Trăng Soi Hoa Rụng - Chương 3
5
Hoắc Thâm nhìn ta: “Viện Nhi, chuyện hôm nay, ta nhất định sẽ điều tra rõ ràng, trả lại sự trong sạch cho nàng.”
Ta nhìn lại hắn, trong mắt không còn tình cảm sâu đậm như xưa: “Những điều này đã không còn quan trọng nữa rồi.
“Hoắc Thâm, ta không muốn nói lần thứ hai. Ngươi nên biết rõ, chuyện ta đã quyết định, không ai cản được.”
Sự việc đã đến nước này, Thẩm Y và Hoắc Hoài Chân mãi mãi là một cái gai trong lòng ta, là bức tường ngăn cách giữa ta và hắn, chúng ta mãi mãi không thể quay lại như trước.
Những ngày trước là ta tự trốn tránh không muốn tin, cứ nghĩ rằng chỉ cần ta không nhìn thấy họ, họ sẽ không tồn tại.
Nhưng bây giờ xem ra trốn tránh quả nhiên là cách vô dụng nhất.
Cho dù bọn họ không làm gì được ta nhưng thỉnh thoảng lại ra quấy nhiễu ta, ta cũng thật sợ có ngày sẽ dùng kiếm kết liễu hết bọn họ.
Vì những con sâu cái kiến này mà khiến tay mình nhuốm máu, không đáng.
Ta viết xong tờ giấy hòa ly nhưng Hoắc Thâm vẫn không chịu ký.
“Nếu ngươi không ký, ta sẽ viết giấy bỏ chồng.”
Từ xưa đến nay, chưa có mấy trường hợp nữ tử bỏ phu quân.
Nếu ta bỏ Hoắc Thâm, e rằng mặt mũi của phủ tướng quân sẽ mất hết, còn khó tránh khỏi mang tiếng sủng thiếp diệt thê, khiến chính thê giận dữ bỏ đi.
Hoắc Thâm vẫn không chịu, hết lần này đến lần khác bảo đảm với ta rằng sau này sẽ không để mẹ con Thẩm Y xuất hiện trước mặt ta nữa.
Cuối cùng vẫn phải nhờ đến Hoắc lão phu nhân lấy cái chết ra uy hiếp, hắn mới hàm lệ ký vào tờ giấy hòa ly.
Ta về tướng phủ nửa tháng, Hoắc Thâm cũng canh giữ bên ngoài phủ nửa tháng.
Bất kể phụ thân ta và thị vệ trong phủ đuổi thế nào, hắn cũng không chịu rời đi nửa bước.
Có mấy lần hoàng đế triệu hắn vào cung, sau khi ra ngoài, hắn lại lập tức đến phủ tướng quân.
Nghe nói Thẩm Y dẫn đứa con bệnh tật của nàng ta đến khóc lóc mấy lần, phụ thân ta chê bọn họ xui xẻo, sai mấy thị vệ khiêng lên ném về phủ tướng quân.
Những ngày này ngoài Hoắc Thâm thì thái tử Lý Trân là người đến thường xuyên nhất, lấy cớ là tìm phụ thân ta bàn chuyện nhưng thường chỉ sau nửa chén trà là chạy đến viện của ta.
Hồi nhỏ ba chúng ta cũng thường chơi với nhau, thoáng chốc đã vật đổi sao dời.
“Ngươi thật sự muốn đoạn tuyệt với Hoắc Thâm sao? Trông hắn vẫn rất thích ngươi.”
“Rẻ tiền.”
“Cái gì?”
“Trước kia sự yêu thích của Hoắc Thâm đối với ta mà nói là bảo bối, cho nên ta nguyện đáp lại và nâng niu. Bây giờ sự yêu thích của hắn đối với ta mà nói, giống như cây trâm rẻ tiền có thể thấy ở khắp nơi. Giang Viện Nhi ta, chưa bao giờ thèm thứ đồ rẻ tiền.”
Lý Trân cười: “Bây giờ ngươi đã hòa ly với hắn, không bằng gả cho ta được không? Ta tuy không thể hứa với ngươi cả đời chỉ có một mình ngươi nhưng sau này nếu ta lên ngôi, nhất định sẽ cho ngươi hậu vị.”
“Những lời đùa cợt như vậy sau này thái tử điện hạ đừng nói nữa.”
“Sao ngươi không tin ta nghiêm túc?”
Ta nhướng mày nhìn hắn: “Không phải không tin. Thái tử điện hạ nhất định phải để ta nói rõ ràng như vậy sao? Ngài đã làm gì bản thân hẳn không quên chứ.”
