Trăng Khuyết Chốn Thâm Cung - Chương 5
16
Tô Thanh nhận được ân sủng không ngừng, một năm sau, nàng ta mang thai.
Sau khi mang thai, địa vị của nàng ta càng ngày càng cao, tước vị cũng được thăng lên thành Quý phi.
Dưới sự đàn áp của nàng ta, điện Tiêu Phòng cũng bị chèn ép đến mức ảm đạm.
Thoáng chốc đã đến Tết Trung thu.
Sau tiệc gia yến Trung thu, theo quy củ, Hoàng đế phải đến điện Tiêu phòng cùng Hoàng hậu.
Nhưng Tô Thanh lại giả vờ ốm yếu, quấn lấy Hoàng đế đi đến Lạc Phù cung.
Đêm đó, Hoàng hậu nổi giận đùng đùng, đập nát không ít bình cổ, san hô quý hiếm trong điện Tiêu Phòng.
Ba ngày sau, trong cung có một vị khách không mời mà đến.
Là người xuyên v=không thứ ba trước giờ vẫn chưa từng lộ diện.
Tú nữ khi trước từng tố cáo Tô Thanh đạo văn cũng được tìm về.
Theo lời khai của nàng ta, người đó quả thật là người mà sáng tác ra bài thơ “Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ” mà nàng ta đã từng gặp được.
Người xuyên không đó tên là Lý Thu Ninh, là con gái của một thương nhân giàu có ở kinh thành.
Nghe nói trước đây nàng ta là một đứa ngốc, không biết vì sao đến năm mười hai tuổi bỗng nhiên lại tỉnh táo trở lại, trở nên vô cùng thông minh, còn phát minh ra rất nhiều thứ mới lạ, dựa vào thân phận nữ nhi mà biến của tiệm nhỏ bình thường của gia đình trở thành một trong ba thương nhân giàu có nhất kinh thành.
]Tô Thanh và ta đương nhiên hiểu rõ lý do là gì.
Lý Thu Ninh quỳ xuống trước thềm điện, Hoàng đế và Hoàng hậu ngồi ở vị trí chính phía trước, những người còn lại hoặc ngồi hoặc đứng xung quanh.
Căn phòng chật kín người.
“Ngươi tên gì?” Hoàng đế mở miệng nói.
Lý Thu Ninh dường như có chút lo lắng, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Thần nữ Lý Thu Ninh.”
“Nghe nói bài thơ “Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ” là do ngươi sáng tác?”
Hoàng hậu mỉm cười, dường như đã nắm chắc phần thắng trong tay, giọng nói nhẹ nhàng nhưng không kém uy nghiêm: “Lý thị, ngươi cứ nói sự thật là được.”
Câu nói này có nghĩa là, dù thế nào đi nữa, bà ta cũng sẽ ủng hộ nàng ta.
Tô Thanh bên cạnh nhíu mày, bây giờ nàng ta không còn dám lỗ mãng như lúc trước, biểu hiện trên mặt cũng không lộ ra nhiều khác thường.
Chỉ có chiếc khăn tay bị nàng ta vò chặt mới nói rõ được trong lòng nàng ta lúc này có bao nhiêu thấp thỏm.
“Nương nương dù có là Hoàng hậu, e rằng cũng không thể tùy tiện vu khống thần thiếp được chứ?”
Nàng ta vừa nói vừa nhìn phía Lý Thu Ninh.
Lý Thu Ninh chỉ cần liếc nhìn nàng ta một cái đã nhận ra họ đến từ cùng một thế giới.
“Quý phi còn chưa đợi nàng ta nói xong đã vội muốn phủi sạch quan hệ như vậy, chẳng lẽ là có tật giật mình?” Hoàng hậu nhìn về phía Lý Thu Ninh, “Lý thị, còn không mau nói.”
Lý Thu Ninh mắt đối mắt cùng Hoàng hậu, đang định mở lời.
Bỗng nhiên ta lao ra, quỳ xuống bên cạnh Lý Thu Ninh.
“Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, tì thiếp có một câu muốn nói.”
Hoàng hậu nói: “Chỗ này há phải chỗ để ngươi xen vào? Lui ra!”
Tô Thanh vội vàng nói: “Hoàng thượng, Sầm Vân chính là chứng nhân của thần thiếp, lúc đó nàng ta cũng có mặt ở hiện trường, tự nhiên nàng ta cũng có thể nói chuyện.”
Hoàng đế gật đầu: “Ngươi nói.”
“Tạ ơn bệ hạ.”
