Tranh Đấu Hậu Trạch - Chương 5
11
Mạnh gia làm kinh doanh, từ trước đến nay phải đi khắp nơi.
Phụ thân muốn đến Long Hữu trước, trong vòng ba tháng, thu mua ngọc thạch và hương liệu.
Nhưng không ai ngờ rằng trong chuyến đi buôn này, phụ thân lại gặp phải sơn tặc, may mắn gặp được một đại hiệp cứu giúp, tuy may mắn giữ được mạng sống nhưng lại bị thương rất nặng, hôn mê bất tỉnh.
Trong những ngày ông hôn mê, các tộc lão và chưởng quầy của các cửa hàng thường xuyên đến thăm.
Người trước lo lắng cho sản nghiệp to lớn này, người sau xin chỉ thị về nhiều công việc lặt vặt.
Ngay khi phụ thân vừa ngã xuống, Trần thị đã có cơ hội thở dốc.
Thúc phụ nhánh thứ ba bên chi thứ đã qua lại rất thường xuyên với Trần thị.
Ông ta có một đứa con rất thông minh, Trần thị muốn nhận đứa trẻ đó làm con nuôi.
Chiếc bàn tính này gảy quá to.
Trần thị từng sinh một đứa con trai nhưng đáng tiếc là đã chết yểu.
Bây giờ, dưới gối của phụ thân chỉ có hai đứa con gái là ta và Mạnh Chiêu Tự.
Sản nghiệp to lớn như vậy, không có người kế thừa, tự nhiên sẽ khiến người ta thèm muốn.
Một khi Trần thị nhận đứa trẻ đó làm con nuôi, nó sẽ trở thành đích tử, quang minh chính đại thừa kế toàn bộ gia sản của phụ thân.
Trần thị đã quyết định, nửa tháng sau, sẽ tổ chức lễ nhận con nuôi tại từ đường, mời các bậc trưởng bối trong tộc chứng kiến.
Khi Tống Văn Khê đến, thấy ta vẫn đang xem sổ sách, không khỏi thở dài nói: “Lúc này rồi mà tỷ vẫn ngồi yên được sao? Bây giờ cữu cữu hôn mê bất tỉnh, trong phủ đã trở thành thiên hạ của bà ta, nếu thật sự để bà ta nhận nuôi một đứa con trai, sau này còn chỗ nào cho tỷ dung thân.”
“Không vội. Chúng ta đi gặp những chưởng quầy đó trước.” Ta kéo nàng lên xe ngựa.
Khi đến nghị sự đường, mười ba vị chưởng quầy đều đợi ở đây, họ đã sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng.
Mạnh gia là hoàng thương, rất nhiều việc kinh doanh là việc do hoàng gia sai sử, nếu làm không tốt sẽ phải mất đầu.
“Đại tiểu thư, khi nào Mạnh lão gia mới tỉnh lại đây, ta có chuyện cực kỳ quan trọng phải bẩm báo với ngài ấy, không thể chậm trễ được.”
“Chỗ ta cũng có một chuyện quan trọng, phải xin lão gia quyết định, vô cùng cấp bách.”
…
Mọi người vây quanh, ríu rít nói không ngừng.
“Từng người một nói, đừng vội.” Ta lên tiếng.
“Đại tiểu thư, gần đây đáng lẽ phải có một lô hàng vải lụa trang hoa đoạn từ Kim Lăng vào kinh, đích thân Nội vụ phủ điểm danh muốn nhưng lại gặp mưa lớn, thuyền chở hàng bị mắc kẹt, e rằng không thể vào kinh đúng hạn, phải làm sao đây?”
Ta trầm ngâm một lát, sau đó nói: “Không thể tiếp tục chờ đợi nữa, phải có biện pháp dự phòng, không bằng đến Ninh Thành gần kinh đô nhất để tìm kiếm, những năm trước An Dương quận chúa thường trú ở Ninh Thành, thích trang hoa đoạn cho nên nữ tử ở Ninh Thành rất chuộng mặc trang hoa đoạn, ở đó chắc chắn vẫn còn hàng tồn, nếu trả giá cao, có thể giải quyết được khó khăn trước mắt.”
Ta nhìn xung quanh, thu hết biểu cảm của mọi người vào mắt.
Những chưởng quầy này thường xuyên đến thăm, có một số người đến đây căn bản không phải vì chuyện gì cấp bách.
Họ chỉ tìm cớ để dò hỏi tình hình sức khỏe của phụ thân mà thôi.
Những người này đã bắt đầu nghĩ đến đường lui rồi.
“Mọi người đều đã theo phụ thân nhiều năm, chuyện trên thương trường không thể dừng lại, bây giờ chính là thời điểm nguy cấp, ta là trưởng nữ của phụ thân, tạm thời quản lý mọi việc, nếu có người nhân lúc rối loạn gây chuyện, đừng trách ta không nể tình, tất cả đều trục xuất, không bao giờ dùng lại.” Giọng điệu của ta bình tĩnh, không hề hoảng loạn, lời nói như một hồi chuông cảnh tỉnh.
Trên xe ngựa trở về, Tống Văn Khê dùng tay chống cằm, nhỏ giọng nói: “Việc kế mẫu của tỷ muốn nhận con nuôi trong tộc, tỷ thật sự không vội sao?”
