Trăng Tàn Hoa Rụng - Chương 4
09
Hạ Văn mỉa mai xong, nghênh ngang rời .
Thư Nguyệt Như đả kích nặng nề, tức giận đến mức tìm mắng nhiếc, rằng cố tình làm nàng mất mặt.
Ta nhấp một ngụm trà, vẻ mặt bình thản như .
“Muội là ý gì? Tỷ lòng báo tin cho , trách ngược tỷ. Muội từng nghĩ, Hạ trạng nguyên đồng ý cưới , chẳng lẽ vì từng giẫm đạp lên lòng tự tôn của , khiến dám ngẩng mặt phụ thân ?”
Ta thẳng vấn đề, từng câu sắc bén, chút nể nang.
Thư Nguyệt Như tự biết đuối lý, thể phản bác .
Thời gian trôi qua, cái thai trong bụng nàng ngày một lớn, khiến nàng càng thêm bất an, nóng nảy.
Tiêu Thành An cũng chẳng khá hơn là bao. Hắn viện cớ đến thăm nhiều lần, nhưng thực chất là âm thầm tìm nàng, ép buộc nàng sớm xử lý đứa trẻ.
Kết quả của sự uy hiếp chừa đường lui rõ ràng:
Chuyện vỡ lở, mọi thứ tan tành.
Ví như lúc , trong đêm tối trăng gió lớn, hai cãi vã ngớt trong khu rừng nhỏ.
“Như Nhi, nàng biết cô đã bỏ bao nhiêu công sức mới ngày hôm nay, lẽ nào nàng trơ mắt cô thất bại ? Chúng tất nhiên thể con của , nhưng bây giờ! Tại nàng thể hiểu ?”
Dưới mắt Tiêu Thành An mang quầng thâm, trông như đã dày vò ít ngày, cố gắng dùng chút kiên nhẫn cuối cùng để thuyết phục phụ nữ đang điên loạn mặt.
Thư Nguyệt Như lọt tai, chỉ thê lương.
“Chàng nghĩ sẽ tin ? Điện hạ, giờ đã hiểu, trong lòng chỉ quyền thế. Bất kể là Thư Nguyệt Kiều, đều chỉ là những viên đá lót đường. Chàng cần dỗ dành nữa, ý đã quyết.
“Tiêu Thành An, ngay lập tức cho một câu trả lời thỏa đáng. Nếu , cũng chẳng ngại liều mạng, làm lớn chuyện để mọi đều biết. Cùng lắm sẽ cung tố cáo! Đứa trẻ sinh , thể dùng máu nghiệm thân, rõ nó con của !”
“Thư Nguyệt Như, chẳng lẽ nàng cá chết lưới rách ?”
“Là ép ! Từ đầu đến cuối, lần nào lời ? đổi , chỉ nhận sự phản bội, thậm chí còn ép tự tay giết đứa con của …”
Thư Nguyệt Như nấc, nghẹn ngào thành lời.
còn kịp hết, ánh mắt nàng đột nhiên trợn lớn, cả mềm nhũn ngã về .
Tiêu Thành An hề báo , bất ngờ đâm một con dao sắc nhọn bụng nàng.
Đêm đen dày đặc, ánh sáng lạnh lẽo từ lưỡi dao dính máu phản chiếu gương mặt , mang theo vẻ tàn nhẫn như ác quỷ.
Giây phút , cuối cùng cũng cảm nhận từ trong xương tủy một nỗi kinh hoàng khiến da đầu tê dại.
Tiêu Thành An thể nhẫn tâm đến mức , thẳng tay lấy mạng sống của phụ nữ và đứa con trong bụng nàng!
Thư Nguyệt Như thể tâm cơ, nhưng từng nghi ngờ sự thật rằng nàng đã dành trọn trái tim cho , thật lòng sống bên trọn đời.
kết cục thì ?
“Thỏ chết, chó săn nấu.”
Ta chỉ cảm thấy may mắn vì sớm thấu bộ mặt thật của Tiêu Thành An.
Nhân lúc bận chôn giấu thi thể, nín thở, nhẹ nhàng rời khỏi khu rừng.
về Tướng phủ ngay, mà trốn trong bóng tối, sai Tiểu Đào lập tức tìm phụ thân và những giúp đỡ, phòng khi hủy thi diệt tích, còn chứng cứ đối chất.
Có lẽ Tiêu Thành An quá tự tin, rời khỏi rừng mà vai mang theo thứ gì, nhờ chúng tìm thi thể Thư Nguyệt Như – bằng chứng thép để lật đổ .
10
Phụ thân tuổi đã già, khi đến hiện trường, vẻ mặt ông lộ rõ sự mỏi mệt và nhẹ nhõm, như trút gánh nặng.
Chỉ trách Thư Nguyệt Như quá ngu xuẩn.
