Trăng Soi Hoa Rụng - Chương 2
3
Hoắc Thâm nửa đêm mới trở về, ta nghiêng đầu giả vờ ngủ quay vào trong.
Hắn nhẹ nhàng lên giường, từ phía sau ôm lấy ta.
Chúng ta rõ ràng gần nhau như vậy nhưng ta lại cảm thấy xa cách hơn bất kỳ thời điểm nào trước đây.
Người mà ta ngày đêm mong nhớ suốt bảy năm cuối cùng cũng đã trở về bên ta nhưng tình yêu nồng nàn của ta dành cho hắn dường như ngày càng nhạt nhòa.
Ta không thể toàn tâm toàn ý với hắn như trước nữa, thậm chí đôi khi nhìn thấy hắn cười cũng không cười nổi, bởi vì ta sẽ lập tức nghĩ đến Thẩm Y và đứa con trai của nàng ta.
Hắn dường như nhận ra điều gì đó, những ngày này luôn cẩn thận trước mặt ta.
Bất kể Thẩm Y sai Thúy Thúy tìm cớ gọi hắn đi như thế nào, hắn cũng không rời đi nữa.
Xem kìa, cho dù hắn không đi, hai mẹ con Thẩm Y vẫn sống tốt.
Hàng ngày, hắn từ cung về đều mang theo mứt hoa quả mà ta thích nhất, lúc rảnh rỗi, ta cùng Cận Nguyệt ra vườn ngắm hoa ăn đồ, thật là thoải mái.
Nhưng có một số người, ta không đi tìm không làm phiền, mà nàng ta lại cứ phải đến làm chướng mắt ta.
Khi Thẩm Y dẫn Hoắc Hoài Chân đến, ta và Cận Nguyệt đang chuẩn bị rời đi.
Thẩm Y bảo Hoắc Hoài Chân gọi người, Hoắc Hoài Chân ậm ừ hai tiếng, nhất quyết không chịu, hoàn toàn không còn vẻ ngoan ngoãn khi ở trước mặt Hoắc Thâm và Hoắc lão phu nhân.
Ta cũng không muốn có đứa con trai hờ này, dứt khoát lười để ý đến bọn họ, thẳng thừng bỏ đi.
Khi lướt qua nhau, ta thậm chí còn không chạm vào một sợi tóc của Hoắc Hoài Chân nhưng trong chớp mắt, nó đã rơi xuống hồ.
Thẩm Y và Thúy Thúy nhất mực khẳng định là ta đã đẩy Hoắc Hoài Chân xuống, còn liên tục nói “Lòng dạ cô thật độc ác.”
Ta trợn mắt, nhìn đứa trẻ đang vùng vẫy trong nước, thầm nghĩ Thẩm Y cũng thật nhẫn tâm.
Để vu oan cho ta, ngay cả con trai ruột cũng có thể đối xử tàn nhẫn như vậy.
Ta còn phải tốt bụng nhắc nhở nàng ta: “Nếu các ngươi không đi cứu, sau này diễn khổ nhục kế cũng không tìm được diễn viên để lợi dụng đâu.”
Dưới sự ra hiệu của Thẩm Y, một thị vệ ở gần đó lao tới nhảy xuống, vớt Hoắc Hoài Chân lên.
Hoắc Hoài Chân bị nước sặc đến đỏ bừng mặt, ho không ngừng, thị vệ vội bế hắn về tìm đại phu.
Thời tiết giá lạnh của tháng chạp, lại ngâm mình trong hồ băng, e là cơn cảm lạnh vừa khỏi lại tái phát.
Chuyện ầm ĩ đến tai Hoắc lão phu nhân, Thẩm Y khóc lóc thảm thiết.
Nếu ta không phải là người bị vu oan, e rằng cũng bị diễn xuất nhập tâm của nàng ta lừa gạt.
“Phu nhân, nếu người không thích thiếp, có oán hận gì thì cứ trút lên thiếp, Hoài Chân còn nhỏ như vậy, chẳng hiểu chuyện gì, sao người nỡ đẩy nó xuống hồ lạnh như vậy. Đứa con đáng thương của ta ơi.”
Nàng ta ngã ngồi trước mặt lão phu nhân, nức nở: “Lão phu nhân, người hãy bảo tướng quân đưa hai mẹ con thiếp đến biệt viện đi, tuy điều kiện ở đó kém hơn nhưng ít ra Hoài Chân của thiếp sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.”
Hoắc lão phu nhân đập bàn đứng dậy: “Giang Viện Nhi, quỳ xuống cho ta.”
Ta không nhúc nhích, không kiêu không nịnh nói: “Ta không đẩy nó, chính nó tự nhảy xuống.”
Thấy ta phản bác, Thẩm Y vội vàng nói: “Nó là trẻ con, không phải kẻ ngốc, sao lại có thể tự nhảy xuống, nó còn không biết bơi!”
Ta vỗ tay khen nàng ta: “Nói hay lắm, biết đâu ngươi sinh ra một đứa ngốc thì sao? Hay là ta tìm vài thần y đến xem thử? Trẻ con còn nhỏ, đừng để lỡ thời gian trị bệnh.”
“Sao ngươi có thể độc ác như vậy, lại nguyền rủa con của ta và tướng quân!”
“Giang Viện Nhi, ngươi đúng là ngày càng vô pháp vô thiên!” Lão phu nhân tức giận xông về phía ta, muốn tát ta một cái nhưng ta dễ dàng nắm lấy cổ tay bà ta.
“Lão phu nhân, ta gọi bà một tiếng mẫu thân, bà sẽ không ngây thơ cho rằng ta có thể để bà muốn làm gì thì làm chứ?”