Ta hành lễ, sau đó lấy ra một quyển sách bản thân tiện tay rút ra từ trong phòng, đưa cho Lý Thu Ninh nói: “Nếu bài thơ này là do Lý cô nương sáng tác, ắt hẳn cô nương là một người tài hoa xuất sắc, vậy thì hẳn là làm thêm vài bài thơ cũng không khó. Ta đây vừa hay có một tập thơ do Quý phi nương nương sáng tác, cô nương hãy làm hai bài để so tài, thế nào?”
Lý Thu Ninh há miệng ra.
Ta lại nói: “Tuy nhiên, hẳn là lần này sẽ không lại trùng hợp đến mức lại giống hệt với những bài thơ của Quý phi nương nương đâu nhỉ?”
Đôi môi đang hé mở của Lý Thu Ninh lại lần nữa khép lại.
Nàng ta là một người thông minh, ắt hẳn đã nhìn ra ý đồ của ta.
Nếu như bài thơ nàng ta làm ra giống với những bài thơ trong tập thơ này, thì chứng tỏ người thực sự đạo thơ chính là nàng ta.
Đây chính là sự uy hiếp của ta.
Đồng thời, đó cũng là một canh bạc liều lĩnh.
Ta đánh cược rằng người trước mặt này không phải là người đọc rộng hiểu nhiều, kiến thức về thơ ca chỉ dừng lại ở những bài thơ trong sách giáo khoa.
Mà những bài thơ đó hầu như ai cũng thuộc lòng, một khi nàng ta ngâm ra một bài, khả năng rất cao bài thơ đó sẽ trùng khớp với cái gọi là “tập thơ” trong tay ta.
Như vậy tội của nàng ta chính là phi quân, phải tru di cửu tộc.
Còn nếu nàng ta thừa nhận “Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ” không phải do nàng ta sáng tác, thì chỉ là đắc tội Hoàng hậu, vẫn còn một tia hy vọng sống.
Nặng hay nhẹ, nàng ta tự nhiên sẽ cân nhắc.
Lý Thu Ninh im lặng hồi lâu, sắc mặt càng lúc càng trở nên trầm trọng, trên trán cũng rịn ra những giọt mồ hôi li ti.
Ta biết, ta đã thắng.
Hoàng hậu nhịn không được thúc giục.
Lý Thu Ninh tuyệt vọng nhắm mắt, cúi đầu thật sâu.
“Hồi bệ hạ, Hoàng hậu nương nương, bài thơ đó không phải do thần nữ sáng tác, thần nữ cũng chỉ được nghe từ người khác, hôm đó uống chút rượu, nhất thời không cẩn thận nên đã đọc ra.”
Vừa dứt lời, trên mặt Tô Thanh đã nở một nụ cười rạng rỡ.
Nhưng Hoàng hậu lại lập tức đen mặt.
“Lý Thu Ninh ngươi thật to gan, dám lừa dối bản cung! Người đâu, kéo nàng ta ra ngoài, trượng c.hết!”
Lý Thu Ninh hoảng hốt: “Hoàng hậu nương nương tha tội, thần nữ chưa từng nói bài thơ đó là do thần nữ sáng tác, thần nữ không hề lừa dối nương nương, xin nương nương tha tội, xin bệ hạ minh xét!”
Tô Thanh thong thả mở lời: “Hoàng hậu nương nương, ta thấy Lý thị cũng không nói sai, nàng ta không hề thừa nhận ‘Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ’ là do tay nàng ta viết, sao có thể nói lừa dối nương nương được. Chẳng lẽ nương nương đã sớm khẳng định là thiếp đạo thơ, cho nên…”
Tô Thanh còn chưa nói hết câu.
“Ý của quý phi là bản cung cố ý hãm hại ngươi sao?”
Tô Thanh che miệng: “Thiếp không có nói vậy, bệ hạ, người xem kìa, sao Hoàng hậu nương nương cứ thích gán những lời người khác không nói lên đầu người ta vậy.”
“Ngươi…”
“Được rồi!” Hoàng đế có chút mất kiên nhẫn: “Đừng cãi nhau nữa, Lý thị tuy không phạm tội lớn, nhưng dù sao cũng đã lừa dối Hoàng hậu, vậy thì phạt hai mươi trượng đi.”
17.
Lý Thu Ninh bị đánh hai mươi trượng.
Ta dùng thẻ bài ngọc của Tô Thanh mời y nữ trong cung đến chữa trị cho nàng ta, sau đó sai người đưa nàng ta ra khỏi cung.
Trước khi rời đi, ta cũng nói lời xin lỗi với nàng ta.
Giọng nói của Lý Thu Ninh yếu ớt: “Bỏ đi, cục diện ngày hôm nay, dù ta có nói gì cũng khó có thể thoát được cái chết. Nếu không phải Quý phi lên tiếng, ta sao có thể nhặt lại được cái mạng này.”