Lý Trân cười ha ha, trong lòng hiểu rõ: “Quả nhiên vẫn là tiểu nha đầu mà ta quen biết, thật sự không có gì giấu được ngươi.”
Di mẫu triệu ta vào cung trò chuyện, vừa khéo Lý Trân phải về cung, bèn đề nghị đưa ta một đoạn đường.
Chúng ta ra khỏi cửa, Hoắc Thâm lập tức nghênh đón.
Nửa tháng không gặp, hắn dường như gầy đi nhiều, người cũng tiều tụy không ít, mất hết sức sống, cả người như cái xác không hồn.
Hắn bái lạy thái tử xong, lại muốn trò chuyện với ta.
Lý Trân trực tiếp khoác vai ta, khi lướt qua hắn, trầm giọng nói: “Ngươi đã không biết trân trọng, về sau đừng dây dưa với Viện Nhi nữa.”
Ta không lộ vẻ gì gỡ tay khỏi cánh tay Lý Trân: “Thái tử điện hạ cũng xin chú ý chừng mực.”
Lý Trân cười nhún vai: “Ta vừa giúp ngươi, ngươi liền trở mặt vô tình như vậy sao?”
“Ta không cầu xin ngài giúp ta.”
“Được được được, là ta tự mình muốn giúp ngươi được chưa.”
Vào cung, ta và Lý Trân liền chia tay.
Gần đây, Cận Nguyệt thường thì thầm bên tai ta: “Tiểu thư, hình như thái tử có ý với người. Nếu tiểu thư có thể làm thái tử phi, cũng coi như trả thù tên bạc tình kia.”
Ta cười lắc đầu: “Ngươi không hiểu.”
Lý Trân lớn lên trong thâm cung, lại là thái tử, tâm tư của hắn há có thể dễ dàng bị người khác nhìn thấu.
Nếu thật sự như vậy, e rằng hắn cũng không thể sống đến lớn.
Ta vừa bước vào cung điện của quý phi, chưa kịp hành lễ, di mẫu đã vội vàng kéo tay ta ngồi xuống.
“Mấy ngày trước thân thể vẫn không khỏe nên không gọi con vào cung hỏi thăm. Con và Hoắc Thâm hòa ly, có phải là bị bắt nạt rồi không?”
“Di mẫu yên tâm, không có chuyện đó. Người xem con có giống loại người có thể bị bắt nạt không?”
Di mẫu lại hỏi thêm mấy lần, xác định ta không nói dối mới chịu thôi.
Chúng ta trò chuyện chuyện gia đình, di mẫu dường như có lời muốn nói nhưng cuối cùng lại nuốt xuống.
Cho đến khi hạ nhân đến bẩm báo, nói thập tam hoàng tử đến.
Di mẫu thoáng chốc lộ vẻ bối rối: “Viện Nhi, quên không nói với con, Trúc Nhi đã trở về, mấy ngày trước vừa từ Tấn Châu lên đường, hôm qua mới đến.”
Ta cười cười, không nói gì.
Lý Trúc đi vào, hành lễ xong liền nhìn chằm chằm ta.
Di mẫu ho khan thế nào hắn cũng như không nghe thấy.
Ta thở dài trong lòng, dứt khoát cáo từ di mẫu, lui về phủ.
Chỉ là ta vừa lui ra, Lý Trúc cũng đi theo ra.
Hắn cứ không xa không gần đi theo sau ta, cũng không nói gì.
Cho đến tận cửa cung, ta muốn lên xe rời đi, hắn cũng không mở miệng.
Xe ngựa đi xa, ta vén rèm nhìn về phía sau, người nọ vẫn đứng ở cửa cung nhìn theo.
Giống như bảy năm trước khi ta xuất giá.
Hắn đỏ hoe mắt đứng ở cửa tướng phủ, tiễn ta lên kiệu hoa, rời xa hắn.
Trong mắt là tình cảm sâu nặng mà ta không thể đáp lại.
Sau đó hắn đã đến phủ tướng quân tìm ta mấy lần, đều bị ta lấy đủ mọi lý do từ chối không gặp, hắn mới chán nản bỏ đi khỏi kinh thành, đi du ngoạn khắp nơi.
Ta vốn tưởng rằng thời gian trôi qua, rồi sẽ có một ngày hắn quên ta, tìm được người thực sự thuộc về mình nhưng không ngờ nhiều năm trôi qua, hắn vẫn chấp niệm với ta như vậy.
Sáng hôm sau, có người trong cung đến tuyên chỉ, hoàng đế gả ta cho thái tử, ba tháng sau sẽ thành hôn.
Ta bảo phụ thân và di mẫu đều đi khuyên hoàng đế thu hồi thánh chỉ, trong lúc đó nghe nói Hoắc Thâm cũng đi nhưng mười ngày trôi qua vẫn không có hồi âm.