Ta hất tay bà ta ra, khiến bà ta lảo đảo lùi lại mấy bước, phải có nha hoàn đỡ mới đứng vững.
4
Ta tiến đến gần bà ta: “Cho dù là mẹ ruột của ta, từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng đánh ta, bà dựa vào đâu mà cho rằng mình có tư cách đánh ta? Còn là vì một đứa con hoang. Bà đừng quên, cho dù bây giờ ta đã gả vào phủ tướng quân, ta vẫn là đại tiểu thư của tướng phủ, nếu để cha ta biết ở trong phủ bà đối xử với ta như vậy, bà cho rằng ông ấy sẽ không làm gì sao?
“Ồ, còn phải nhắc bà một chút. Bà hình như quên mất, từ nhỏ đến lớn, di mẫu thương ta nhất hiện giờ đã là quý phi nương nương đương triều. Bà nói xem nếu ta đến trước mặt người khóc lóc thảm thiết như Thẩm Y, người có tha cho bà, tha cho cả phủ tướng quân không?
“Lão phu nhân, trước đây vì nể mặt Hoắc Thâm, ta kính trọng bà, yêu quý bà, mọi chuyện đều nghe theo bà, nhường nhịn bà ba phần. Nhưng bà chưa bao giờ coi ta ra gì, bây giờ còn giúp một đứa tiện tỳ đến làm nhục ta, vu khống ta. Đã như vậy, sau này ta cũng không cần phải khách sáo với bà nữa. Bà thấy thế nào?”
Bất kể lúc nào, người nhà cũng là chỗ dựa của ta.
Hoắc lão phu nhân bị ta nhắc nhở, không dám động đến ta nữa, chỉ có thể tự mình tức giận thở hổn hển.
“Ngươi ngươi ngươi.” mãi mà vẫn không “Ngươi” ra được điều gì.
Nhưng Thẩm Y vẫn còn tỉnh táo, biết tiếp tục chỉ trích ta: “Giang Viện Nhi, ngươi đúng là vô lễ, sao có thể nói chuyện với lão phu nhân như vậy, bà ấy là mẹ của tướng quân! Cho dù bối cảnh của ngươi có vững đến đâu, ngươi cũng chỉ là một bát nước đã hắt đi của nhà mẹ đẻ, họ sao có thể vì một đứa con gái đã gả ra ngoài mà đối đầu với cả phủ tướng quân?”
“Đủ rồi!” Hoắc Thâm đẩy cửa bước vào, không biết từ lúc nào hắn đã từ cung trở về, lại đứng ngoài cửa bao lâu, nghe được bao nhiêu.
Không sao cả.
Thẩm Y như thấy cứu tinh, nhanh chóng chạy vào lòng Hoắc Thâm, khóc đến xé ruột xé gan.
“Tướng quân, tướng quân, chàng đã về rồi. Chàng nhất định phải làm chủ cho Hoài Chân của chúng ta, phu nhân không dung được Hoài Chân, muốn đẩy nó xuống hồ cho chết đuối. Nàng, nàng còn nói Hoài Chân của chúng ta là đồ ngốc.”
Ta lạnh lùng nhìn Hoắc Thâm, hắn lập tức đẩy người ra: “Khóc lóc thảm thiết còn ra thể thống gì. Ngươi luôn miệng nói là Viện Nhi đẩy Hoài Chân xuống nhưng có bằng chứng gì không?”
“Thúy Thúy, còn có cả thị vệ trong phủ đều nhìn thấy.”
Thúy Thúy liên tục gật đầu: “Nô tỳ tận mắt nhìn thấy, chính là phu nhân đẩy tiểu thiếu gia xuống ao.”
Lúc đó xung quanh chỉ có một thị vệ cứu Hoắc Hoài Chân, cũng là người nàng ta đã mua chuộc từ trước, đương nhiên sẽ không nói thật.
Cận Nguyệt cũng đứng ra: “Nô tỳ cũng có thể làm chứng cho phu nhân, lúc đó phu nhân cách các người xa như vậy, căn bản không thể đẩy con trai các người xuống nước. Nên nói là ngay cả chạm cũng không chạm đến, các người đừng ở đây vu khống!”
Hoắc Thâm lại tiếp tục hỏi Thẩm Y: “Vậy ngươi nói, Viện Nhi vì sao lại làm như vậy?”
“Bởi vì, bởi vì Hoài Chân không chịu gọi nàng là đại nương!”
Ta cạn lời: “Ai thèm đứa con ngốc của ngươi?”
“Tướng quân chàng xem, phu nhân lại nói Hoài Chân là đồ ngốc.” Thẩm Y đáng thương vô cùng cáo trạng.
Hoắc Thâm tiến lại nắm tay ta: “Viện Nhi, Hoài Chân vẫn còn là trẻ con. Cho dù nàng không thích nó, cũng không nên nói nó như vậy.”
Có một người mẹ ngu ngốc như vậy, không ngốc cũng phải dạy cho ngốc.
Ta gạt tay Hoắc Thâm ra, từng chữ từng chữ nói: “Hoắc Thâm, chúng ta hòa ly.”
Trong mắt Thẩm Y lóe lên một tia vui mừng đắc ý.
Nhưng Hoắc Thâm lại ôm chặt lấy ta: “Không, đừng. Viện Nhi, ta sai rồi, ta sai rồi, ta không nên nói nàng, sau này nàng muốn làm gì thì làm, muốn nói gì thì nói. Chỉ cần nàng không rời xa ta…”
Thẩm Y vẻ mặt khó tin: “Tướng quân…”