Thời thế đã quá hà khắc với nữ nhân, nàng dám trao thân cho Tiêu Thành An, chỉ để đánh cược cái gọi là lương tri của một nam nhân.
Vậy nên nàng thua thảm, thậm chí đánh đổi bằng cả mạng sống.
Khi Tiêu Thành An triệu cung, trong lòng ngỡ rằng Tiêu Mạc trọng dụng .
điều chờ , chỉ là lời tố cáo đẫm nước mắt của phụ thân , cùng ánh mắt căm hận khi kiên quyết xin từ hôn.
Dĩ nhiên, trong đó bao nhiêu là thật, bao nhiêu là giả, ai rõ.
Thư Nguyệt Như đã chết, phụ thân vì giữ danh tiếng của Tướng phủ, chỉ còn cách hành động như thế.
“Xin Hoàng thượng làm chủ! Nữ nhi của lão thần Điện hạ làm nhục đến mức mang thai, Điện hạ vì sợ nàng cản đường , trực tiếp lấy mạng nàng! Thi thể hiện đang ở khu rừng phía tây thành. Lão thần tuổi già sức yếu, chỉ mong hưởng chút an nhàn tuổi già, nhưng nào ngờ…”
Phụ thân vì xúc động quá độ mà ngất lịm ngay tại chỗ.
Tiêu Mạc vội vàng sai mời thái y đến chữa trị, còn thì nhịn khẽ nhếch khóe môi, đó sang Tiêu Thành An lúc đã còn biết làm gì.
“Ngươi nhận tội ?”
“Hoàng ! Ta… …”
Tiêu Thành An mồ hôi lạnh chảy ròng, cách nào biện giải, cố gắng cầu xin tình thân để Tiêu Mạc mềm lòng, nhưng vô ích.
“Thư tướng là trung thành với nước, nên chịu nỗi oan khuất . Triều đình , dù hoàng tử phạm tội cũng xử như dân thường. Người ! Tiêu Thành An giết , chứng cứ rành rành, từ nay phế làm thường dân, giam Tông Nhân phủ!”
Tiêu Mạc hạ lệnh, lập tức tiến lên kéo Tiêu Thành An .
Hắn vẫn còn bận tâm danh tiếng, trực tiếp lấy mạng Tiêu Thành An, nhưng khác gì ?
Bất kể lý do gì, Tông Nhân phủ lúc nào cũng thể thêm một thi thể.
Khi những liên quan lui ngoài, đại điện rộng lớn lập tức chỉ còn hai chúng .
Tiêu Mạc tiến gần, nụ mang theo ý vị trêu đùa: “Khí đã tiêu, A Kiều khi nào cung làm Hoàng hậu của trẫm?”
Ta giữ vẻ điềm nhiên, tránh khỏi sự kiềm chế của , làm vẻ thẹn thùng: “Hoàng thượng vội gì? Hôm nay thật quá u ám, để A Kiều về phủ tắm rửa thay y phục, đó sẽ đến cùng ngài giải nỗi tương tư.”
Ý gương mặt càng sâu hơn, vui vẻ đồng ý.
Rời khỏi hoàng cung, lập tức trở về phủ, mang theo đồ đạc đã chuẩn sẵn.
Sau khi đặt thi thể của một nữ tử vóc dáng tương tự mà tìm từ bãi tha ma, kiên quyết châm lửa đốt.
Tiêu Mạc vốn thật lòng yêu , cần thiết thoát khỏi miệng hổ, chui đầu hang sói.
Về phần phụ thân, từ lâu đã thẳng thắn với ông. Chỉ là sợ ông chịu nổi cú sốc, nên giấu một phần sự thật. Trong mắt ông, tất cả chỉ là vì đã thấu hồng trần, còn tin tình yêu.
Ca ca sắp trở về từ chiến trường, mang theo quân công hiển hách. Chỉ cần , tương lai Tướng phủ thể duy trì vinh quang cho đời .
Dù Tiêu Mạc giận dữ đến , thứ nhất là lý do chính đáng, thứ hai cũng thể làm gì Thư phủ.
Vài ngày , kinh thành lan truyền tin tức: đích nữ của Tướng phủ, Thư Nguyệt Kiều, đã chết trong một vụ hỏa hoạn.
Đồng thời, Tiêu Thành An, lẽ vì cảm thấy sống còn hy vọng, đã tự sát trong Tông Nhân phủ.
Còn , lúc đã đổi tên đổi họ, đang thong dong dạo bước con đường quê yên bình.
Hồi tưởng hơn hai mươi năm cuộc đời, đôi lúc cảm thấy như đã sống qua một kiếp khác.
Ta từng hết lòng yêu thương, cũng từng kẻ nhẫn tâm làm tổn thương sâu sắc.
May mắn thay, cuối cùng, bụi về với bụi, đất về với đất.
Nửa đời còn , chỉ nguyện gửi gắm tâm hồn trời đất, vĩnh viễn vướng bụi trần.
Hết.