Trăng Khuyết Chốn Thâm Cung - Chương 6
18
Ta nhặt lại được cái mạng, bị hoàng hậu nhột trong nhà chứa củi.
Tô Thanh ra sức dụ dỗ, hăm dọa đều không có kết quả, nảng ta chỉ có thể xin vào nhà chứa củi để xem Ta.
Ta bị thương không nhẹ, chỉ có thể dựa vào đống củi thở dốc.
Tô Thanh cởi áo choàng đắp lên người Ta.
“Ngươi yên tâm, ta sẽ thay ngươi báo thù. Đợi đến khi hoàng nhi của ta ra đời, ả ta tưởng rằng ả còn có thể ngồi vũng trên vị trí Hoàng hậu đó sao?”
Ta đưa tay nắm lấy cổ tay Tô Thanh, “Tình Nhi, hãy nghe một lời khuyên của ta, đừng tiếp tục tranh đấu với Hoàng hậu nữa. Cho dù có tiếp tục đấu qua đấu lại, kết cục tốt nhất cũng chỉ là lưỡng bại cầu thương mà yhooi.”
Tô Thanh nghiến răng, “Nhưng ả ta muốn vu khống ta m.ưu p.hản, thậm chí muốn gi.ết c.hết ngươi. Thù này ta có thể không báo sao? Hơn nữa, cho dù ta không tranh đấu với ả ta, liệu ả ta có tha cho ta hay không?”
“Ngươi nể mặt ta đã sắp c.hết vì ngươi, bỏ cuộc đi.” Ta vô lực nói, vừa mở miệng đã phun ra một ngụm máu.
Mộ Dung Thị hiện tại đã quá phô trương, quá chói mắt. Nếu tiếp tục như vậy, e rằng ngay cả Hoàng đế cũng sẽ ra tay.
Tô Thanh hoảng hốt dùng khăn tay lau vết m.áu trên khóe miệng ta, “A Vân, đừng dọa ta, đừng dọa ta!”
“Hãy hứa với ta, đừng tranh đấu với Hoàng hậu nữa.”
Nàng ta gật đầu lia lịa, “Được, ta hứa với ngươi, ta hứa với ngươi. Ngươi đừng nói nữa, nghỉ ngơi cho tốt, dưỡng sức khỏe. Ngươi sẽ không sao đâu.”
Ta thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng lộ ra nụ cười nhẹ nhõm.
Lúc nãy, thực ra ta không bị thương nặng đến mức nôn ra m.áu, m.áu đó là do ta tự cắn lưỡi tạo ra.
Xin lỗi, Tô Thanh, ta buộc phải làm vậy.
19.
Chuyện này rốt cuộc cũng gây ra một trận náo động lớn, truyền đến tai hoàng đế, Hoàng hậu cũng không dám ra tay với ta nữa.
Ta may mắn giữ được mạng.
Chỉ là những ngày tháng của ta ở điện Tiêu Phòng càng thêm khó khăn.
Hoàng hậu tuy không thể g.iết ta, nhưng lại có thể dùng đủ mọi cách để h.ành h.ạ ta.
Sức khỏe của ta phải mất gần ba tháng mới hồi phục, bởi vì cho dù có mang bệnh trong người, ta cũng vẫn phải làm những công việc nặng nhọc nhất, ăn thức ăn tồi tệ nhất.
Tiết trời thu se lạnh, ta vẫn chỉ mặc áo đơn, ở trong điện Tiêu Phòng.
Nhưng cũng không biết là may mắn hay b.ất h.ạnh, ta đã trải qua những ngày tháng như vậy suốt mười sáu năm, đã sớm quen thuộc.
Thậm chí có thể nói, cuộc sống hiện tại còn tốt hơn so với trước đây ba phần.
Ít nhất hiện tại ta không cần phải nhịn đói, t.rần t.ruồng.
Có lẽ đây chính là cuộc sống khổ cực nhất mà Hoàng hậu nương nương cao quý có thể nghĩ ra.
Lại không biết rằng ngoài kia, bao nhiêu người đến cuộc sống như vậy cũng không thể có được.
Thời gian đã sang đông, trời đã rất lạnh.
Ta đến Hoán Y cục đưa quần áo, khi đi qua Liên Trì lại nghe thấy tiếng kêu cứu.