Ta chậm rãi nói: “Không vội, bà ta sẽ không làm được.”
12
Các bô lão trong tông tộc tụ họp tại từ đường, cử hành nghi thức nhận con nuôi.
Trần thị mặc trang phục lộng lẫy, ngồi trên vị trí cao nhất, đứa trẻ kia đang định quỳ xuống thì nghe thấy một tiếng quát lớn: “Khoan đã.”
“Ta còn chưa chết, các ngươi đã vội vàng nhận con nuôi cho ta rồi, là sợ không chia được phần gia sản này sao?” Phụ thân được gã sai vặt dìu ra, sắc mặt lạnh lùng, ẩn chứa sự tức giận.
Trần thị kinh hãi, đứng dậy nghênh đón nói: “Lão gia, ngài đã lại tỉnh rồi sao?”
Đương nhiên bà ta sẽ kinh ngạc, bởi vì đại phu nói với bà ta rằng phụ thân bị thương nặng, không sống được bao lâu nữa.
Nếu không phải như vậy, sao bà ta lại nhanh chóng để lộ dấu vết như vậy chứ?
“Ngươi mong ta chết lắm sao?” Phụ thân chất vấn.
“Không, ý của thiếp không phải vậy, là đại phu nói mạng sống của người ngàn cân treo sợi tóc, để giữ gìn gia nghiệp to lớn này, bảo ta sớm tính toán, ta cũng là vì Mạnh gia mà suy tính.”
Lời biện giải vô lực như vậy, phụ thân đương nhiên không nghe lọt tai, phất tay, bảo bà ta cút sang một bên.
“Nếu các bô lão trong tông tộc đều ở đây, ta cũng nói thẳng luôn, ta chưa từng có ý định nhận con nuôi từ nhánh khác, xin mời về cho.”
Những người đó muốn nói lại thôi nhưng không dám trái ý phụ thân, đành vội vã rời đi.
Phụ thân tát một cái vào mặt Trần Thục Nghi, khuôn mặt bà ta lập tức đỏ bừng.
“Phu thê nhiều năm, ta tự cảm thấy đã không bạc đãi ngươi, thế mà ngươi lại có thể làm ra hành động cấu kết với người ngoài, cướp đoạt gia sản của ta, thật là đáng chết.”
Giả vờ như mạng sống của phụ thân ngàn cân treo sợi tóc là do ta cố ý tạo ra, những đại phu đó đều là người ta mời đến, tự nhiên sẽ thuật lại theo yêu cầu của ta.
Nếu không phải như vậy, sao bà ta lại nóng lòng cấu kết với người ngoài được? Sao phụ thân có thể nhìn thấu bộ mặt thật của bà ta được chứ?
Vì muốn chiếm đoạt gia sản, bà ta đã giao dịch với thúc phụ bên nhánh khác.
Bà ta cần một đứa con của nhánh phụ Mạnh gia, còn ông ta thì thèm khát sản nghiệp của phụ thân, hai người nhất trí với nhau.
Chỉ cần nhận đứa trẻ đó làm con nuôi là có thể danh chính ngôn thuận thừa kế gia sản.
Đến lúc đó, đứa trẻ đó còn nhỏ, bà ta là mẫu thân của nó, tất cả mọi thứ sẽ bị khống chế chặt chẽ trong tay bà ta.
Đổi lại, bà ta hứa cho ông ta một nửa sản nghiệp của Mạnh gia.
Lúc này phụ thân tức giận không thể kìm nén: “Ta còn chưa chết, ngươi đã nghĩ đến chuyện chia chác gia sản của Mạnh gia rồi, thật là tốt lắm. Người đâu, chuẩn bị bút mực, ta muốn hòa ly với người đàn bà độc ác này.”
“Không, lão gia, ngài không thể nhẫn tâm như vậy, ngài làm vậy là muốn ép chết ta mà.”
Ta đứng cách đó không xa, nhìn Trần thị khổ sở cầu xin.
Lần này không còn đường lui nữa rồi.
Một tờ giấy hòa ly, bà ta bị đuổi ra khỏi nhà, cùng với mấy món đồ trang sức rách nát mà bà ta mang vào phủ ngày đó, đều bị ném ra ngoài.
Bà ta hưởng vinh hoa phú quý nhiều năm, có lẽ đã quên mất dáng vẻ khốn khổ khi mới vào phủ.
Bà ta khổ tâm làm việc vì Trần gia, giờ bà ta bị đuổi về nhà, xem Trần gia có thể dung bà ta được bao lâu.
Cô em dâu của bà ta rất đanh đá, chỉ là những năm gần đây được hưởng lợi từ bà ta nên mới hơi kiềm chế nhưng một khi bà ta không còn giá trị, e rằng sẽ không còn sắc mặt tốt nữa.
Mạnh gia đã không chấp nhận bà ta, Trần gia cũng sẽ không chứa chấp bà ta.
Sinh tử họa phúc sau này, phải xem số phận của bà ta.
Còn Mạnh Chiêu Tự, nàng ta cứ an tâm ở lại chùa Tĩnh Ninh đi, cả đời này, sẽ không có người Mạnh gia nào đến đón nàng ta nữa.
Hậu viện Mạnh gia này, cuối cùng cũng thanh tịnh rồi.