Buổi trưa, ta buồn bã ngồi xích đu trong viện.
Cận Nguyệt vội vàng chạy đến báo với ta, thái tử điện hạ đến.
Từ khi hoàng đế hạ chỉ gả ta cho hắn, những ngày này hắn không đến tướng phủ nữa, lúc này đột nhiên đến thăm khiến ta có chút bất ngờ.
Nhưng vừa khéo, ta cũng có lời muốn nói với hắn.
“Thái tử phi của ta hình như không chào đón ta?”
Ta hành lễ với hắn: “Không dám. Xin điện hạ xin bệ hạ thu hồi thánh chỉ.”
“Ngươi không muốn gả cho ta đến vậy sao?”
Bây giờ đã đi đến bước này, ta cũng không vòng vo với hắn nữa: “Điện hạ đã biết ta không thể dung thứ cho nữ nhân và đứa con bên ngoài của Hoắc Thâm, vậy điện hạ cũng nên hiểu rõ, từ lúc điện hạ tính toán ta vào kế hoạch của điện hạ, đã định sẵn cả đời này của chúng ta không thể nào có khả năng.”
Ta phái người đi tra đêm Hoắc Thâm và Thẩm Y ở trong quân.
Thẩm Y tuy được Hoắc Thâm cứu trên chiến trường nhưng vẫn luôn được bố trí ở thôn làng gần đó, ngày thường căn bản không thể đến gần doanh trại của Hoắc Thâm, trừ khi có người ở sau lưng giúp đỡ.
Người được lợi lớn nhất trong chuyện này chính là thái tử.
Mục tiêu của hắn là ngôi vị hoàng đế, mà người cạnh tranh lớn nhất với hắn chính là thập tam hoàng tử được hoàng đế sủng ái nhất, Lý Trúc.
Lý Trúc có thế lực ngoại thích là gia tộc Tuyên Lâm của quý phi, lại có tướng phủ của ta, thêm vào đó là sự giúp sức của phủ tướng quân, muốn đánh bại thái tử có thể nói là dễ như trở bàn tay.
Cho nên bước đầu tiên của hắn chính là phải cắt đứt liên kết giữa phủ tướng quân và tướng phủ.
Còn nếu ta có thể gả cho hắn thì chẳng khác nào trực tiếp cắt đứt đường lui của Lý Trúc.
“Ngươi không sợ ta nói hết mọi chuyện này cho Hoắc Thâm biết, đến lúc đó ngươi sẽ chẳng được gì sao?”
Lý Trân cười đầy tự tin: “Ngươi cũng đã nói rồi, ta hiểu ngươi, ngươi sẽ không làm vậy. Ngươi nên cảm ơn ta, để ngươi nhận ra một người không yêu ngươi đến vậy. Nói về Thẩm Y, nàng ta thực sự thích Hoắc Thâm, ta chỉ giúp nàng ta một chút, bụng nàng ta cũng rất tranh thủ, một lần là có thai, ha ha ha…”
Lý Trân bây giờ khiến ta cảm thấy vô cùng xa lạ.
Còn nhớ hồi nhỏ gặp nhau lần đầu trong cung, ta vô tình lạc mất cung nhân, lạc đường trong ngự hoa viên.
Chính hắn đã đến bên cạnh, nói với ta: “Nhóc con, đi theo ta, ca ca đưa ngươi ra ngoài.”
Lúc đó hắn thật lương thiện và dịu dàng, còn người trước mắt này lại giống như một con quỷ khó lường.
“Thập tam điện hạ chưa từng có ý định tranh giành ngôi vị hoàng đế với ngươi, sao ngươi lại phải làm đến mức này?”
Dường như bị ta nói trúng tim đen, sắc mặt Lý Trân trầm xuống.
“Hắn không tranh nhưng phụ hoàng lại thích hắn. Hắn lại có một mẫu phi được sủng ái, ngươi nói đến lúc đó phụ hoàng nhất quyết muốn truyền ngôi cho hắn, hắn có muốn hay không?
“Nhưng hắn thực sự quan tâm đến ngươi. Nghe nói ta đi cầu xin phụ hoàng hạ chỉ cho ngươi gả cho ta, hắn liền ngày ngày đi cầu xin phụ hoàng thu hồi thánh chỉ. Chiếu chỉ của thiên tử, há có thể nói thu hồi là thu hồi được, hắn đúng là vẫn còn tính trẻ con.
“Ồ, hai ngày nay hình như hắn đổi cách rồi. Bây giờ hẳn vẫn đang quỳ ngoài Càn Thanh điện.”
Ta sửng sốt.