Ta đi theo tiếng kêu, hóa ra là Nhị hoàng tử rơi xuống nước.
Thị nữ bên cạnh không biết bơi, nhất thời không dám xuống nước, chỉ dám ở trên bờ kêu cứu.
Mà đứa trẻ ngừng vùng vẫy trong nước đã không còn sức lực, rất nhanh sẽ chìm xuống dưới.
Ta ném quần áo xuống, xông đến, đá giày, nhảy xuống nước, kéo Nhị hoàng tử lên.
Đứa trẻ hoảng hốt cầu cứu, bám lấy ta không buông.
Ta phải phải tốn không biết bao nhiêu sức lực mới có thể đưa được đứa trẻ vào bờ, đưa lại cho cung nữ.
Nhưng đến lượt ta, không biết chân ta đã bị thứ gì quấn chặt lấy, không thể thoát ra được.
Lúc nãy khi cứu người, phần lớn sức lực của ta đã cạn kiệt, hiện tại chỉ vùng vẫy một chút đã mất hết sức lực, chìm vào trong nước.
Ta không còn sức để vùng vẫy, dần dần chìm xuống.
Trước khi mất đi ý thức, ta nghe thấy có người lao vào trong nước, một bàn tay nắm lấy cánh tay ta.
20.
Đợi đến khi ta tỉnh lại đã đến ngày hôm sau.
Ta vậy mà vẫn còn sống, còn trở về căn phòng bản thân đang ở.
Nhưng vẫn chưa kịp mừng rỡ, cung nữ cùng phòng đã báo với Ta Hoàng hậu triệu kiến.
Ta chống đỡ cơ thể mệt mỏi, rời khỏi giường đi đến chính điện.
“Nàng ta chỉ vừa mang thai mà đã dám ra tay với hoàng nhi của ta, cũng không biết lượng sức mình.”
“Trong bụng nàng ta là nam hay nữ, có thể sinh ra hay không còn chưa biết.”
Vừa đi đến góc rẽ ngoài của đã nghe thấy giọng nói tức giận của hoàng hậu, ta dừng lại một lúc, rồi mới bước vào bên trong quỳ xuống, “Nô tì bái kiến Hoàng hậu nương nương.”
Hoàng hậu quay lại nhìn Ta, nhàn nhạt nói:”Sầm Vân, bản cung muốn cảm ơn ngươi, ngày hôm qua đã cứu Nhị hoàng tử.”
Ta cúi đầu nói: “Nương nương quá lời, đều là việc nô tì nên làm, không dám nhận công.”
Hoàng hậu đưa tay vuốt ve trâm cài đầu bằng ngọc bích khắc hoa mẫu đơn quấn cành trên đầu, nói: “Ngươi biết là tốt rồi, tuy ngươi đã cứu Nhị hoàng tử, nhưng cũng đừng tưởng rằng bản cung sẽ thả ngươi đến bên cạnh ả tiện nhân kia. Ngươi là người thông minh, nếu sau này ngươi an phận thủ thường, bản cung niệm tình chuyện ngày hôm qua cũng sẽ không làm khó ngươi, nếu ngươi vẫn cố chấp, cũng đừng trách bản cung vô tình.”
“Nô tì hiểu rõ, tạ nương nương ân điển.”
21.
Nghe được tin ta bị đuối nước, Tô Thanh có chút lo lắng, bí mật truyền tin hẹn hặp ta.
Ta tìm cớ ra ngoài gặp nàng.
Vừa thấy ta, Tô Thanh liền tiến lên chào đón: “A Vân, ngươi không sao chứ? Có bị thương chỗ nào không? Hoàng hậu ả độc phụ đó có làm gì ngươi không?”
Ta lắc đầu: “Không có.”
Nàng thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt.”
Ta nghiêm mặt nói: “Chuyện Nhị hoàng tử rơi xuống nước, có phải do ngươi làm không?”
Sắc mặt Tô Thanh khẽ biến, ngoảnh mặt đi: “Là ta.”
Ta không khỏi thất vọng: “Ngươi còn nhớ đã hứa gì với ta chứ? Huống hồ Nhị hoàng tử chỉ là một đứa trẻ, sao ngươi có thể hạ được tay?”
