẹ hơn thôi… Tô Hiểu, cậu nhìn gì vậy, có phải cũng thấy chiếc nhẫn vàng của tôi quá lố không? Ôi! Tôi đã bảo Tạ Linh là phải kín đáo, cô ấy lại không nghe!”
Ngẩng đầu lên, Tô Hiểu đã đỏ mặt vì tức giận, tôi cười hì hì cầm túi đồ ăn vặt nhét vào tay cô ấy, an ủi: “Không sao đâu Tô Hiểu, cậu bảo Thời Tấn mua cho cậu cũng được… Ồ, xin lỗi xin lỗi, quên mất Thời Tấn bị đuổi khỏi nhà rồi, có phải chạm vào nỗi đau của cậu không? Thật ngại quá.”
Không phải chân chó sao? Cậu nghĩ làm chân chó dễ lắm à!?
Không mỉa lại thật tốt tôi sẽ không xứng với danh chân chó của mình!
“Tôi đã nói rồi! Tôi và Thời Tấn không ở bên nhau vì tiền!” Tô Hiểu như bị chạm vào nỗi đau, tức giận quay đầu hét: “Tại sao các cậu lại nghĩ tôi tầm thường như vậy? Tình yêu chân chính là vô giá, dù Thời Tấn bị cắt tiền, tôi vẫn yêu anh ấy, tôi và cậu không giống nhau!”
Tôi nhún vai, nhẹ nhàng nói: “Nhưng cậu không thể phủ nhận, cậu ta đã chi tiền không tiếc tay vì cậu, vì cậu đốt pháo hoa khắp thành phố, trả nợ cho bố cậu… Nếu cậu ta không làm vậy, cậu có thích cậu ta không, nếu không có tiền, cậu có thích một người tính tình thất thường hay không? Thừa nhận mình cần tiền khó đến vậy sao, thừa nhận mình cũng tầm thường, vì tiền mà động lòng thì mất mặt lắm à?”
Tôi lắc đầu — hoàn toàn không hiểu logic của nam nữ chính.
Về đến lớp, Tạ Linh vui vẻ ăn đồ ăn vặt mà tôi đã bỏ tám trăm nghìn tiền chạy việc để mua, vừa ăn vừa hỏi tôi: “Cậu vừa nói chuyện gì với Tô Hiểu vậy? Sao cô ta trở về lại trông mất hồn thế?”
Tôi nhìn về phía Tô Hiểu, vô tội nhún vai nói: “Tôi chẳng nói gì cả.”
9.
Kỳ thi đại học sắp đến, tôi hoàn toàn tập trung, không quan tâm đến chuyện yêu hận giữa nam nữ chính nữa, mỗi ngày ngoài việc chăm sóc Tạ Linh, tôi chỉ đắm chìm trong biển đề thi.
Tạ Linh có lần vừa ăn khoai tây chiên vừa hỏi tôi, tại sao phải cố gắng như vậy, dù thi không tốt gia đình cũng sẽ cho cô ấy ra nước ngoài, ở đây phần lớn con nhà giàu đều làm vậy. Nếu tôi muốn đi cùng, nhà họ Tạ sẽ lo toàn bộ chi phí cho tôi.
Tôi ôm chặt đại tiểu thư khóc ròng, có điều cuối cùng cô ấy vẫn không thay đổi được suy nghĩ của tôi. Tôi tự tin nói với Tạ Linh: “Tôi không thể làm kẻ ăn bám đại tiểu thư cả đời, tôi phải có sự nghiệp của riêng mình! Tôi muốn tự mình đứng cạnh đại tiểu thư bằng nỗ lực của mình!”
Tạ Linh nghe xong cảm động không thôi, bị tôi làm ảnh hưởng cũng bắt đầu học bài, thời gian cuối cấp ba thành tích của cô ấy tăng mạnh, cuối cùng nhà cô ấy quyên tặng một tòa nhà, sau đó chúng tôi cùng nhau đậu vào một trường đại học trọng điểm.
Ngày khai giảng, Tạ Linh khoác tay tôi, tự hào nói: “Thế nào, bất ngờ không? Tôi đã nhịn cả mùa hè đấy! Đúng rồi, gia đình tôi mới mua một căn biệt thự nhỏ ở gần trường, cậu ở cùng tôi đi, này, xe này cũng cho cậu lái, như vậy chúng ta đi học về sẽ tiện hơn, nếu cậu không muốn lái thì thuê tài xế cũng được.”
Tôi nhìn đại tiểu thư cười rạng rỡ, thầm nghĩ, có lẽ làm kẻ ăn bám cả đời cũng không tệ, người khác muốn mà không có cơ hội.
Cho đến khi cuộc sống đại học ổn định, tôi mới có thời gian chú ý đến chuyện của Thời Tấn và Tô Hiểu, kết quả Tạ Linh nghe xong thì bĩu môi, nói, nhà họ Thời phá sản rồi.
Tôi sững sờ, kiểm tra lại tin tức những ngày gần đây. Hóa ra là Thời Tấn gần đây đánh nhau vì Tô Hiểu, nên bị đưa vào đồn uống trà, ở đó nói lăng nhăng mình là thiếu gia nhà họ Thời, lên hot search, khiến dư luận phẫn nộ.
Nhà họ Thời vốn đã đắc tội nhiều người trong giới kinh doanh, gần đây lại gặp đợt chấn chỉnh, nhà họ Thời trở thành con gà bị giết làm gương, bị điều tra kỹ càng, gia đình Thời Tấn không trụ nổi, nhanh chóng tuyên bố phá sản.
Thời Tấn giờ thực sự trở thành chàng trai nghèo, tôi không khỏi tò mò, Tô Hiểu từng tuyên bố tình yêu vô giá, ở bên Thời Tấn không vì tiền giờ ra sao.
Hỏi thăm vài bạn học cấp ba mới biết, Tô Hiểu thi đại học không tốt. Vì chuyện của bố và Thời Tấn, cô ta không có tinh thần tốt năm cuối, đại học cũng không tốt như dự kiến, tâm trạng vốn đã không tốt, lại phải chịu ảnh hưởng từ sự phá sản của nhà Thời Tấn trong suốt kỳ nghỉ hè, gần như sụp đổ.
Cuối cùng, cô ta giấu mọi người nộp đơn vào một trường đại học xa nhà, đổi hết mọi liên lạc, chỉ dẫn mẹ theo bắt đầu cuộc sống mới.
Vì sự can thiệp của tôi, lần này gia đình phá sản không phải là Tạ Linh, mà lại là nam chính Thời Tấn, biến cố này khiến tôi cũng có chút lo lắng, sợ boomerang số phận sẽ quay lại trúng vào mình.
Nhưng Tạ Linh không thể chịu được dáng vẻ lo lắng của tôi cả ngày, nói: “Chu Hân Hân, trong đầu cậu ngày nào cũng nghĩ gì vậy, không biết sao cậu lại đậu đại học!”
“Làm việc không thẹn với lòng, không sợ quỷ gõ cửa, cậu có hại ai đâu mà nghi thần nghi quỷ… Thôi được rồi, để tôi kêu bố mua cho chúng ta một căn biệt thự ở Hawaii, chúng ta đi nghỉ mát, đỡ cho cậu nghĩ đông nghĩ tây.”
Tôi lau đi nước mắt không tồn tại, cả người dính chặt vào đại tiểu thư, lớn tiếng nói:
“Đại tiểu thư hào phóng! Nô tài tuân lệnh!”
(Hết)