Tránh Đường Để Tôi Làm Giàu - Chương 3
6.
Rất nhanh, ngày lễ kỷ niệm của trường đã đến. Đoạn tình tiết này trong nguyên tác là một bước ngoặt quan trọng, Tô Hiểu tỏa sáng rực rỡ trong buổi biểu diễn, còn Tạ Linh thì nhìn thấy nam nữ chính âu yếm nhau sau hội trường, bị kích động mạnh, trong lúc cãi vã đã vô tình đẩy Tô Hiểu ngã xuống đất.
Vì chuyện này, Tô Hiểu bị bong gân, Thời Tấn khẳng định Tạ Linh là người độc ác, kiên quyết hủy hôn với cô ấy, cuối cùng nam nữ chính quyết định đến với nhau.
Nhưng bây giờ, tôi nhìn Tạ Linh dưới sự chăm sóc của tôi, sắc mặt càng hồng hào, vẫn kiêu ngạo như ngày nào, trong lòng thật sự không biết phải khuyên nhủ thế nào.
Nhưng Tạ Linh vốn rất quan tâm đến buổi biểu diễn của Tô Hiểu lần này lại có vẻ không mấy hứng thú, cô ấy chọc vào lưng tôi, thì thầm: “Chu Hân Hân, tối nay tôi không muốn xem buổi biểu diễn lễ kỷ niệm nữa, cậu đi dạo phố với tôi nhé?”
Tôi ngay lập tức quẳng hết mọi phiền não sang một bên, hớn hở đồng ý.
Lần trước đi dạo phố với Tạ Linh, cô ấy mua mấy chục vạn mỹ phẩm và trang sức, còn chê tôi trông như chưa từng thấy thế giới, tặng cho tôi một phần y chang.
Tôi chỉ biết đi theo sau cô ấy và liên tục khen “Đại tiểu thư hào phóng!”
“Được, được!” Tôi vui vẻ gật đầu, chỉ thiếu mỗi việc vỗ tay.
“Nhìn cậu kìa, đúng là không có kiến thức!” Cô ấy chu môi, ngày thường chê bai tôi, nhưng khóe miệng lại nhếch lên, rõ ràng tâm trạng rất tốt.
“Ai so với đại tiểu thư Tạ Linh cũng đều không có kiến thức.” Tôi vui vẻ nịnh nọt Tạ Linh, nhìn nụ cười của cô ấy càng ngày càng rạng rỡ.
Cho đến khi Thời Tấn đột nhiên nhíu mày gõ lên bàn của cô ấy.
Tôi thực sự không hiểu sao nam chính lại cứ phải nhíu mày như thể người ta nợ cậu ta ba chục tỷ, nhìn ai cũng như thế. Lúc này càng vậy, biểu cảm của Thời Tấn u ám đến mức dường như có thể nhỏ giọt nước, hạ giọng nói: “Tạ Linh, cậu đừng quá đáng.”
“Tôi làm gì?” Tạ Linh có chút bối rối. Từ sau ngày sinh nhật, cô ấy và Thời Tấn đã rất lâu không nói chuyện.
“Cậu còn giả ngu?” Cậu ta rõ ràng có vài phần tức giận: “Gần đây nhà họ Tạ cậu liên tục gây khó dễ cho nhà họ Thời, khiến gia đình tôi mất hàng trăm tỷ đồng! Còn Tô Hiểu, chẳng lẽ không phải cậu phái người đi quấy rối cô ấy sao? Tạ Linh, trước đây tôi chỉ nghĩ cậu kiêu căng, giờ mới biết cậu còn ác độc thế này, chỉ vì tôi phải chăm sóc Tô Hiểu không dự tiệc sinh nhật của cậu, mà cậu phải giở trò bỉ ổi này sao?”
Cậu ta gán một đống tội danh lên đầu Tạ Linh, tôi thấy đại tiểu thư ngay lập tức đỏ hoe mắt, nhưng trông không giống buồn, mà là… giận?
Quả nhiên, Tạ Linh tức giận đập bàn đứng lên, nói: “Thời Tấn cậu có ý gì? Sao tôi lại ác độc được chứ!”
Nhìn dáng vẻ giận dữ và bàng hoàng của đại tiểu thư không giống giả vờ, tôi cũng biết những chuyện kia không liên quan gì đến cô ấy, dù sao cô ấy cũng chưa trải qua những lời vu khống tuyệt vọng trong nguyên tác, chỉ là một cô gái nhỏ thích phát cáu hay ghen tuông, không nghĩ đến việc tấn công vào việc kinh doanh của nhà họ Thời.
Tôi tự tin đứng thẳng lên, vỗ ngực đứng trước mặt Tạ Linh, nhìn thẳng vào Thời Tấn, nói: “Cậu Thời, nếu có hoang tưởng thì đi bệnh viện mà chữa, đừng luôn nghĩ rằng người khác muốn hại mình. Còn nữa, cậu có mặt mũi nhắc đến tiệc sinh nhật à? Chính cậu không giữ lời, bây giờ còn không cho người khác tức giận à? Tôi nói thẳng, nếu cậu còn là đàn ông, thì đừng đến quấy rầy Tạ Linh nữa, bất kể là cậu hay Tô Hiểu, chúng tôi không hề quan tâm!”
“Cậu chẳng qua chỉ là một con chó bên cạnh Tạ Linh, tôi nói chuyện với cô ấy, đến lượt cậu xen vào sao!” Anh ta dường như không ngờ lại có tôi nhảy ra, nhìn tôi bằng ánh mắt chán ghét không che giấu.
