Tranh Đấu Hậu Trạch - Chương 6
13
Phụ thân biết được trong thời gian ông hôn mê, ta đã ổn định được các chưởng quầy, xử lý các việc vặt của cửa hàng, trong ánh mắt ông ẩn chứa thâm ý.
“Sau này những việc vặt trong phủ do quản gia xử lý, con theo ta học cách quản lý việc kinh doanh.”
Câu nói không nặng không nhẹ này, lại khiến lòng ta dậy sóng.
Tiếp quản việc kinh doanh của Mạnh gia, đây mới là điều ta muốn.
Cuối năm, phụ thân giao nhiệm vụ kiểm tra sổ sách lần này cho ta.
Mười ba vị chưởng quầy tụ họp tại nghị sự đường.
Sổ sách chất thành từng chồng, xếp giống như từng ngọn núi nhỏ.
“Sổ sách đều ở đây, xin đại tiểu thư kiểm tra.”
Tuy rằng giọng điệu cung kính nhưng trong ánh mắt lại lộ vẻ vui sướng khi người gặp họa.
Ta đi sớm về trễ, xem xét tại nghị sự đường suốt ba ngày.
Những người ra vào đều ngó nghiêng, dường như muốn dò la xem ta có phát hiện ra vấn đề gì không.
Nhưng ta tỏ ra quá bình tĩnh, xem hết từng cuốn sổ sách mà không biểu lộ điều gì.
Thế cho nên khi ta rời khỏi nghị sự đường vào ngày thứ ba, ta nghe thấy họ bàn tán ở góc tường: “Tuy đại tiểu thư có chút thông minh nhưng nhiều sổ sách như vậy, nàng ta xem qua loa, chắc cũng không hiểu được.”
Ta không để ý đến, về phủ ngủ một giấc ngon lành.
Ngày hôm sau, triệu tập mười ba chưởng quầy đến nghị sự đường bàn việc.
Ta ngồi ở vị trí cao, trước mặt bày sổ sách.
Khi họ tiến vào, còn đi thành từng nhóm, ánh mắt chế nhạo, từng người đều chờ xem trò cười của ta.
“Lý chưởng quầy, vải Thanh Vân Sa sản xuất ở Giang Nam do có công nghệ tiến bộ, năm nay giá cả giảm mạnh, chỉ còn một nửa so với năm ngoái nhưng trong sổ sách của ngươi vẫn ghi là thu mua theo giá năm ngoái?”
Sắc mặt Lý chưởng quầy đột nhiên thay đổi, ông ta không ngờ ta lại lấy ông ta làm người khai đao đầu tiên.
Bọn họ đều là người thông minh, sổ sách đưa tới đều đã xóa hết nợ ngoài, chỉ nhìn vào sổ sách, đương nhiên không phát hiện ra vấn đề.
Ánh mắt ta chuyển sang một người khác: “Vương chưởng quầy, năm ngoái nhân dịp bệ hạ đại phong lục cung, ban thưởng tăng đột biến, cho nên số vàng ngọc tiến cống rất nhiều, đặc biệt là trang sức phỉ thúy nhưng năm nay trong cung không có sự kiện trọng đại nào, tại sao trong sổ sách lại ghi chép nhiều hơn năm ngoái?”
Ông ta ấp úng không biết trả lời thế nào.
“Triệu chưởng quầy, xưởng hương của chúng ta thu mua năm cân cửu hợp hương, ngươi không thấy lạ sao?”
Triệu chưởng quầy có thâm niên, thấy ta nghi ngờ như vậy, ông ta không hề hoảng loạn, chỉ từ từ đáp: “Các quý nhân trong cung rất thích loại hương kỳ lạ từ dị vực này, năm nay đã thu mua nhiều hơn một chút, đại tiểu thư cho rằng có vấn đề gì sao?”
Ta hừ lạnh một tiếng, ném sổ sách vào ông ta, lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ Triệu chưởng quầy không biết hai nước nhỏ ở biên thùy bùng nổ chiến loạn, năm nay đội buôn người Hồ không đến triều ta bán cửu hợp hương sao? Giở trò bịp bợm, tiến cống vào nội cung, chính là trọng tội liên lụy đến cả gia tộc, ngươi đang ngại mạng của những người có mặt ở đây quá dài sao?”
Giọng ta lạnh lùng, đột nhiên cao vút, từng câu chất vấn, đánh trúng điểm yếu.
“Triệu chưởng quầy, nếu ngươi không giải thích rõ ràng, ta chỉ còn cách đưa ngươi ra quan phủ, nếu không xảy ra chuyện, những người có mặt ở đây đều không thoát được.”
Sắc mặt của các chưởng quầy hoảng loạn, chuyện này liên quan đến tính mạng và gia sản của họ, nhất thời mặt mày tái mét.
Có người chậm rãi lên tiếng: “Lão Triệu, ngươi giải thích đi, nếu không mọi chuyện ầm ĩ lên thì không thể thu dọn tàn cuộc được.”
“Đúng vậy, chúng ta đều có người già con nhỏ, không thể vì chuyện của ngươi mà liên lụy đến tính mạng và gia sản.”
…
Liên minh lợi ích của họ, trong khoảnh khắc này đã tan thành mây khói.
Triệu chưởng quầy thấy tường đổ mọi người đẩy, lập tức khai báo hết: “Đại tiểu thư tha mạng, là ta khai man sổ sách, trong số hương liệu tiến cống không có cửu hợp hương, ta chỉ kiếm chác chút đỉnh trong số đó, tuyệt không dám giở trò gian lận trên đồ vật tiến cống.”