Tô Thanh im lặng hồi lâu, nói: “Ngươi có biết Mộ Dung Thị của ta đã đối đầu với Liễu gia của nàng ta từ lâu? Cho dù ta muốn dừng lại, Mộ Dung Thị cũng không thể dừng lại được.”
Ta kinh ngạc: “Tình Nhi, nàng đã quên hết những bài học lịch sử đã học từ trước kia rồi sao? Tranh đấu đảng phái trên triều đường điều tối kỵ của hoàng đế các thời đại, nếu tiếp tục như vậy, e rằng cả Mộ Dung Thị đều sẽ không có kết cục tốt đẹp.”
“Ta không quên!” Sắc mặt Tô Thanh nghiêm trọng, “Nhưng giờ đây hai phe đã thành, số quan lại văn võ liên quan không biết bao nhiêu, không còn là chuyện ta có thể xoay chuyển được. Ta chỉ có thể cẩn trọng từng bước, như đi trên băng mỏng, không để Mộ Dung Thị thất bại, nếu không, tất cả chúng ta đều phải c.hết.”
Ta nắm lấy cánh tay nàng: “Bây giờ hối hận vẫn còn kịp!”
“Không còn kịp nữa rồi!”
Ta lắc đầu: “Ngươi vẫn không thể buông bỏ vị trí hoàng hậu, không thể buông bỏ vị trí mẫu nghi thiên hạ hư ảo đó sao? Ngươi đã quên chúng ta không phải là người của thời đại này, đã quên chúng ta đến từ thế giới nào rồi sao?”
“Nếu hiện tại Mộ Dung Thị rút lui, người c.hết sẽ là ta, chẳng lẽ ngươi muốn nhìn ta c.hết sao?”
“Tiếp tục bước đi mới là con đường c.hết.”
“Không! Nếu tiếp tục, Ít nhất chúng ta vẫn còn cơ hội…”
“Được rồi, Tô Thanh,” ta từ từ buông tay nàng ta, “Nếu vậy, ta sẽ không can thiệp vào chuyện của ngươi nữa, ngươi muốn tranh giành thì cứ tranh giành đi.”
“A Vân…”
Nàng đưa tay ra định nắm lấy tay Ta, nhưng Ta lại lùi lại một bước né tránh.
Ta lùi lại từng bước, sau đó dứt khoát quay người rời đi.
Tô Thanh, ta không thể cứu được ngươi, cũng không muốn nhìn người chết.
Vì vậy, ta chọn rời đi.
22
Rất lâu sau đó, ta không còn gặp lại Tô Thanh.
Chỉ thỉnh thoảng nghe được tin tức Mộ Dung Thị và phe phái của Liễu thừa tướng đã trở thành kẻ thù không đội trời chung.
Thời gian như thoi đưa, thấm thoát trôi qua.
Qua năm mới sẽ đến tết.
Tô Thanh đã mang thai tám tháng, thân hình trở nên nặng nề.
Hoàng hậu mời các phi tần thưởng xuân, Tô Thanh cũng chống đỡ đến tham dự.
Nhưng xuân yến vừa kết thúc, đêm hôm đó, Tô Thanh đột nhiên đau bụng dữ dội, tất cả thái y trong thái y viện đều được triệu tập đến Lạc Phù cung.
Tuy nhiên, đến ba canh, tin tức quý phi sảy thai vẫn bị truyền ra.
Giữa đêm, hoàng hậu đích thân đến Lạc Phù cung.
Giọng nói của Tô Thanh đã khàn đi vì khóc, nhưng khi nhìn thấy hoàng hậu, nàng ta vẫn lớn tiếng gào thét: “Bệ hạ, là hoàng hậu đã đầu độc hoàng nhi của chúng ta, chính là nàng ta! Tâm địa nàng ta thật độc ác, hoàng thượng, người phải báo thù cho hoàng nhi của chúng ta.”
Sắc mặt hoàng hậu tối sầm: “Quý phi, bản cung biết ngươi đau lòng vì mất con, nhưng ngươi không nên nói những lời hoang đường như vậy.”
“Ta sẽ g.iết ngươi! Độc phụ!”
“Được rồi.” Vẻ mặt hoàng đế tràn đầy mệt mỏi ôm lấy Tô Thanh, nhẹ nhàng an ủi: “Đợi đến khi điều tra rõ ràng, ta sẽ cho nàng một lời giải thích.”