Sau đó cậu ta quay đầu, nhìn chằm chằm vào Tạ Linh: “Cậu tự nói đi, những chuyện này có phải cậu làm không?”
Trong lòng tôi cũng có chút lo lắng, vì tôi biết Thời Tấn có vị trí thế nào trong lòng Tạ Linh, không chắc việc tôi mắng cậu ta như vậy có làm đại tiểu thư không vui hay không.
“Đúng!”
Tạ Linh ưỡn thẳng lưng, dù chiều cao thấp hơn Thời Tấn, nhưng khí thế không hề thua kém, lúc này cô ấy cắn môi dưới, ánh mắt đầy giận dữ và ấm ức.
“Bất kể là cậu hay Tô Hiểu, đều không liên quan gì đến tôi, tôi không quan tâm các người làm gì, cũng không quan tâm cậu có đến tiệc sinh nhật của tôi hay không… Đừng có gán tội cho tôi, Thời Tấn, cậu tức giận sai người rồi!”
Theo trí nhớ của tôi, đây là lần đầu tiên Tạ Linh dùng thái độ cứng rắn như vậy nói chuyện với Thời Tấn.
Tôi nhìn Tạ Linh ngẩng cao đầu, rồi nhìn Thời Tấn với vẻ mặt không thể tin được, cố gắng lắm mới nhịn được cười.
Đại tiểu thư oai phong!
“Tốt… tốt lắm…” Thời Tấn tức giận đến bật cười, chỉ vào Tạ Linh nói: “Nếu tôi phát hiện cậu đã làm gì với Tô Hiểu, cậu, và cả Chu Hân Hân, cứ đợi đấy!”
Tôi bĩu môi, làm mặt xấu với cậu ta, khiến Thời Tấn tức đến mức bước đi mà như có lửa dưới chân, quay lại nhìn Tạ Linh, cả hai đều cười nhẹ, trong lòng tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.
7.
Đã hai ngày trôi qua kể từ khi Thời Tấn buông lời đe dọa, mọi chuyện cuối cùng cũng sáng tỏ.
Chuyện kinh doanh chỉ là va chạm bình thường trên thương trường, có lẽ cũng có ý định của bố mẹ Tạ Linh muốn bảo vệ con gái, tuy nhiên thực sự không liên quan đến cô ấy.
Còn mấy tên côn đồ đến quấy rối Tô Hiểu là do bố cô ta nợ nần bên ngoài gây ra, mấy hôm nay chúng đứng canh trước nhà Tô Hiểu. Thời Tấn không chịu để cô bạn gái nhỏ phải chịu khổ, đã trả nợ thay cho bố cô ta.
Có thể cậu ta trả được một lần, nhưng sau đó nợ vẫn còn không dứt. Con bạc thì không có nhân tính, trước đây bố Tô Hiểu không có tiền, bây giờ thấy con gái mình bám được vào nhà giàu như nhà họ Thời, càng trở nên liều lĩnh, tiêu tiền như nước ở sòng bạc, về nhà còn đánh đập vợ con.
Mẹ của Thời Tấn vốn không thích Tô Hiểu, bây giờ thấy gia đình Tô Hiểu coi con trai mình như máy rút tiền, thì vội hẹn gặp Tô Hiểu, khuyên cô ta từ bỏ ý định chen chân vào nhà giàu, nhưng Tô Hiểu lại nói mình và Thời Tấn không có quan hệ như vậy…
Tôi kể chuyện này như một câu chuyện cười cho Tạ Linh nghe, quả nhiên thấy Tạ Linh cười đến rơi nước mắt, vừa lăn lộn trên giường vừa đánh giá: “Tô Hiểu thực sự nghĩ mình là cái gì, thật cao ngạo, có bản lĩnh thì đừng nhận tiền của Thời Tấn đi!”
Tôi gật đầu đồng tình. Đúng vậy, yêu tiền không có gì xấu hổ cả!
Cuộc chiến giữa Tô Hiểu và mẹ Thời Tấn diễn ra ở nơi khác, còn tôi thì những ngày này sống rất thoải mái. Vì thành tích học tập của tôi tăng vọt, bố mẹ Tạ Linh cũng ngày càng thích tôi, sắp xếp tôi làm gia sư riêng cho cô ấy, hướng dẫn cô ấy học tập, mỗi tháng trả cho tôi một khoản tiền không nhỏ.
Tôi dốc lòng dạy dỗ, tiếc là Tạ Linh thực sự không phải là học sinh giỏi, mỗi lần học bài như muốn lấy mạng cô ấy, có điều nền tảng của cô ấy tăng nhanh, sau một thời gian, bố mẹ Tạ Linh thấy con gái mình có tiến bộ đáng kể, vui mừng thưởng cho tôi một phong bì lớn, cảm động đến mức tôi rơi nước mắt.
“Bác trai bác gái thật sự quá khách sáo!” Tôi vừa nhanh chóng nhận lấy thẻ ngân hàng, vừa gật đầu cảm ơn: “Bạn Tạ Linh chăm sóc cháu rất tốt, giúp đỡ học tập là điều nên làm! Sao lại có thể nhận được?”
Ông Tạ là một ông chú trung niên hiền lành, nghe vậy cười nói: “Không có chuyện gì đâu? Thật ra mà nói, Linh Linh nhà bác tính cách không tốt lắm, có bạn tốt như cháu bên cạnh, bác và bác gái yên tâm rồi.”
Tính cách không tốt?
Tôi nghĩ đến số tiền lớn mà đại tiểu thư thường gửi vào thẻ của tôi, thành thật lắc đầu.
“Tuyệt đối không có chuyện đó! Bạn Tạ Linh thật sự rất tốt! Thật đấy!”