Trăng Soi Hoa Rụng - Chương 1
1.
Ta đứng ở cửa phủ tướng quân, nụ cười trên mặt còn chưa kịp tắt, đã bị cảnh trước mắt cho một kích thật mạnh.
Hoắc Thâm một thân khôi giáp, nhiều năm không gặp, vẫn tuấn lãng như lúc nhỏ. Hắn muốn tiến lên ôm ta, lại bị ta né tránh lui về phía sau một bước.
Ta nhìn nữ nhân kia, cùng với đứa nhỏ cực kỳ giống hắn, hốc mắt nhịn không được phiếm hồng: “Không giải thích trước một chút sao?”
“Uyển nhi… Ta…”
Không đợi hắn nói xong, nữ nhân kia đã buông đứa nhỏ ra “bùm” một tiếng quỳ trên mặt đất, còn ép buộc đứa nhỏ cũng cùng nhau quỳ xuống.
“Phu nhân, đều là lỗi của thiếp thân. Người chớ trách tội tướng quân.”
Đứa nhỏ kia quật cường trừng mắt nhìn ta, giống như ta là một ác nhân tội ác tày trời. Ta tự giễu cười, nhìn về phía Hoắc Thâm, trong mắt tràn đầy thất vọng: “Đây là lời chàng hứa cho ta một đời một kiếp một đôi sao?”
Ta chịu đựng phòng không gối chiếc bảy năm, hắn lại ở quân doanh ôm mỹ thiếp trong lòng, thậm chí còn có một đứa con lớn như vậy.
“Uyển nhi, Thẩm Y là người đáng thương ta cứu trở về trên chiến trường, cha mẹ người thân nàng ấy đều chet trong loạn chiến. Ta và nàng ấy… Ngày đó ta thật sự uống say đến mức hồ đồ, coi nàng ấy là nàng. Thật sự cũng chỉ có một lần đó, chưa từng nghĩ nàng ta lại mang thai Hoài Chân.”
“Hoài Chân dù sao cũng là cốt nhục thân sinh của ta, ta không thể mặc kệ nó. Nó còn nhỏ, không thể không có mẹ ruột ở bên cạnh……… Uyển nhi, nếu nàng không thích, ta sẽ đưa bọn họ đến biệt viện được không?”
Đưa đến biệt viện hay bịt tai trộm chuông thì có gì khác nhau, chỉ là không đợi ta mở miệng, Hoắc lão phu nhân đã nghe tin đi ra.
“Trưởng tôn Hoắc gia ta, sao có thể bị đưa đến biệt viện.” Lời nói của bà trước sau như một uy nghiêm, không cho bất luận kẻ nào nghi ngờ.
Ta hành lễ với bà: “Mẫu thân.”
Nhưng bà không thèm nhìn ta lấy một cái, ngược lại đi đỡ Thẩm Y, thân thiết vỗ tay nàng ta nói: “Ngươi đã sinh ra trưởng tôn cho Hoắc gia thì chính là công thần của nhà ta. Sau này ngươi cứ chăm sóc tốt cho đứa trẻ, đừng quan tâm đến chuyện gì khác.”
Đúng rồi, Hoắc lão phu nhân vốn không thích ta, cho rằng ta từ nhỏ đã kiêu căng ngang ngược, mặc dù sau khi gả vào phủ tướng quân ta đã trăm phương ngàn kế lấy lòng bà, kiềm chế tính tình nhưng bà vẫn không thèm nhìn ta lấy một cái.
Bây giờ nhìn Thẩm Y dịu dàng như nước, lại sinh được một đứa con trai, đương nhiên bà rất thích.
Buổi tối, Hoắc Thâm ôm ta đủ kiểu lấy lòng, cuối cùng ta cũng hết giận, quyết định hòa thuận với người thiếp này.
Chúng ta cũng đang ân ái mặn nồng, chỉ còn một bước nữa nhưng ngoài cửa lại truyền đến tiếng gọi của nha hoàn hầu hạ Thẩm Y là Thúy Thúy.
“Tướng quân, tiểu thiếu gia bị cảm lạnh, sốt cao không lui đã nói mê sảng, cứ gọi tướng quân mãi. Tướng quân mau qua xem đi.”