“Lý Thu Ninh, đi đi, sau này hãy tìm một chỗ xa nơi này một chút, đừng bao giờ quay lại, hoàng cung không phải là nơi tốt đẹp gì.”
Nàng ta nhìn ta đầy khó hiểu: “Vậy tại sao ngươi lại không đi?”
Ta mỉm cười: “Ngươi có biết, ta ước ao có thể rời khỏi nơi nàyi đến mức nào không.”
…
Đêm đó, ta vừa trở về điện Tiêu Phòng liền bị Hoàng hậu triệu kiến.
Vừa bước vào phòng, một chiếc bình hoa đã bay đến trước mặt.
Ta không né tránh.
Chiếc bình hoa đập mạnh vào trán ta, m.áu chảy ròng ròng.
Ta quỳ thẳng xuống đất, đầu gối đập vào những mảnh vỡ sứ, đau buốt đến tận tâm can.
“Thứ ăn cháo đá bát nhà ngươi!”
Hoàng hậu nhìn ta đầy c.ăm h.ận.
Ta cũng không còn gì để nói.
Ta biết, nếu ta ra tay giúp đỡ Tô Thanh, hôm nay nhất định khó lòng mà có thể thoát được kiếp nạn này.
Giọng nói của hoàng hậu rơi trên đỉnh đầu Ta:
“Người đâu, lôi con t.iện t.ì ăn cháo đá bát này xuống, đánh c.hết cho bổn cung.”
“Vâng.”
Ta bị kéo xuống.
Từng gậy từng gậy đánh xuống, ta cũng không rõ đã là gậy thứ bao nhiêu.
Lực đạo của mỗi gậy đều đủ mạnh.
Ta ngã trên mặt đất, cuộn tròn cơ thể lại nhưng không tránh nổi một gậy nào.
Đau…
Đau quá…
Toàn thân trên dưới không chỗ nào không đau.
M.áu làm mắt ta mờ đi, xương cốt trên cơ thể cũng không biết đã gãy bao nhiêu chiếc.
Lẽ nào hôm nay ta phải c.hết ở nơi này sao?
Ta sớm đã biết hoàng cung chính là n.hà t.ù ă.n t.hịt n.gười, nhưng hôm nay những điều đó cuối cùng cũng đã ứng nghiệm trên người Ta.
Ngay khi Ta sắp sửa ngất đi, một giọng nói quen thuộc lọt vào tai Ta.
“Dừng tay! Dừng tay!” Là Tô Thanh.
Hoàng hậu nương nương, quý phi nhất quyết đòi tiến vào, chúng nô tỳ không cản được.
“Toàn bộ dừng tay hết cho ta! Hoàng hậu, người sao có thế lạm dụng tư hình như vậy!” Tô Thanh vô cùng phẫn nộ.
Hoàng hậu lạnh lùng tức giận: “Bổn cung chỉ xử c.hết một con c.hó trong cung của bổn cung thôi, khi nào đến lượt ngươi phán xét.”
“Dám hỏi nàng ta đã phạm phải lỗi gì? Lẽ nào chỉ vì hôm nay nàng ta khiến Lý Thu Ninh nói ra sự thật? Hoàng hậu làm như vậy thật không sự quá vô lý! Nếu bị truyền ra ngoài, chỉ sợ sẽ bị cả thiên hạ khinh thường. Làm sao có thể xứng làm nhất quốc chi mẫu* cơ chứ?”
(一国之母: nhất quốc chi mẫu, quốc mẫu)
“To gan! Hôm nay ngươi dám xông vào Tiêu Phòng điện, bản cung sẽ xử lý cả ngươi. Ai dám nói một lời? Tiếp tục đánh cho ta!”
Gậy gộc lại tiếp tục rơi xuống.
Tô Thanh lao tới, chắn trước mặt ta: “Hôm nay ai dám động vào nàng, trước tiên phải động vào ta! Hoàng hậu, có bản lĩnh thì đánh c.hết ta đi.”
”
Hoàng hậu tức nghiến răng: “Ngươi!”
Tô Thanh che bụng nói: “A! Bụng ta! Bụng ta đau quá. Chẳng lẽ hoàng hậu đến cả long tự cũng coi thường?”
Tuy rằng biết Tô Thanh đang giả vờ, nhưng dù sao cũng liên quan đến Long Tự, trước mặt mọi người, hoàng hậu cũng không dám làm ngơ.
Bà ta nhìn Tô Thanh, ánh sáng lạnh lẽo trong mắt gần như biến thành thực thể.
Một lúc lâu sau, bà ta cuối cùng cũng mở miệng: “Đều cút hết cho bổn cung!”