“Để ta lần lượt lôi ra thì thật tổn hại đến thể diện của chư vị, hôm nay ta sẽ cho chư vị một cơ hội, thành thật khai báo sẽ được xử lý khoan hồng. Những vấn đề khác, các ngươi tự viết ra giấy, ký tên đóng dấu, nếu bị ta tra ra, có người còn ôm tâm lý may mắn thì đưa hết quan phủ xử lý.”
Ánh mắt ta lướt qua những người có mặt, phần lớn đều lảng tránh ánh mắt, rất là chột dạ.
Trước đây bọn họ không sợ không hãi, chỉ là cho rằng ta không tra ra được.
Bút mực giấy nghiên, đã chuẩn bị sẵn sàng.
Bọn họ chỉ đành cắn răng viết nhưng có người thì tay run rẩy.
14
Khi ta báo cáo kết quả kiểm kê sổ sách với phụ thân, trong mắt ông tràn đầy sự ngạc nhiên.
“Chiêu Trì, trước đây phụ thân đã coi thường con, không ngờ con lại có thủ đoạn như vậy.”
Phụ thân nhìn vào nội dung tờ giấy trước mắt, trong mắt lại dần dần hiện lên vẻ giận dữ: “Một lũ ăn cây táo, rào cây sung.”
“Phụ thân, không bằng nhân cơ hội này xử lý những con sâu mọt này. Không đưa đến quan phủ truy cứu đã là khoan hồng rồi. Nhưng có một số người tuyệt đối không thể dùng lại được nữa.” Ta chậm rãi đề nghị.
“Con có ý tưởng gì?”
“Việc kinh doanh của tiệm gấm vóc, không bằng để Văn Khê tiếp quản. Khi cô cô còn ở Mạnh gia, vẫn luôn quản lý việc kinh doanh của tiệm vải, Văn Khê theo cô cô nhiều năm, mưa dầm thấm đất, hành sự đều rất quy củ, giao cho nàng là thích hợp nhất.”
“Như vậy rất tốt.”
Phụ thân sảng khoái đáp ứng, đối với cô cô, ông luôn cảm thấy áy náy. Suốt bao nhiêu năm qua vẫn luôn muốn hòa giải, giờ đây chính là một cơ hội tốt.
Chỉ trong một đêm, trong số mười ba chưởng quầy, đã đuổi liên tiếp bốn người.
Giết gà dọa khỉ, đã có hiệu quả.
Những người còn lại, những chuyện phạm phải không nghiêm trọng nhưng họ vẫn ngày đêm lo sợ.
Ta đốt những tờ giấy do chính tay họ viết ở trước mặt họ.
“Từ nay về hết lòng làm việc, trung thành với Mạnh gia, những lỗi lầm trong quá khứ, không truy cứu.”
Khoan dung lần này, để tỏ lòng nhân hậu.
Ân uy tịnh thi, không ai dám lỗ mãng.
Sự hài lòng trong mắt phụ thân, ngày một lớn hơn.
Ông dẫn ta ra vào thương trường, ta càng ngày càng được tiếp xúc với nhiều hoạt động kinh doanh cốt lõi của Mạnh gia.
Trong mắt phụ thân lộ ra sự vui mừng và khen ngợi: “Con làm rất tốt, tốt hơn cả những gì ta tưởng tượng.”
Kể từ lần trọng thương trước, cơ thể ông đã bị tổn thương căn bản, mặc dù dùng thuốc thang để duy trì nhưng tinh lực cũng ngày một kém đi, giờ đây đã là nỏ mạnh hết đà rồi.
Vừa thông qua cửa ải vào cuối năm, phụ thân liền triệu tập mọi người.
Trong nghị sự đường, mọi người tụ họp đông đủ.
Phụ thân ngồi ở trên cao, đích thân tuyên bố: “Sau này, trưởng nữ Mạnh Chiêu Trì chính là thiếu chủ nhân của Mạnh gia.”
Ông trao chìa khóa và con dấu vào tay ta, trầm giọng nói: “Tương lai của Mạnh gia, giao cả cho con.”
Ta bàng hoàng sửng sốt.
Đây là một cuộc rèn luyện, cũng là một cuộc thử thách, mà ta đã vượt qua được thử thách của ông.
Mọi người cúi đầu, đồng thanh nói: “Xin chào thiếu chủ nhân.”
Ấn giám trong tay, nhất thời nặng như ngàn cân.
Trong tay ấn giám, trong lúc nhất thời trọng như ngàn quân.
“Con sẽ thay phụ thân giữ gìn cơ nghiệp này, truyền lại từ đời này sang đời khác.”
“Ta sẽ thay phụ thân thủ gia nghiệp này, đời đời tương truyền.”
Lại một mùa trung thu nữa đến.
Phụ thân đứng dưới gốc cây hoa quế, thất thần hồi lâu.
“Huynh trưởng!”
Mãi đến khi giọng nói sảng khoái kia truyền đến, phụ thân mới dần dần hoàn hồn.
Khi thấy bóng dáng cô cô, đôi mắt phụ thân đỏ hoe: “A Dao, muội đã về rồi.”
“Trung thu đoàn viên, huynh trưởng không mong muội trở về sao?”
“Đã mong rất nhiều năm.” Trong giọng nói của phụ thân tràn ngập niềm vui.
Khúc mắc nhiều năm đã được giải, xóa bỏ mọi hiềm khích khi xưa.
Ta và Tống Văn Khê nhìn nhau mỉm cười.
Khi trăng tròn treo cao, tiếng cười nói trong viện không dứt.
Hết.