Nha hoàn của ta là Cận Nguyệt quát lớn: “Tướng quân và phu nhân đã ngủ rồi, ngươi ở đây gào thét cái gì? Cút ngay!”
Nhưng Thúy Thúy vẫn không chịu bỏ cuộc: “Tướng quân, đại phu nói nếu tiểu thiếu gia tối nay không hạ sốt được, e rằng, e rằng không qua khỏi ngày mai.”
Cận Nguyệt hừ lạnh một tiếng: “Đứa con hoang vốn không nên sinh ra, chết đi không phải là vừa vặn sao.”
“Ngươi, sao ngươi lại độc ác như vậy! Đó là con trai ruột của tướng quân, là tiểu thiếu gia duy nhất của phủ tướng quân!”
“Thế thì cũng không thay đổi được sự thật nó là con hoang con thứ, đợi đến khi phu nhân chúng ta sinh ra đích tử, trong phủ này còn chỗ nào cho nó dung thân? Chết sớm siêu sinh còn hơn, tốt nhất là mang theo cả cái bà mẹ tiện nhân kia đi, để khỏi chướng mắt.”
Nhìn thấy bên ngoài càng cãi nhau càng dữ dội, Hoắc Thâm khó xử nhìn ta một cái, cuối cùng vẫn hôn lên trán ta, đứng dậy khoác áo choàng ra ngoài.
“Viện Nhi, Hoài Chân còn nhỏ, ta không thể trơ mắt nhìn nó xảy ra chuyện.”
Ta nghe thấy sau khi hắn ra ngoài, liền quát Cận Nguyệt nói, Hoài Chân dù thế nào cũng là tiểu thiếu gia của phủ tướng quân, không được nói lời ác ý, nếu còn lần sau thì không tha.
Trước đây Hoắc Thâm chưa bao giờ quở trách Cận Nguyệt, vì hắn biết Cận Nguyệt không chỉ là nha hoàn mà còn là tỷ muội đã bầu bạn với ta từ nhỏ.
Ngay cả ta cũng chưa từng nói với nàng một câu nặng lời nào.
Mà bây giờ, hắn dường như đã quên hết những điều này.
Cận Nguyệt khóc như mưa trước mặt ta, ta biết, nàng không phải khóc vì bị tướng quân trách mắng, mà là vì thấy bất bình thay ta.
Ta và Hoắc Thâm có thể coi là thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư.
Ta là đích tiểu thư của tướng phủ, hắn là đại thiếu gia của phủ tướng quân.
Môn đăng hộ đối lại tình đầu ý hợp, sau khi ta cập kê, chúng ta đã thuận lý thành chương mà thành thân.
Đêm trước ngày thành hôn, ngoại tộc xâm phạm biên giới, thái tử thân chinh, hắn là đại tướng quân, đương nhiên không thể ngồi yên.
Trước khi đi, hắn ôm ta trong bộ hỉ phục, mãi không chịu buông tay.
Hắn bảo ta hãy chờ hắn trở về, chúng ta sinh một đàn con cái, vui vẻ bên nhau, trọn đời trọn kiếp không xa rời.
Nhưng giờ hắn đã trở về, lại có một đứa con trai với người khác, tim ta như bị xé nát, đau đớn vô cùng.
Ta mất ngủ cả đêm, Cận Nguyệt sợ ta nghĩ quẩn, cũng canh ta cả đêm.
Sáng sớm hôm sau, nghe nói Hoắc Hoài Chân đã hạ sốt, còn Hoắc Thâm thì bị hoàng đế triệu vào cung.
Ta buồn bã, nằm trên giường không muốn dậy, nhắm mắt lặng lẽ rơi lệ, biết bao hy vọng đây chỉ là một giấc mơ.
Nhưng dù ta có trốn tránh thế nào, cũng không thể thay đổi sự thật đã thành định cục.
Thẩm Y dẫn Hoắc Hoài Chân đến thỉnh an ta.
Ta không vui nói: “Không gặp.”
Nhưng bọn họ không chịu bỏ cuộc, cứ đứng chờ ngoài gió lạnh hai canh giờ.
Ta đành phải dậy, bảo Cận Nguyệt chải đầu trang điểm cho ta.
Bọn họ lễ phép chu đáo đến mức ta không thể nói một lời không nhưng ta lại nhìn thấy trong mắt Thẩm Y sự đắc ý không hề che giấu, còn Hoắc Hoài Chân thì lộ rõ vẻ thù địch, nhất thời khiến ta bắt đầu nghi ngờ, nó thực sự chỉ là một đứa trẻ bốn tuổi sao?
Từ chỗ ta về, Hoắc Hoài Chân lại sốt cao.
Hoắc Thâm vừa từ cung về lại bị Thúy Thúy gọi đến viện của Thẩm Y.
Hoắc lão phu nhân tức giận xông vào viện của ta.
Bà nói là ta cố tình để Thẩm Y và Hoắc Hoài Chân chờ nửa ngày ở ngoài trời, khiến thân thể vừa mới khỏe của Hoắc Hoài Chân lại suy yếu, nếu Hoắc Hoài Chân có bất trắc gì, đều là lỗi của ta.
“Bọn họ tự đến thỉnh an, chứ không phải ta ép bọn họ đến, liên quan gì đến ta?”
“Ngươi không biết lễ nghĩa, còn oán trách vì người ta hiểu lễ nghĩa sao?”
“Nếu mẫu thân cho rằng một nha đầu nhà quê lại hiểu lễ nghĩa hơn một tiểu thư tướng phủ như ta, vậy thì ta cũng không còn gì để nói.”
“Ngươi, ngươi…”
Lão phu nhân tức giận đến mức nhất thời không nói nên lời.
Những năm gần đây, ta luôn nể mặt Hoắc Thâm, lại nghĩ bà là trưởng bối nên đối xử với bà vô cùng lễ phép, chưa từng cãi lại bà.
Có lẽ bà cũng quên mất rằng trước đây ta là một tiểu thư kiêu căng không sợ trời không sợ đất.
Đúng lúc đó, Hoắc Thâm trở về, lão phu nhân buông một câu “Quản cho tốt vị phu nhân ngang ngược này của ngươi đi.” rồi tức giận bỏ đi.
Hoắc Thâm ôm ta vào lòng, nhẹ nhàng an ủi.
“Con trai của chàng không sao chứ?”
“Không sao, đại phu nói tĩnh dưỡng vài ngày là khỏi.”
“Không phải ta cố tình để bọn họ chờ ngoài trời lâu như vậy.”
“Ừ, ta biết.”
Hắn luôn dịu dàng như vậy, dịu dàng đến mức ta không nỡ rời khỏi vòng tay hắn.
“Viện Nhi, chúng ta mau sinh một đứa con được không? Trai hay gái gì cũng được, chỉ cần là do Viện Nhi sinh, ta đều thích. Ta nhất định sẽ nâng niu con trong lòng bàn tay, chăm sóc thật tốt.”
Hắn nhìn ta, trong mắt tràn đầy tình cảm, ta e thẹn gật đầu.
Khi chúng ta vừa cởi bỏ y phục, bên ngoài viện lại vang lên giọng nói của Thúy Thúy.
“Tướng quân, ngài mau đến xem tiểu thiếu gia đi ạ. Tiểu thiếu gia cứ gọi ngài mãi, nói là ngài không có ở đây thì không chịu uống thuốc, khóc lóc không ngừng. Thẩm di nương thực sự không có cách nào, tướng quân.”
Cận Nguyệt tát cho nàng ta một cái thật mạnh: “Rồi đã chết hay chưa? Về nói với Thẩm di nương của các ngươi, bớt ở đó mà làm loạn, phu nhân nhà chúng ta tốt bụng không so đo với nàng ta, nàng ta lại quên mất thân phận của mình là gì?”
Ta nhìn Hoắc Thâm, sự dịu dàng đã tan biến từ lâu, ta muốn xem hắn sẽ lựa chọn như thế nào.
Cuối cùng, hắn vẫn đứng dậy rời đi trong ánh mắt đầy thất vọng của ta.
Hắn nói: “Viện Nhi, nàng chịu thiệt thòi rồi.”